Đem tức giận phát tiết hết lên người không liên quan, tâm tình Chu Từ Dẫn rõ ràng tốt hơn một chút, nhưng bởi vì phản ứng vừa rồi của Thẩm Du mà cẩn thận. Anh cầm lấy cặp sách trong tay Thẩm Du, vác lên vai.
Hành động này làm cho mối quan hệ của hai người thoạt nhìn rất thân mật.
Chu Từ Dẫn lại nhét một đống sách vào trong cặp của mình, rồi vác lên. Sau đó hai tay ôm lấy những cuốn sách còn lại, dùng mũi chân chạm vào giày Thẩm Du, ý bảo cô: "Đi thôi."
Thẩm Du yên lặng đuổi theo, đi tới cửa lại quay đầu lại, chống lại ánh mắt của Đường Chiêu Văn. Do dự một lát, cô trở mặt, cho anh ta một kích: "Đường Chiêu Văn, chỉ dựa vào thành tích của cậu, có tư cách gì mà cười nhạo người khác."
Nói xong Thẩm Du đi ra khỏi phòng học, để lại Đường Chiêu Văn một mình tức giận đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
-
Chu Từ Dẫn ở cửa chờ cô, thấy cô đi ra, anh nâng cằm lên, nói: "Cậu đi trước đi."
Thẩm Du nhìn chồng sách cao cao trong ngực anh, đưa tay cầm lấy một phần ba, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm mấy quyển. Chú ý đến hai cái cặp trên lưng anh, cô chợt nhớ tới bên trong chứa đầy sách, lập tức nói: "Đưa cặp cho tớ đi, nặng lắm."
Chu Từ Dẫn nhíu mày, tựa hồ rất khó chịu với câu nói của cô, anh quay mặt đi, bình tĩnh nói: "Không cần, tớ có thể."
Thẩm Du nháy mắt mấy cái, lần này không cự tuyệt nữa, nhấc chân đi phía trước.
Hai người vừa mới quen biết, hơn nữa cũng không phải là người nói nhiều, Chu Từ Dẫn tựa hồ còn đang tức giận chuyện gì đó. Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, ở hành lang yên tĩnh, sự trầm mặc của hai người càng thêm lúng túng.
Thẩm Du cúi đầu, nhìn dòng chữ trên bìa sách, vừa định nói mấy câu hòa hoãn bầu không khí một chút. Không đợi cô nói ra, ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói vô cùng quẫn bách của Chu Từ Dẫn: "Thẩm Du, tớ cảm thấy vai tớ sắp gãy.."
"..."
Thẩm Du dừng một chút, không hiểu sao lại cười thành tiếng.
Hai người đều đem sách trong tay đặt trên mặt đất, Chu Từ Dẫn đem cặp sách cho cô, đeo lại cặp của mình lên hai vai. Thẩm Du sau khi đeo cặp xong, mới đầy ý cười hỏi: "Lần này hẳn là sẽ không gãy nữa chứ?"
Chu Từ Dẫn: "..."
Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, họ nhanh chóng đến lớp học.
Chu Từ Dẫn đặt sách bên cạnh bàn Thẩm Du, xoay xoay cổ tay. Sau đó, anh đặt cặp sách của mình lên trên bàn rồi kéo khóa kéo.
Thẩm Du ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Cậu và Đường Chiêu Văn quen biết nhau à?"
"Ai?"
"..."
Không nghĩ tới phản ứng của anh lại như vậy, Thẩm Du gãi gãi đầu, âm thanh lập tức hạ thấp, "Người vừa nói cậu xếp cuối."
"Ồ." Chu Từ Dẫn vẻ mặt lười biếng, lấy sách trong túi ra, đặt trên bàn Thẩm Du, "Trước kia học cùng lớp, có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ tên."
Thẩm Du không quá tin tưởng: "Không phải là bạn cùng lớp sao? Sao cậu không nhớ tên của cậu ấy?"
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô, cứng ngắc nhếch lên một nửa khóe môi, tự cho là rất ân cần nói: "Sao không thể, không phải cậu ngay cả mặt tớ cũng không nhận ra sao?"
"..."
Thẩm Du lập tức ngậm miệng.
Lời nói của Thẩm Du lại khiến Chu Từ Dẫn nhớ lại câu nói vừa rồi của Đường Chiêu Văn, sắc mặt tối lại vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Haha, cậu ta cư nhiên lại nói tớ xếp cuối cùng."
"..."
Đối với cử chỉ ngây thơ này của anh, Thẩm Du không hiểu sao lại cong mắt, cô thu dọn đồ đạc, đứng lên, tâm tình vui vẻ nói: "Đi thôi, thời gian kiểm soát cổng ký túc xá sắp đến rồi."
Nhìn sách chất đống ở trên bàn cô, Chu Từ Dẫn nhắc nhở: "Không sắp xếp sách lại sao?"
Thẩm Du vừa nói vừa mang cặp sách lên: "Không, ngày mai tớ đến sớm một chút."
Chu Từ Dẫn không nói gì nữa.
Hai người sóng vai đi về phía ký túc xá, dọc đường đi vẫn duy trì trầm mặc như người xa lạ.
Thời gian đã không còn sớm, bóng đêm đen như mực, dọc theo đường đi có gió thổi, mang theo hương hoa không tên, mùi tươi mát ập vào người. Lúc này, trên đường cơ bản không nhìn thấy ai, bầu không khí âm u tĩnh lặng.
Thẳng đến gần ký túc xá nữ, Thẩm Du mới phá vỡ yên tĩnh, lúng túng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Không khí âm trầm đến nỗi cô cảm thấy không mở miệng không được.
Vừa vặn đi tới cổng ký túc xá nữ, hai người dừng bước.
Nghe thấy cô quan tâm hỏi, Chu Từ Dẫn mới hơi hơi giãn mày, mím môi gãi gãi mặt, thoạt nhìn vẫn rất mất hứng. Một lúc lâu sau, anh thở dài, không có gì để nói: "Lần này tớ thi kém."
Thẩm Du nhất thời phản ứng lại, lập tức an ủi anh: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói, thành tích của cậu ấy cũng không được tốt lắm."
Nghe vậy, sương mù giữa lông mày Chu Từ Dẫn tan dần, môi giật giật, đôi mắt vốn đang rũ xuống cũng giương lên: "Cậu ta không phải học lớp trọng điểm sao?"
"..."
Thẩm Du trầm mặt trong chốc lát, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười xán lạn của Chu Từ Dẫn, do dự vài giây, vẫn không nói dối, "Cậu ấy vẫn luôn ở lớp trọng điểm."
Chu Từ Dẫn: "..."
Hai người tương đối im lặng.
Chu Từ Dẫn thu hồi nụ cười, biểu tình không phân biệt được vui vẻ hay tức giận. Một lúc lâu sau, anh chân thành nói: "Đừng an ủi tớ."
"..."
Phía sau truyền đến tiếng dì quản lý thúc giục.
Thẩm Du quay đầu lại nhìn thoáng qua, một lần nữa nhìn về phía anh, nhanh chóng mà mơ hồ nói một câu "Tớ có thể giúp cậu.". Sau đó, cô phóng to âm lượng, nói lời tạm biệt rồi ngay lập tức chạy vào ký túc xá.
Chu Từ Dẫn không có thời gian phản ứng lại lời nói của cô, nghe thấy lời dì quản lý cũng nhanh chóng chạy về ký túc xá.
May mà ký túc xá nam và ký túc xá nữ rất gần, anh chạy hơn mười giây liền đến. Vào ký túc xá, Chu Từ Dẫn đi chậm lại, chậm rãi đi lên cầu thang, bắt đầu nghĩ đến lời Thẩm Du nói.
Giúp anh?
Chu Từ Dẫn nhếch khóe miệng, hình như cũng không tệ lắm.
-
Trở lại ký túc xá.
Bởi vì lời nói vừa rồi với Chu Từ Dẫn, trái tim Thẩm Du vẫn còn đập rất nhanh, hai má đỏ bừng. Cô lấy tay quạt gió cho mình, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm xúc khác.
Đó là một loại cảm xúc khó diễn tả.
Có một loại niềm vui khi nói ra những gì mình muốn nói, niềm vui khó nén được dâng lên từ sâu trong trái tim; Nhưng lại bởi vì sự đường đột của mình mà sợ hãi, có cảm giác sẽ làm cho đối phương cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Du hít sâu một hơi, nghĩ đến mình vừa nói nhỏ như vậy, đối phương cũng không nhất định sẽ nghe thấy được. Cô bắt đầu tự an ủi bản thân, loại cảm xúc sợ hãi này không tính là nồng đậm, cảm xúc tổng thể coi như rất tốt.
Thời gian không còn sớm, việc đầu tiên Thẩm Du vào ký túc xá chính là tắm rửa. Tốc độ của cô rất nhanh, sau khi ra khỏi phòng tắm đặt thau giặt đồ xuống ban công, lúc này mới đi về phía tủ lấy điện thoại di động trong cặp ra.
Hai cuộc gọi nhỡ được hiển thị trên màn hình.
Trong ký túc xá im ắng, ba người bạn cùng phòng khác lúc này đều bật đèn nhỏ học bài trên giường.
Thẩm Du không muốn làm phiền các cô, trực tiếp đi ra ban công, đóng cửa lại. Vừa đúng lúc, đầu kia gọi điện thoại tới, Thẩm Du nhận máy, vừa dùng khăn lau tóc vừa nói: "Mẹ."
Trầm mặc vài giây, mẹ Thẩm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo mệt mỏi cùng áy náy: "Du Du, thật xin lỗi con. Hôm nay mẹ bận quá, con vừa nói con bị loại ra khỏi lớp trọng điểm phải không? Con vẫn còn buồn chứ?"
Thẩm Du cong khóe miệng, trấn an nói: "Không sao đâu mẹ, hôm nay con bị giáo viên mắng nên không quá vui vẻ."
Nghe ra ý cười trong giọng nói của cô, bà Thẩm thở phào nhẹ nhõm: "Ừ? Vậy bây giờ vui vẻ rồi?"
Thẩm Du cười cười, từ chối cho ý kiến.
"Là có chuyện tốt gì sao?" Bà Thẩm có chút tò mò.
Lần này Thẩm Du không im lặng nữa, cô cúi đầu châm chước dùng từ một chút, lại không nghĩ ra câu nói nào tốt để hình dung chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cuối cùng, cô nói ngắn gọn trong một câu.
"Chính là, con gặp được một người rất tốt."
Tốt đến nỗi, làm cho những người xuất sắc xung quanh cũng đều bị lu mờ.
Tốt đến nỗi, làm cho những ủy khuất lúc trước của cô, hình như đều không đáng nhắc tới nữa.