• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng là một ngày Lễ Tình Nhân, có người trôi qua vui vẻ, ở trong mở đạt được nụ hôn ngọt ngào, có người lại đau khổ tới mức muốn gặp mặt người kia một lần thôi cũng khó.

"Tôi đang ở dưới lầu chỗ cô làm việc rồi, nếu như hôm nay, cô lại khiến tôi không gặp được cô thì hai chúng ta bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ không còn chút quan hệ nào nữa!"

Hồ Phỉ Phi tức tới mức cả người run rẩy, gửi tin nhắn này đi, thực ra nàng cũng rất muốn nói cho bản thân mình rằng không cần phải tức giận, lúc trước không phải nàng còn nói với Lâm Tiêu Tiêu rằng nàng chỉ đang chơi đùa thôi sao? Bây giờ nàng cũng không thể chơi không nổi được. Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Tổng giám đốc Hồ nàng đây luôn muốn kiểu phụ nữ nào mà không có đâu chứ? Đến nỗi này sao?

Lúc Từ Linh thu được tin tức này thì trong lòng cảm thấy phức tạp hỗn loạn, cô nhẹ nhàng thở dài. Cô hiểu rất rõ Hồ Phỉ Phi, biết nàng là một người kiêu ngạo như thế nào, lúc này đây, sợ là đã thật sự khiến lòng tự trọng của nàng bị tổn thương rồi.

Sư phụ của cô - Phùng Yến đang xem văn kiện ở trong tay, nâng nâng mắt: "Đi đi."

miệng của Từ Linh hơi giật giật, Phùng Yến thản nhiên nói: "Không phải sư phụ muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là hy vọng con nghĩ kỹ lại, con đường này cũng không dễ đi."

Từ Linh cắn cắn môi, cô hít sâu một hơi, để điện thoại đặt ở một bên. Không thể...... Không thể lại một lần rồi lại một lần quấn lấy nhau như vậy nữa, hai người bọn họ là người của hai thế giới riêng, vốn không nên ở bên nhau, là do cô một lần rồi lại một lần mềm lòng cho nên không đẩy ra, vì vậy mới có thể lún sâu vào vũng bùn, kịp thời ngăn chặn tổn thất, đây là đạo lý mà từ trước cho tới nay Từ Linh thờ phụng nhất, cũng là chuẩn tắc vàng đã che chở cô bình an đi qua nhiều năm như vậy.

Hồ Phỉ Phi đợi mười phút, không có một câu trả lời nào, ngay cả chút bóng người cũng không nhìn thấy, nàng nheo nheo mắt, tức giận tới mức run lên, lại một lần nữa gửi tin nhắn qua đó.

—— Có phải cô muốn để tôi thử xem chính bản thân tôi có thể hèn hạ tới mức nào không hả?

Sau khi gửi tin nhắn này qua.

Cuối cùng Từ Linh vẫn không nhịn xuống được, cô nheo mắt đứng lên, âm thanh trầm thấp: "Sư phụ ——"

Phùng Yến không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, mắt thấy Từ Linh chạy đi ra ngoài, bà nhẹ nhàng thở dài.

Lúc Từ Linh vội vội vàng vàng chạy đến dưới lầu thì Hồ Phỉ Phi đang ngồi ở trong xe lau nước mắt, nàng dựa vào trên tay lái, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Từ Linh đứng ở xa nhìn theo, ánh mắt ngơ ngẩn.

Cô thực sự muốn thế sao?

Vì sao trái tim sẽ đau như vậy chứ?

Chuyện tình cảm với Hồ Phỉ Phi, từ đầu đến cuối, cô đều nói cho chính bản thân mình rằng đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

Nhưng...... Mắt thấy trò chơi sắp kết thúc thì cô lại không buông tay được.

Bởi vì đến chỗ làm việc của bộ trưởng Từ cho nên tổng giám đốc Hồ cố ý đổi một chiếc xe có vẻ đơn giản, cửa xe bị kéo ra, lúc hương thơm trên người Từ Linh bay vào thì nước mắt của Hồ Phỉ Phi càng chảy nhiều hơn, "Cô thực sự muốn vứt bỏ tôi hả?"

Từ Linh yên lặng ngồi vào trong xe, cô nhìn nhìn Hồ Phỉ Phi, cưỡng ép chính mình không cảm thấy đau lòng vì nàng, nhìn lên phía trước, "Còn không có bắt đầu thì nói gì đến vứt bỏ?"

Hồ Phỉ Phi sửng sốt, nàng ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn Từ Linh, dường như không thể tưởng tượng được: "Không...... Không có bắt đầu?"

Cô...... Vậy lúc trước, chuyện của hai người bọn họ là gì chứ?

Tuy rằng không có đi đến một bước cuối cùng kia, nhưng phía trước là ai nằm ở trong lồng ngực nàng mỉm cười? Là ai uống say ôm nàng khóc lóc, là ai nâng cằm nàng nói thật dễ thương?

Nhữn g chuyện này không tính là gì hết sao?

Hồ Phỉ Phi muốn cười, nhưng khi cười thì lại có nước mắt chảy xuống dưới, "Ha." Nàng nhìn Từ Linh, oán hận: "Đây là phản ứng xem xét thời thế của bộ trưởng Từ hả? Cuối cùng cũng biết con hát như tôi đây không xứng với ngài?"

Từ Linh nhíu mày, "Cô cứ phải nói như vậy hả?"

"Nếu không thì sao?" Hồ Phỉ Phi không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Linh, "Tôi muốn nói gì? Tôi muốn nói bộ trưởng Từ, cầu xin cô đừng rời khỏi tôi? Tôi động tâm? Tôi yêu cô?"

đầu quả tim của Từ Linh khẽ run lên, cảm giác đau buồn truyền đi khắp toàn thân.

Hồ Phỉ Phi nhìn cô, nhìn thấy bản thân nói nhiều lời xuất phát từ nội tâm như vậy mà Từ Linh vẫn còn có thể bình tĩnh như thế, trong lòng nàng dâng lên một ngọn lửa nóng, nàng duỗi tay ra bắt lấy cánh tay của Từ Linh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, lập tức hôn lên đó.

Một nụ hôn mang theo hương vị chua xót của nước mắt.

Ai cũng không nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ sẽ ra đời ở dưới tình huống như thế.

Thực ra lúc trước có rất nhiều lần Hồ Phỉ Phi đều có thể xuống tay, nhưng nàng vẫn lựa chọn kiềm chế lại, không nghĩ phá hoại loại cảm giác này.

Bộ trưởng Từ mặc dù ngồi ở nơi địa vị cao, nhưng ở trong thế giới cảm tình, cô giống như một tờ giấy trắng, đơn thuần tới mức khiến người khác nhịn không được mà phải che chở.

Cùng cô ở bên nhau, lúc vừa mới bắt thái độ của Hồ Phỉ Phi đúng là không hợp, thật sự cũng có ý tưởng cứ ở bên nhau hưởng thụ mà thôi, nhưng mà khi đã đến gần cô thì cảm giác như mối tình đầu kia lại làm trái tim của Hồ Phỉ Phi đập thình thịch, nàng biết lòng của chính mình đang dần dần trầm luân, nhưng mà nàng đã không thể khống chế được nữa.

Từ Linh dùng tay đẩy Hồ Phỉ Phi, nhưng cho dù cô có đẩy như thế nào đi nữa thì cũng đẩy không ra, dựa theo tính cách của cô, ai dám làm như vậy đối với cô thì cô khẳng định sẽ tức tới mức tai phồng lên, mà mà nếu đấy là Hồ Phỉ Phi thì...... Cuối cùng cô vẫn cảm thấy luyến tiếc.

Chuyện này vốn nên là chuyện ngọt ngào nhất thế gian này, nhưng mà bây giờ, ở dưới sự nhuộm dẫm của nước mắt, trái tim của cả hai đã đau đớn như sắp chết.

Hồ Phỉ Phi buông lỏng Từ Linh ra, thân thể của nàng nghiêng về phía sau, lau khô nước mắt, gằn từng chữ một: "Như thế này thì có thể xem như đã bắt đầu rồi đấy, bộ trưởng Từ, bây giờ chúng ta ——" nàng vốn định nói ra một cách khắc nghiệt, nhưng mà trái tim giống như đang bị kim châm đâm vào vậy, đau đớn khó nhịn, "Tôi đồng ý với cô, chúng ta chính thức kết thúc tại đây."

Rõ ràng là kết quả mà chính mình mong muốn.

Nhưng Từ Linh lại cắn chặt môi, trên mặt còn mang theo hương vị nước mắt của Hồ Phỉ Phi, chua xót vào tận trong lòng.

Hồ Phỉ Phi mở cửa xe ra, nàng nhìn nhìn Từ Linh: "Tạm biệt, bộ trưởng Từ, lần sau, tôi sẽ mang theo bạn gái mới của tôi đến gặp cô, cô cũng biết mà, con người của tôi rất bạc tình."

Rõ ràng biết đây là lời nói rất trẻ con rất vô nghĩa, nhưng Hồ Phỉ Phi vẫn nhịn không được mà đi kích thích Từ Linh, nàng muốn nhìn đến sự để ý ở trên mặt cô, phải dùng chính tay mình đánh nát bề ngoài lạnh lùng này của cô.

Bộ trưởng Từ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó xé rách, cô kéo cửa xe ra, ở dưới sự chú ý của Hồ Phỉ Phi, bước từng bước một rời đi.

Giờ khắc này, ngay cả ông trời cũng cảm nhận được trái tim của hai người, trời tí tách xuất hiện mưa nhỏ, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mông lung.

Sự lạnh lẽo ở trên người còn kém xa so với sự lạnh lẽo ở trong lòng, Từ Linh cảm giác hai chân của bản thân đã chết lặng rồi, không có chút cảm giác nào cả, sau khi cô đi vào văn phòng, rất nhiều người thấy cô đều vô cùng kinh ngạc, "Bộ trưởng Từ, cô......"

Từ Linh vô lực phất phất tay, đến cuối cùng, vẫn là Phùng Yến đi ra ngoài, mang cô vào phòng.

Phùng Yến nhẹ nhàng lau khô nước mưa ở trên đầu cho cô, nước mắt mà Từ Linh khống chế hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không được mà chảy xuống dưới, cô chui vào trong lòng ngực của sư phụ, cất tiếng khóc rống. trước mặt người ngoài cô luôn mang bộ dạng cao lãnh rụt rè, từ trước đến nay chưa bao giờ chật vật giống như lúc này.

Phùng Yến nhẹ nhàng thở dài, bà vỗ vỗ bả vai của Từ Linh, "Con bé nói mấy lời tuyệt tình hả?"

Từ Linh gật gật đầu, hai mắt hồng hồng nhìn về phía Phùng Yến, "Sao ngài lại biết vậy, sư phụ?"

Phùng Yến mỉm cười thản nhiên, bà nhìn đôi mắt của học trò mình, rất đơn giản mà cũng rất trực tiếp nói: "Linh Nhi, nếu thực sự thích con bé thì con có cố gắng cỡ nào cũng sẽ không bỏ xuống được, vậy thì sớm làm ra một chút tính toán để dành cho tương lai vẫn hơn."

Mưa vẫn còn tiếp tục rơi xuống một cách triền miên.

Hồ Phỉ Phi cũng không biết chính mình lái xe rời đi như thế nào, lại lái xe đi vào chung cư của Lâm Tiêu Tiêu như thế nào nữa.

Nàng gõ cửa hồi lâu cũng không thấy có ai ra mở cửa, Hồ Phỉ Phi cũng không có chút do dự nào, lập tức xoay người đi gõ một cánh cửa khác.

Lúc Tô Mẫn bọc chăn đi ra mở cửa thì ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn Hồ Phỉ Phi, Hồ Phỉ Phi có vẻ vô cùng chật vật, nước mưa dính khắp toàn thân, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòa đi, đôi mắt sưng giống như gấu trúc vậy, "Tránh ra, tôi không phải đang kiếm cô."

Bây giờ Hồ Phỉ Phi nhìn thấy đám người làm lãnh đạo như nàng thì cực kỳ tức giận.

Tô Mẫn không có tránh ra, ngược lại dùng thân thể chặn cửa: "Cô đang làm gì thế?"

Lâm Tiêu Tiêu nghe thấy được âm thanh này, cô đi ra từ phòng bếp, thấy Hồ Phỉ Phi thì ngây ngẩn cả người: "Sao cậu lại......"

Hồ Phỉ Phi vừa thấy bộ dạng mặc tạp dề có vẻ hiền lương như vợ người ta của Lâm Tiêu Tiêu, lại ngửi thấy mùi đồ ăn thoảng khắp không khí, ngẫm lại ngày Lễ Tình Nhân người ta trải qua an lành, lại nghĩ đến chính bản thân mình, nàng giận tới mức sôi máu, trực tiếp chảy nước mắt.

Tô Mẫn:......

Nửa giờ sau.

Hồ Phỉ Phi tắm xong, bọc chăn bưng trà gừng nóng, phiết miệng ngồi nhìn hai người.

Tô Mẫn giúp đỡ Lâm Tiêu Tiêu cởi tạp dề ra, "Để tôi nấu cho, đàn chị, chị ngồi xuống với bạn của chị đi, tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi."

Lâm Tiêu Tiêu quay đầu xem nàng, thẳng thừng vươn đầu lên phía trước, chạm vào cái trán của Tô Mẫn, "Ừm, đúng là đỡ hơn nhiều rồi, lát nữa nhớ phải uống thuốc đấy."

Tô Mẫn mặt đỏ, cúi đầu kéo dài khoảng cách, môi của đàn chị...... Nàng nhớ tới hương vị ở trong mộng, vì sao lại chân thật như vậy chứ?

Hồ Phỉ Phi nhịn không được muốn phun nước miếng, quá ngán rồi!!!

Hai người kia cũng làm như vậy rồi mà còn không hiểu rõ sao???

Ha hả, không hổ là học trò của Từ Linh, chờ tương lai sau khi Tiêu Tiêu cả trái tim lẫn thân thể đều nhuốm sâu vào thì nàng lại nói một câu "Còn không có bắt đầu thì nói gì đến vứt bỏ" đúng không?

Lâm Tiêu Tiêu xem Hồ Phỉ Phi như vậy thì biết nàng đúng là bị tổn thương thật, cô thở dài: "Sao lại không gọi điện thoại cho mình?"

Hồ Phỉ Phi tức giận, "Di động bị nước vào rồi!"

Lâm Tiêu Tiêu hết chỗ nói, "Cậu nói nhỏ thôi, người đá cậu chính là bộ trưởng Từ, có quan hệ gì với Mẫn Mẫn đâu chứ?"

Phó giám đốc Lâm vẫn luôn nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được Hồ Phỉ Phi đang nghĩ cái gì, tổng giám đốc Hồ rất khó chịu: "Theo mình nói thì, hai người bọn họ đều là một đám thầy trò chó má, một đám chẳng có ai tốt lành gì cả, đều ỷ vào việc có khuôn mặt xinh đẹp như thế cho nên mới làm xằng làm bậy."

Lâm Tiêu Tiêu: "Cậu cũng thế thôi, dù sao thì bộ trưởng Từ cũng ngồi ở trên vị trí như vậy, ở phía dưới có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm đấy, bây giờ cô ấy giống như đang đi trên băng mỏng vậy, cậu cũng phải lý giải chút."

Hồ Phỉ Phi trầm mặc, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ly gốm sứ ấm áp: "Vậy còn cậu thì sao? Biết rõ cô ấy càng lên cao thì về sau sẽ bay lên xa hơn, sao cậu vẫn cứ không màng tất cả nâng cô ấy lên tận trên trời như vậy chứ?"

Nói đến sự trả giá của Lâm Tiêu Tiêu đối với Tô Mẫn, Hồ Phỉ Phi thật là tự than thở không bằng được, hôm nay nàng cảm nhận được sự thống khổ của tình cảm, nói cái gì mà đứng ngoài cuộc chơi đùa thôi đều là chó đang đánh rắm hết, đến lúc đó ai đau ai mới biết được.

Mắt thấy mặt mày của Lâm Tiêu Tiêu lại có vẻ buông xuống, lúc Hồ Phỉ Phi cảm thấy đau lòng thì ý tưởng xấu lại xuất hiện, nàng hạ giọng: "Có muốn mình giúp cậu thử cô ấy không?"

Tốt xấu thì cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, mặc kệ như thế nào thì cũng phải nhìn thử xem Tô Mẫn có tâm tư gì khác với cô hay không.

Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, "Cậu ——"

Lời nói còn chưa nói xong, Hồ Phỉ Phi đột nhiên đứng lên, nàng đi đến bên người Lâm Tiêu Tiêu, dựa đầu vào trên cổ cô, tay ôm eo của cô: "Trái tim của người ta ấy, thực sự đau như sắp chết, may mắn còn có cậu."

Tổng giám đốc Hồ vừa mới tắm rửa xong, bên ngoài dùng khăn trải giường mới mà Lâm Tiêu Tiêu lấy từ trong nhà sang, bên trong hoàn toàn trong suốt, cái gì cũng chưa mặc vào.

Nàng cứ thế dựa vào người cô, cả thể cảm nhận được sự phập phồng duyên dáng của thân thể nàng.

Hồ Phỉ Phi hạ giọng, "Dáng người của mình có ổn không?"

Lâm Tiêu Tiêu đang muốn mắng nàng là đồ bệnh tâm thần, nhưng khóe mắt bỗng nhiên thấy được Tô Mẫn tay cầm cái vá đang đứng ở trong phòng khách kinh ngạc nhìn hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK