- - Bây giờ có cần tôi đi khóa cửa lại không?
Nhìn vào những lời nói này, Cao Tịch Huy bỗng cảm thấy may mắn vì mình là một nhà lãnh đạo có điểm giới hạn, không thì chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi sự cám dỗ câu dẫn này của Tô Tịnh An.
Trong mắt người khác, Tô Tịnh An luôn dè dặt dịu dàng, có nhiều bạn bè thậm chí còn chưa từng thấy bà nói chuyện to tiếng bao giờ.
Nhưng chỉ có Cao Tịch Huy biết, trong thâm tâm bà ấy lại có tấm lòng đen tối đến thế nào, đa tình phong lưu đến thế nào.
Nhìn thấy cúc áo của Cục trưởng Tô đã cởi ra, ánh mắt mất hồn nhìn bà chằm chằm.
Cao Tịch Huy rõ ràng đã nói với bản thân mình phải bình tĩnh nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà đập loạn. Bà hít sâu một hơi: "Đây là môi trường làm việc, Cục trưởng Tô mời chú ý lời lẽ của mình."
Tô Tịnh An ngồi thẳng, bà dửng dưng nhìn Cao Tịch Huy: "Tôi vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình. Cục trưởng Cao chắc cũng biết."
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng lại mang theo hàng ngàn hàng vạn ý nghĩa khác.
Cao Tịch Huy nhìn bà, thở dài: "Cục trưởng Tô đi ra trước đi."
Tô Tịnh An trầm lặng một lúc, bà gật gật đầu, ngồi dậy rồi đi ra, thuận tay đóng luôn cửa cho Cao Tịch Huy.
Không thể một sớm một chiều mà nên chuyện được.
Sự đau khổ trước đây là do bà một tay tạo dựng lên, bất luận Cao Tịch Huy đối với bà thế nào cũng là điều bà nên chấp nhận.
Tô Tịnh An đã làm tốt công tác chuẩn bị đấu tranh dài hạn, chỉ là trái tim vẫn cảm thấy đau đớn.
Từ lúc đi Vong Xuyên, bà tưởng rằng mình đã chết tâm, hết cách kiềm chế.
Tình cảm đã bị kìm nén trong lòng bao nhiêu lâu nay lại trào ra mãnh liệt.
Chẳng có gì để hình dung rõ về trái tim Tô Tịnh An lúc này cả, chỉ có duy nhất bốn chữ "không thể chờ đợi". Bà đã bỏ lỡ lâu như vậy rồi, làm tổn thương nhau lâu như thế. Nửa đời người đã trôi qua lãng phí, bà hy vọng giây phút tiếp theo có thể sà vào lòng bà ấy.
Nghỉ trưa. truyện tiên hiệp hay
Cục trưởng Tô gọi Tô Mẫn, lấy đồ ăn bà làm ra.
Mùi hương thơm này khiến các lãnh đạo khác đang nghỉ ngơi ở phòng khác cũng bị hấp dẫn.
Hôm nay mấy món ăn bà nấu chủ yếu vẫn là món Tứ Xuyên. Đặc biệt là món Mao Xue Wang (có nguồn gốc từ Trùng Khánh) phải nói là tuyệt vời.
Bên đó cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Vì Vương Quân quản lý khu hậu cần nên cực kỳ am hiểu các món sơn hào hải vị. Ông ta ăn món Tô Tịnh An làm, giơ ngón tay cái lên: "Quá giỏi, Cục trưởng Tô đúng là trình độ chuyên nghiệp, sau này tôi để cho đầu bếp theo học cô."
Tô Tịnh An cười nhẹ. Tô Mẫn quay đầu nhìn phía văn phòng Cao Tịch Huy, người cao tuổi nào đó lại đang buồn bã đấy phải không?
Cao Tịch Huy ở trong phòng làm việc ăn cơm, ăn mà chẳng có cảm giác mùi vị gì cả.
Gần đây tiểu Tương bắt đầu rèn luyện thân thể, luyện tập võ chiến đấu tay không tự do, tập vòng bụng phẳng lì, nên việc ăn uống đặc biệt chú ý, cô căn bản là chỉ ăn rau, nhất định phải ít dầu ít muối, không thể ăn cùng Cục trưởng Cao được.
Mắt thấy Cục trưởng Cao lơ đãng không tập trung, ánh mắt cứ nhìn ra bên ngoài, Tiểu Tương hỏi dò: "Người muốn ra ngoài ăn hả?"
Cao Tịch Huy cau mày: "Nói vớ vẩn gì thế, ai muốn ra ngoài ăn chứ."
Tiểu Tương:.....
Từ lúc Cục trưởng Tô đến đây Cục trưởng Cao càng ngày càng cự nự rồi.
Trầm lặng một lúc.
Tiểu Tương lén lút gửi tin nhắn cho Tô Mẫn.
- - Gọi Cục trưởng Cao thêm mấy tiếng, nhớ là giọng nói phải có cảm xúc, liên tục vào, phải thành khẩn, cao độ lên cao đến đồng tình vào.
Tô Mẫn nhận được tin nhắn đã ngầm hiểu. Nàng ngẩng đầu lên, kêu to: "Cục trưởng Cao, Cục trưởng Cao, Cục trưởng Cao! Đến thưởng thức tay nghề của Cục trưởng Tô thôi, thơm quá đi mất!"
Cao Tịch Huy buồn bực: "Đang giờ nghỉ ngơi, la hét cái gì?"
Tô Tịnh An nhìn Tô Mẫn. Tô Mẫn cười nhẹ: "Qua đây cùng nói chuyện đi lãnh đạo. Mọi người đều ở đây, tinh thần đoàn kết."
Lần này bất luận cho Tô Mẫn gọi thế nào Cao Tịch Huy cũng không đáp lại.
Lúc đang thu dọn bát đũa, Tô Tịnh An nhẹ nhàng thở dài. Lần này đến lượt Tô Mẫn thấu hiểu: "Dì, dì đừng buồn. Con cảm thấy Cục trưởng Cao càng kiêu ngạo như vậy thì trong lòng càng không buông bỏ được."
Tô Tịnh An gật đầu. Bà nhìn Tô Mẫn: "Sao gần đây Tiêu Tiêu không đến?"
Tô Mẫn thở dài: "Dì đừng nhắc nữa. Đang bận chuyện Tổng giám đốc Hồ đó. Chị ấy hình như đang cãi nhau với sư phụ của con."
Hai người này, tuổi tác đâu còn nhỏ nữa, yêu đương cứ như học sinh tiểu học, ba ngày hai bữa lại cãi nhau một lần. Vấn đề là sư phụ của nàng, có cảm xúc gì cũng tự mình gánh hết, Tổng giám đốc Hồ thì hoàn toàn chiếm dụng Tiêu Tiêu, bám riết lấy người không buông.
Còn chưa đến giờ tan làm, Cao Tịch Huy nhìn tiểu Tương thu dọn bàn ở bên cạnh: "Ta nghe Vương Quân nói, Lan Hà giới thiệu con trai bà ấy xem mắt với cô à?"
Tiểu Tương gật đầu, cảm xúc không vui: "Vâng."
Con người cô vốn chẳng nghĩ đến chuyện kết hôn. Mọi người cứ nhiệt tình giới thiệu cho cô đều qua loa lấy lệ. Hôm nay lãnh đạo giới thiệu con trai cho cô, cô cũng không tiện trực tiếp từ chối.
Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "ừm, đi xem xem, không cần phải không vui như thế, thích thì ở bên nhau không thì thôi, ai dám nói gì?"
Tiểu Tương nhìn Cao Tịch Huy, trong lòng cảm động.
Cao Tịch Huy: "Không cần miễn cưỡng."
Đúng thật.
Đúng là không muốn miễn cưỡng.
Dù sao cũng là lãnh đạo cơ quan.
Buổi tối, Tiểu Tương trang điểm, khoác lên mình chiếc váy dài đã lâu không mặc.
Đến địa điểm hẹn, cô lại gặp La Hân đang ở đó ăn mì. La Hân nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên, miệng đang há ra. Cô nhìn thấy người đàn ông cao to lại khô khan bên cạnh tiểu Tương liền cong môi, lộ ý cười.
Buổi xem mắt thật nhàm chán vô vị.
Đối phương đĩnh đạc nói về kế hoạch cuộc đời, các loại biểu hiện khác nhau. Tiểu Tương dửng dưng uống trà, ngại ngùng mà không thất lễ cười nhẹ.
Giữa chừng, người đàn ông xem mắt đi vào phòng vệ sinh.
La Hân cần ly rượu đi đến. Cô nhìn Tiểu Tương, đánh giá trên dưới một lượt.
Tiểu Tương vẫn khuôn mặt lạnh tanh như cũ, ánh mắt lạnh nhạt.
La Hân cười: "Trang điểm lên cũng xinh đẹp đấy chứ."
Tiểu Tương ngẩn người, không ngờ cô lại nói như thế.
Hôm nay La Hân mặc quần tây, áo sơ mi trắng đơn giản. Cô là người đã từng rèn luyện, đôi chân dài dù đứng ở đâu cũng dễ làm người khác chú ý: "Anh ta không xứng với cô đâu."
Nói xong, người không có chuyện gì như cô liền bỏ đi. Tiểu Tương cúi đầu trầm lặng một lúc, lại ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn đôi chân dài của La Hân.
Hôm sau đi làm.
Lan Hà chạy đến phòng làm việc của Cao Tịch Huy phàn nàn: "Cục trưởng Cao, lái xe của người đó, ánh mắt của cô ta cũng cao quá rồi đó."
Cô ta có thân phận gì chứ, đến cả con trai mình cũng không nhìn trúng.
Lan Hà là dựa vào sự dìu dắt của bố mình mà đi đến ngày hôm nay, năng lực bình thường, sở trường thường ngày là nịnh nọt, còn cho rằng quan hệ của mình với Cục trưởng Cao có thể nói chuyện được.
Cao Tịch Huy đang đọc báo, không có động tĩnh gì.
"Đều đã nhiều tuổi cả rồi, đồng ý là xem mắt, nói chuyện cũng rất được, sau khi về nhà thì nói với con trai tôi là không hợp. Con trai tôi là người nghiêm túc đàng hoàng,tốt nghiệp thạc sĩ nhé."
"Tôi còn không chê hoàn cảnh của cô ta, nghĩ là mấy đứa nông thôn cũng không dễ dàng gì. Ày."
..............
Lan Hà đang lảm nhảm nói dai thì có người gõ cửa. Tiểu Tương pha trà xong mang vào. Cô vẫn có vẻ mặt lạnh lùng như cũ, thậm chí nhìn Lan Hà cũng không có phản ứng gì.
Lan Hà càng giận hơn, lẩm bẩm lầu bầu sắc mặt không tốt. Cao Tịch Huy đặt báo xuống, nhận lấy trà của tiểu Tương uống một ngụm, nhàn nhạt: "Cả đời này ta không có con trai con gái gì cả, định bụng năm sau tìm một ngày đẹp trời nhận Tiểu Tương làm con gái."
Lan Hà:.....
Tiểu tương kinh ngạc nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy nhìn cô: "Ta có thể uống một ly ca fe không?"
Tiểu Tương:....
Thấy người đi rồi, Cao Tịch Huy nhìn Lan Hà: "Không biết con gái ta có quyền từ chối con trai cô không, lão Lan?"
Lan Hà ngại ngùng cười, sờ sờ mũi, khách sáo nói vài câu rồi lui ra.
Ai cũng biết Cục trưởng Cao là người luôn che chở cho cấp dưới, không ngờ đến cả tài xế cũng như vậy luôn.
Mười phút sau tiểu Tương bưng một tách ca fe nhỏ lên.
Cao Tịch Huy nhìn cô: "Sao vậy, cô trốn ai à?"
Giọng điệu bá đạo không hài lòng.
Tiểu Tương thấp giọng: "Cục trưởng Tô vừa tới."
Cao Tịch Huy nghe vậy liền lập tức hạ ngữ điệu xuống, vẫy vẫy tay: "Nhanh, đóng cửa lại."
Tiểu Tương:.....
Uống một ly ca fe, dáng vẻ Cao Tịch Huy đầy vẻ hưởng thụ.
Tiểu Tương nhìn bà, môi mấy máy: "Cục trưởng Cao."
"Ừ."
Cao Tịch Huy đưa mắt lên: "Cô muốn hỏi gì?"
Tiểu Tương cúi đầu: "Vừa rồi có phải đội trưởng Lan giận rồi hay không?"
Cao Tịch Huy cũng không che giấu: "Đúng vậy."
Tiểu Tương không nói gì. Cô biết, có thể cô đã gây phiền phức cho Cục trưởng Cao rồi.
Biểu cảm của Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Lão Lan này, dựa vào địa vị gia đình mình mà không biết bản thân thế nào. Cô không cần để ý bà ấy. Ngày ngày mà không làm chuyện chính sự thì lại đi ba hoa nhiều chuyện ấy mà. Chuyện xem mắt này, dù cô đồng ý ta cũng không chấp thuận."
Tiểu Tương nghe vậy tròng mắt có chút đỏ lên. Từ khi cô bắt đầu đi làm đã như vậy, con đường toàn là chông gai khó khăn, gặp phải toàn sự lạnh lùng và coi thường, chỉ có duy nhất Cao Tịch Huy giống như người thân luôn bảo vệ cô.
"Tiểu Tương, rốt cuộc cô thích kiểu người thế nào? Nói với ta, ta tìm giúp cô."
Mặc dù tiểu Tương không nổi bật về ngoại hình như Tô Mẫn nhưng dáng vẻ thùy mị thướt tha.
Cao Tịch Huy: "Cũng đừng hình dung nhiều quá, nói đơn giản thôi."
Tiểu Tương suy nghĩ, cúi đầu: "Chân dài."
Cao Tịch Huy:....
Cái này đúng là quá dễ rồi.
Buổi tối hơn chín giờ vì có kiểm tra nên tòa nhà chi cục thuế vẫn bật đèn sáng, mọi người đều tăng ca.
Lúc chín rưỡi bỗng nhiên mất điện. Các đồng nghiệp ồn ào ca thán, mọi người lần lượt ra về.
Cao Tịch Huy cũng thu dọn quần áo. Dạo này bà có chút mệt mỏi, muốn đi ra ngoài tìm quán ăn ăn một bữa rồi uống ít rượu. Bà theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện, đèn phòng làm việc của Tô Tịnh An vẫn thắp sáng, đúng là rất cô gắng.
Cao Tịch Huy suy nghĩ, bà dùng mic nói với mấy lãnh đạo: "Mọi người tan làm cả đi. Tuần sau còn đi Miên Dương hội họp, phải có đầy đủ năng lượng chuẩn bị cho tốt."
Lời vừa dứt, bà liền ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tô Tịnh An khoanh tay nhìn bà.
Cao Tịch Huy:.....
Bà ấy dùng ánh mắt gì vậy? Biểu hiện của mình rõ ràng thế cơ à?
Từ phòng làm việc đi ra.
Tô Tịnh An đang chỉnh lại áo khoác ngoài: "Lãnh đạo hôm nay chỉ có hai chúng ta. Cục trưởng Cao vẫn giữ chủ nghĩa quan liêu như vậy, dùng mic công cộng nữa, không trực tiếp đi đến phòng làm việc mà quan tâm cấp dưới."
Cao Tịch Huy:....
Tô Tịnh An trước mặt mà chẳng giữ cho chút thể diện.
Đã đi ra cùng rổi đương nhiên cũng sẽ cùng bước ra ngoài. Hai người chẳng nói gì cả. Trên người Cao Tịch Huy vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc. Bà lại gần, không nhịn được mà ngửi lên cổ bà. Cao Tịch Huy cả người căng thẳng.
Trời ơi.... Cục trưởng Tô từ khi nào mà trở nên biến thái thế này?? Lại còn ngửi bà?
Hai người mang ttheo những suy nghĩ riêng đi ra ngoài, đi đến văn phòng trung tâm thì nghe thấy tiếng Tô Mẫn. Lâm Tiêu Tiêu đến. Hai người đang nói chuyện.
Tô Mẫn: "Em nhân lúc hai dì nội chiến gay gắt, đã sáng tác tác phẩm mới. Chị muốn nghe thử không?"
Lâm Tiêu Tiêu: "Em không làm việc tử tể, còn đùa nghịch? Nghe cái gì? Chị muốn em về nhà viết chút gì đó gợi cảm cho chị."
Tô Mẫn liếm môi: "Chị gợi tình quá đi."
Hai người bây giờ thực sự trong thời kỳ trăng mật mật ngọt, nói chuyện đúng là chẳng có giới hạn gì nữa.
Lâm Tiêu Tiêu vừa từ một buổi lễ trở về, còn chưa kịp tẩy trang. Cô cong môi, ánh mắt câu dẫn Tô Mẫn: "Em~ không thích sao?"
Sau đó.... hai người ôm hôn nhau.
Lâm Tiêu Tiêu đẩy Tô Mẫn ra: "Em viết tiểu thuyết gì vậy?"
Tô Mẫn đắc chí: "Chẳng phải mới viết sao, viết chuyện xảy ra xung quanh em, sức hấp dẫn cũ."
Lâm Tiêu Tiêu: "Ồ! Tên là gì?"
Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An ở bên ngoài đã dừng bước ngấm ngầm nghe trộm đều ngẩng đầu lên, tai cũng dựng cả lên.
Tô Mẫn cười xấu xa: "Ba trăm sáu mươi lăm đêm người dì xấu bụng mê hoặc dì rể kiêu ngạo."
Lâm Tiêu Tiêu: "Cái này... nghe thật xấu hổ."
Tô Mẫn: "Còn có cái khác càng xấu hổ hơn cơ. Ha ha ha. Vào đêm đầu tiên, trời trăng đêm tối mịt gió thổi lồng lộng khi cơ quan bị mất điện, dì rể thấy dì một mình ở trong phòng làm việc, bà không thể ngồi im, gọi bà ấy cùng nhau tan làm sau đó lừa bà đến nhà mình.... trong nhà có gì mà chị thích nhất?" Nàng vừa nói vừa tiến lại gần Lâm Tiêu Tiêu, ôm lấy cô cười rồi hôn. Lâm Tiêu Tiêu cười dễ thương trốn ra phía sau: "Chị không biết, tóm lại không phải là giường."
Hai người dán lên cửa. Cửa còn không đóng. Dùng một chút sức là liêu xiêu bị đẩy ra, suýt chút nữa thì ngã.
Tô Tịnh An vô cùng quan tâm đỡ Tô Mẫn.
Tô Mẫn giật mình, sắc mặt xanh mét: "Ai vậy?"
Đèn đóm tối om thế này, sao vẫn còn có người? Không thể nào, nàng vừa quan sát hết rồi, rõ ràng đã đi cả rổi mà!
Lâm Tiêu Tiêu cũng đứng thẳng người, mau chóng đi sờ điện thoại. Toi rồi vừa xong hai người dinh quá, điện thoại ném đi đâu rồi? Ít nhất cũng phải biết đối phương là ai.
Trong bóng tối giọng nói của Tô Tịnh An vô cùng rõ ràng: "Người dì xấu bụng của con."
Tô Mẫn:.....
Lâm Tiêu Tiêu:.....
Tô Tịnh An móc điện thoại ra, chiếu ánh sáng lên Cao Tịch Huy sắc mặt xanh tím bên cạnh: "Và cả dì rể kiêu ngạo nữa."
Tô Mẫn:.............