Nếu nói là lần đầu tiên bỏ trốn, Tô Tịnh An còn có thể tự an ủi chính mình rằng Cao Tịch Huy chỉ là đang trêu đùa bà mà thôi, chỉ đơn thuần là tình bạn mà thôi, nhưng bây giờ.... Chuyện này không thể không thẳng thắn hơn nữa rồi.
Bà nhìn Cao Tịch Huy, mặt đỏ như trái táo, Cao Tịch Huy cũng nhìn bà với ý cười trong ánh mắt: "Chị muốn nhéo má em một cái đó."
Tô Tịnh An nhanh chóng lùi lại.
Cao Tịch Huy cười nói: "Chị chỉ đang trêu chọc em mà thôi." Bà nhìn chằm chằm Tô Tịnh An với đôi mắt ẩm ướt, mím chặt nụ cười và nghiêm túc hỏi: "Em có thích chị không?"
Tô Tịnh An cúi đầu: "Chị.... Em......"
Cao Tịch Huy vẫn đang cười: "Chị không đẹp sao?"
........Đẹp.
Cuộc sống của Tô Tịnh An khác với bọn họ, những cô gái xung quanh bà đều là phụ nữ, từ khi sinh ra đã bị ràng buộc với nhau bởi nhiều điều khác nhau, tinh thông cầm kỳ thi họa, tất cả đều là vì sau này có thể gả vào một gia đình hào môn. Cha mẹ bà cũng nuôi dưỡng bà như vậy, nhưng từ nhỏ Tô Tịnh An đã là người ít nói, đối với chuyện tình cảm có sự hiểu biết riêng. Bà tin rằng tình cảm chân thật là dựa trên độc lập tự chủ, tương trợ lẫn nhau, tuyệt đối không phải là sự tồn tại mà một bên phụ thuộc vào bên kia để làm hài lòng đối phương.
Thấy bà nói mà không ngẩng đầu lên, Cao Tịch Huy mỉm cười: "Chị sẽ cho em thời gian."
Đúng vậy, cho bà ấy thời gian.
Mặc dù lời tỏ tỉnh hôm nay chưa hỏi được gì, nhưng với giác quan thứ sáu mạnh mẽ của một người phụ nữ Cao Tịch Huy biết Tô Tịnh An sẽ không từ chối bà, đây đã là một kết quả rất tốt rồi đúng không?
Bà là một cô gái, và thích một người con gái bên cạnh bà ấy.
Nếu như người bình thường biết điều đó, họ sẽ sợ tới mức bỏ chạy mà không thèm nhìn lại, hoặc là chửi to một tiếng kẻ biến thái.
Tô Tịnh An thì không.
Bà chỉ đỏ mặt và quay đi chỗ khác.
Cao Tịch Huy nằm trên bãi cỏ, hai tay đặt sau gáy, nhìn lên trời xanh, nghĩ tới đôi má ửng hồng, trái tim ấm áp.
Bà đang vui vẻ, khiến cho người khác ngủ cũng không ngon.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lúc ăn sáng, Tô Tịnh An lặng lẽ giúp cha mẹ lau nước sốt bánh mì, bà có quầng thâm dày dưới mắt, cậu nhóc Tô Bồi ngồi bên cạnh hỏi: "Chị, có phải có người nào bắt nạt chị phải không?"
Ông Tô và Bà Tô cùng liếc nhìn bà ấy, Tô Tịnh An lắc lắc đầu: "Không có gì."
Tô Bồi cắn một miếng bánh mì rồi nói: "Ai dám bắt nạt chị của em, em sẽ nhổ sạch răng người đó."
"Đừng chưa gì đã bạo lực như vậy." Ông Tô nói rồi nhìn sang Tô Bối: "Con với Dĩ Nhu gì đó như thế nào rồi?"
Vừa nhắc tới đây, Tô Bối lấy tay che mặt đầy trìu mến: "Chúng con vẫn ổn ạ."
Bà Tô tức giận đến mức không cầm cắc được đôi đũa trên tay: "Con còn nhỏ tuổi mà đã muốn yêu đương, không lo mà học đi!"
Ông Tô hừ lạnh một tiếng: "Dĩ Nhu đó, cậu của bà ấy chính là cậu Vương trước đây bà đã nhìn thấy ở đại viện đó!"
Khi nghe thấy điều đó đôi mắt Tô Bồi sáng lên: "Vâng, cha, tại sao cha lại biết ạ?"
Ông phát hiện bằng thái độ của cha mẹ khi biết tin ông yêu đương là khác nhau, mẹ thì kiên quyết phản đối, cho rằng còn nhỏ tuổi mà yêu đương như vậy thì làm xấu mặt bà ấy, nhưng cha ông lại luôn dao động.
Tô Tĩnh An ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài.
Thằng em trai ngốc nghếch này.
Còn điều gì để nói sao?
Người con gái mà ông thích, mới sáng sớm mà cha ông đã điều tra lai lịch rõ ràng rồi, nếu không cha ông đã sớm đánh gãy chân ông rồi.
Buổi sáng lên lớp, Tô Tịnh An vẫn không yên lòng, Cao Tịch Huy vẫn tràn đầy tinh thần, chăm chú nghe giảng, ánh nắng ban mai sáng rực rơi xuống trên người bà, toàn thân rực rỡ như muốn tỏa sáng, loại ánh sáng này chính là thứ ánh nắng thuần khiết tươi sáng mà Tô Tịnh An luôn thích.
Cao Tịch Huy nhìn thấy ánh mắt của bà, chớp chớp mắt nhìn lại bà: "Lại nhìn thấy mê rồi? Em thực sự thích như vậy sao?"
Tô Tịnh An lập tức quay đầu đi, tuy rằng có phần "miễn nhiễm" với lời nói thẳng thừng của Cao Tịch Huy, nhưng nhịp tim của bà ta chắc chắn đã tăng nhanh rồi.
Ở thời đại đó, ở độ tuổi đó, mọi người vẫn không nghĩ nhiều về tương lai.
Tuổi trẻ thanh xuân, tràn đầy nhiệt huyết.
Chỉ là tuổi trẻ lông bông, không tránh khỏi lúc ghen tuông.
Tô Tịnh An mới đến trường học chưa được bao lâu, đã nhận được rất nhiều thư tình thơ ngây, nhưng bà đã lịch sự từ chối, thư tình đặt ở một bên không có xem.
Đại Hoa ngồi sau nhịn không được liền hỏi: "An An, không có người nào mà bạn thích sao?"
Cô nói rõ ràng từng chữ này là để cho Cao Tịch Huy ở bên cạnh rỏng tai lên mà nghe, Tô Tịnh An nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói ấm áp: "Không có."
Nhìn những thứ này sẽ thấy dao động, không thể chuyên tâm học tập được, bà phân tích rõ ràng.
Trong lòng Cao Tịch Huy nhẹ nhõm hẳn, Đại Hoa thở dài: "Những bức thư mà bạn nhận được nhiều hơn cả lão đại của chúng tôi rồi."
Tô Tịnh An vẫn đang viết dừng lại một chút, bà ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy, Cao Tịch Huy đang véo tai Đại Hoa: "Nói bậy gì thế hả?"
Hai người ồn ào náo nhiệt.
Mồm miệng Đại Hoa cũng được coi như là miệng quạ vàng.
Vừa mới tan học, Cao Tịch Huy đã bị Phương Chính một chàng trai cao lớn đứng chặn lại ở cổng trường, Phương Chính là đội trưởng đội bóng rổ, anh ta là một người đàn ông cao lớn, cao 1.86 mét đứng tại chỗ đó cũng được coi như là nổi bật giữa đám đông rồi, trong tay anh ta cầm lấy quả bóng rổ tạo hình, cười ha hả nhìn Cao Tịch Huy: "Huy Huy, đừng có tuyệt tình như vậy mà."
Tất cả những người ở xung quanh đều la lên.
Tô Tịnh An đang xách cặp đi ra ngoài vốn không muốn xem náo nhiệt, không ngờ lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Cao Tịch Huy uể oải: "Tuyệt tình thì sao chứ? Muốn nâng cao kỹ năng sao?"
Bởi vì ở trong cô nhi viện, từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, Cao Tịch Huy từ nhỏ đã luyện thành công phu nên người bình thường không thể so sánh được.
Phương Chính sợ hãi lùi lại một bước, những người xung quanh lại bắt đầu ồn ào.
"Ồ, anh Phương không được rồi."
"Ha ha, bây giờ là bị vợ quản nghiêm rồi sao?"
"Nói bừa cái gì thế? Còn không phải là sợ bạo lực gia đình sao?"
Những người trẻ tuổi luôn thích xem náo nhiệt, yêu thích sự ồn ào.
Tô Tịnh An im lặng cúi đầu, tay nắm chặt dây đeo cặp sách.
Phương Chính không chịu thua nói: "Nếu hôm nay em không cho anh một lý do, anh sẽ không thả em đi đâu." Hắn nói xong, vẫn đứng cách xa Cao Tịch Huy giống như là sợ bị đánh vậy.
Cao Tịch Huy ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường: "Tôi có người để thích rồi, hai người các anh đừng có nhớ nhung nữa, tôi là một người yêu đơn phương."
A ô ây.
Những lời này giống như ném một hòn đá xuống hồ, làm tung tóe lên cả ngàn tầng sóng.
Cao Tịch Huy là ai chứ?
Bà chính là một người gặp nhiều vận may trong khối lớp, người theo đuổi bà là người này nối tiếp người kia đếm không hết, tại sao chẳng nói chẳng rằng, bông hoa này lại bị người khác hái mất rồi?
Phương Chính không tin, anh ta than vãn: "Anh không tin, Em thích ai chứ?"
Cao Tịch Huy quay đầu, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào trên người Tô Tịnh An, đôi mắt sáng ngời như muốn tỏa sáng.
Ngay lúc đó, trái tim Tô Tịnh An như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tháng sau.
Cao Tịch Huy tuân thủ lời hứa của mình, bà không ép Tô Tịnh An nữa mà chỉ mỉm cười ở bên cạnh bà ấy.
Bà phát hiện rằng mặc dù Tô Tịnh An không nói nhiều, nhưng thực ra bà ấy có chủ kiến riêng của mình.
Bà ấy có đôi bàn tay rất khéo léo, đưa cho bà ấy một tờ giấy, bà ấy có thể gấp ra các đồ vật có hình dạng khác nhau mà không cần đọc bất kỳ sách hay hướng dẫn nào.
Đôi lúc Cao Tịch Huy ngạc nhiên theo dõi, và thỉnh thoảng bà quấn quít lấy bà ấy để lấy một nhân vật hoạt hình nhỏ hay một thứ gì đó, dần dần, Tô Tịnh An cũng dần quen thuộc với sự phiền hà của bà rồi.
Chỉ là tuy rằng bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng vào bốn giờ chiều, Cao Tịch Huy sẽ đi chơi bóng rổ, Tô Tịnh An sẽ đến thư viện.
Một tĩnh một động.
Hôm nay khi đang đọc sách, Tô Tịnh An vô tình nhìn thấy một cuốn sách ngoại văn trong kỳ nghỉ hè, cuốn sách đó không được đánh số thứ tự và còn rất mới, dường như không biết học sinh nào đã mang nó đến thư viện và vô tình đánh rơi nó.
Tô Tĩnh An cầm lấy nhìn xung quanh, muốn tìm chủ nhân của cuốn sách nhưng bà liếc nhìn xung quanh lại không thấy ai.
Bà thở dài mở quyển sách ra xem có tên không.
Và đã rất ngạc nhiên bởi hình ảnh trên trang đầu tiên của cuốn sách.
Đó là một bức tranh đầy màu sắc.
Hai người nằm trên giường, không mặc quần áo và chỉ đắp một tấm chăn mỏng che lại.
Tất cả nhữngcái này không quan trọng.
Điều quan trọng là khăn choàng tóc dài rõ ràng là hai người con gái.
Trái tim đập loạn nhịp dữ dội.
Tô Tịnh An gập ngay cuốn sách lại, bà kinh hãi nhìn xung quanh và thấy mọi người đang học cũng không ai nhìn cô cả.
Phải mất một phút để nhịp tim ổn định lại.
Tô Tịnh An lại mở sách ra.
******
Gió buổi tối thật dễ chịu.
Hôm nay khi chơi bóng rổ Cao Tịch Huy không dám hoạt động mạnh và tiêu hao quá nhiều sức lực vì buổi tối bà còn phải quay lại làm việc cho Trưởng khoa.
Vừa toát một trận mồ hôi hột, lúc đó Cao Tịch Huy dựa vào sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, trực tiếp đi đến bên cạnh bồn rửa tay, dội thẳng nước lạnh vào đầu.
Bà vừa nhìn thấy Tô Tịnh An hai mắt đỏ bừng cầm sách đi tới, Cao Tịch Huy kinh ngạc kêu lên: "An An."
Tô Tịnh An quay lại nhìn bà, sừng sờ.
Vì quá gấp gáp, Cao Tịch Huy chưa kịp lấy khăn lau tóc, giọt nước đã rơi xuống má, quần áo trên người ướt sũng dính chắt vào người, lộ ra đường nét mảnh mai nhấp nhô.
Vừa mới bí mật đọc xong một cuốn sách, Tô Cảnh An liền cảm thấy trong lòng như có cái gì đó muốn nổ tung lên vậy.
Dáng người Cao Tịch Huy rất đẹp, phát triển sớm hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, nhìn thấy Tô Tịnh An có chút không đúng, bà liền đi tới sờ lên trán bà ấy: "Làm sao thế? Mặt đỏ như vậy? A, nóng quá, có phải bị sốt rồi không?"
Sự đụng chạm lạnh lẽo khiến Tô Tịnh An toàn thân run lên, bà nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Cao Tịch Huy, Tô Tịnh An đỏ mặt quay đầu bỏ chạy.
Cao Tịch Huy:????
Không hiểu đầu cua tai nheo gì bị bỏ lại đó.
Cao Tịch Huy sững sờ.
Chuyện này là như thế nào..... Bà ấy cũng không nói cái gì?
Khi trở lại lớp học.
Bởi vì quần áo đều ướt nên Cao Tịch Huy mặc áo khoác, trước khi vào lớp bà còn cố ý chạy một vòng nên tóc đã khô ít nhiều rồi, khi vào trong lớp, bà nhìn Tô Tịnh An, Tô Tịnh An không biết làm như thế nào, liền nằm lên bàn, không thèm nhìn bà một lần.
Một ngày kỳ lạ qua đi.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Cao Tịch Huy, vốn dĩ Tô Tịnh An không biết, mới sáng sớm đã nghe thấy Đại Hoa ở đằng sau nói nhỏ với bạn: "Chúng ta cùng chung tiền mua một cái bánh kem đi, nếu không thì lão đại quay lại cũng không có cách nào nữa."
Cao Tịch Huy lớn lên trong trại trẻ mồ côi, một vài người bạn của bà biết điều đó, nhưng không ai dám nhắc đến.
Mọi người đều gật đầu, nhưng khi ấy, điều kiện của các hộ gia đình cũng không tốt, muốn mua một cái bánh kem nhỏ cùng cần mọi người chung tiền lại.
Tô Tịnh An nghe thấy vậy, ngồi yên ở đó, không thể đọc tiếp được bài văn trên sách nữa.
Cao Tịch Huy vừa đến cổng trường đã bị một vài người bạn chặn lại, bà không khỏi bật cười khi nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn cầm bánh ngọt đó: "Mọi người làm cái gì thế?"
"Chúc mừng sinh nhật bạn đó."
Đại Hoa tươi cười rạng rỡ, Cao Tịch Huy mỉm cười, bà nhìn mọi người: "Cảm ơn nhé."
Mọi người cùng nhau đi đến sân chơi, bánh kem phải ăn cùng nhau mới vui, họ thắp một ngọn nến nhỏ, dưới sự thúc giục của mọi người, Cao Tịch Huy đã chắp tay và ước một điều ước.
Đại Hoa thấy dáng vẻ nghiêm túc của bà, không khỏi trêu đùa: "Hay rồi, quả nhiên là lão đại của chúng ta lớn thêm một tuổi đã khác rồi, bình thường đều không để ý tới những suy nghĩ trẻ con cầu nguyện này mà? Hôm nay lại thành tâm như vậy."
Cao Tịch Huy phớt lờ cô, bánh kem tuy rằng không lớn, nhưng mỗi người đều có một phần, bà cũng tự giữ lại một phần cho riêng mình.
Đại Hoa vừa ăn bánh vừa thản nhiên hỏi: "Lão đại, sinh nhật của cậu cũng gần mười một rồi."
Cao Tịch Huy cúi đầu: "Cũng không tính, là viện trưởng nói sinh nhật tôi vào ngày này."
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy ngẩng đầu, cười lạnh: "Nghe nói ngày này là ngày mà tôi được phát hiện ở lối vào của cô nhi viện, lúc đó mặt trời đã lặn, ánh hào quang le lói."
Tịch Huy, Tịch Huy.
Hoàng hôn đẹp vô cùng, và ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp vào lúc hoàng hôn.
Mọi người đều im lặng, trong lòng có chút hụt hẫng, Đại Hoa cũng buồn, cô nghĩ lại sáng sớm hôm nay khi thức dậy đã giận dỗi với cha mẹ là không đúng rồi, nhìn lão đại, bà ấy suất thân như vậy nhưng bây giờ vẫn là ánh nắng rực rỡ như vậy, tại sao bản thân lại bực tức vô cớ chứ.
Quay trở lại lớp học, tiết học cuối cùng là tiết tự học, cơ bản mọi người đều về trước, về nhà phụ giúp việc gia đình.
Trong lớp học chỉ còn lại một mình Tô Tịnh An.
Bà đang cúi đầu đọc sách, Cao Tịch Huy mỉm cười bước vào, bà lấy một miếng bánh kem nhỏ mà bà đã giấu ra: "Cho em này."
Tô Tịnh An nhìn miếng bánh kem đó, mím môi.
Cao Tịch Huy có chút ngượng ngùng: "Ngọt lắm đó, em nếm thử đi."
Tô Tịnh An khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp lộ ra tràn vào trong tim Cao Tịch Huy, bà nhìn Tô Tịnh An, trong khi bà ấy muốn nhận lấy bánh kem một giây liền nắm lấy tay bà ấy.
Tô Tịnh An nghi hoặc nhìn bà, Cao Tịch Huy cười hỏi: "Chuyện em hứa với chị, em suy nghĩ như thế nào rồi?"
Tô Tịnh An liền có chút không thoải mái: "Chị nói sẽ cho em thời gian mà."
Cao Tịch Huy mỉm cười, đưa bánh cho bà: "Được rồi được rồi, cho em thời gian, nhưng đã ăn bánh kem của chị rồi thì phải tặng chị một món quà nhé."
Tô Tịnh An im lặng một lúc, bà lấy từ trong hộc bàn ra một bông hồng đỏ.
Cao Tịch Huy nhìn mắt sáng rực rỡ, bà kinh ngạc nhận lấy, nhéo tay một cái: "Cái này là do em gấp sao?"
Tô Tịnh An gật đầu, bà đang ăn bánh kem của Cao Tịch Huy, thực sự rất ngọt, mặc dù vị của đường trắng hơi nồng nhưng vẫn ăn rất ngon. "Hôm nay chị đã ước cái gì?"
Cao Tịch Huy chăm chú nhìn bông hoa: "Ừm, chị ước rồi, ước rằng em có thể là bạn gái của chị."
Thực sự là lúc nào cũng khiến cho tim người ta loạn nhịp mà.
Nhìn sắc mặt Tô Tịnh An còn đỏ hơn cả hoa hồng đỏ, Cao Tịch Huy ngẩng đầu, cảm động nói với bà: "Hoa đã tặng cho chị rồi, suy nghĩ xong rồi sao? Ba phút đã trôi qua rồi đấy."
"Chị....." Ánh mắt Cao Tịch Huy có chút hung hăng, nhìn bà như thiêu thân, theo bản năng Tô Tịnh An lùi lại.
Cao Tịch Huy chống tay lên lưng ghế, bà nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tịnh An: "Có lẽ lúc trước chị tỏ tình quá nhanh khiến em cho rằng chị là người vô lương tâm sao? Không phải như vậy đâu, An An." Bà nhẹ nhàng nói: "Nếu chị yêu em, chị sẽ yêu em cả đời."
Khi còn trẻ, một câu nói ấy đã làm xao xuyến cả trái tim.
Đôi mắt Tô Tịnh An ướt át một cách khó hiểu, Cao Tịch Huy có chút lo lắng nhìn bà, vì sợ bà lại từ chối.
"Chị nói hôm nay chị đã ước rồi." Không biết là qua bao lâu, Tô Tịnh An đột nhiên lên tiếng, Cao Tịch Huy gật đầu, bởi vì quá căng thẳng mà miệng khô khốc. "Tại sao đột nhiên em lại nói như vậy? À, bánh kem đó ăn có ngon không?"
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của cô, Tô Tịnh An đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vô cùng ấm áp và quyến rũ, dưới cái nhìn của Cao Tịch Huy bà hơi cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi Cao Tịch Huy vẻ thẹn thùng xen lẫn nét dũng cảm: "Chị nếm thử đi."
Thực sự là rất ngọt ngào.