• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mẫn cũng lo nghĩ về chuyến du lịch lần này của dì. Một ngày nàng gọi cho Tô Tịnh An mấy lần thì không nói, lại còn động tí là video call. Cuối cùng, suýt chút nữa là Tô Tịnh An sụp đổ, tí nữa là chặn luôn Tô Mẫn.

Lâm Tiêu Tiêu thấy vậy có chút bất lực: "Dì là người thế nào. Nếu bà ấy thực sự có dự định gì thì không phải là em có thể phòng bị được."

Hai người ở bên nhau lâu như thế, cô đương nhiên biết tính cách của Tô Mẫn.

Tô Mẫn thở dài ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu, đặt cằm lên vai cô: "Em luôn cảm thấy con người khi yếu đuối, bất luận là người nhà hay người yêu, mỗi sự quan tâm, mỗi sự hy vọng đôi khi đều là ý nghĩa sống tiếp."

Lâm Tiêu Tiêu trầm lặng. Cô biết trước đây Tô Mẫn sống không được tốt, thậm chí còn có xu hướng trầm cảm. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn ở trong gương trước mặt, nhịn không nổi mà cười: "Em xem em đi, xem có giống dân tị nạn đói kém về không?"

Tô Mẫn cũng nhìn mình như than đen trong gương "Vậy chị còn không mau tẩm bổ cho em đi."

"Tẩm bổ thế nào?"

Phó giám đốc Lâm đỏ mặt, rõ ràng là không đứng đắn. Tô Mẫn nhìn mà lòng rung động. Đôi khi rèn luyện thể lực lên, tinh thần tràn đầy, đúng là có cảm giác không được lấp đầy vô hạn.

Ưm, vô cùng mạnh mẽ.

Nàng cười rồi đẩy Lâm Tiêu Tiêu, nghiêm túc tẩm bổ.

Đến tận buổi trưa.

Tô Mẫn ngồi bắt chéo chân như ông chủ nằm ở trên giường, trên mặt còn tràn đầy sự thích thú, bên cạnh là Lâm Tiêu Tiêu ngủ say.

Chẳng biết thế nào.

Tô Mẫn nhìn thế nào cũng thấy thích.

Thậm chí, một ngày rồi, từ đêm qua trở về đến bây giờ, nàng chưa hề nghiêm túc để cho Lâm Tiêu Tiêu ngủ quá ba tiếng.

Lâm Tiêu Tiêu vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đen đen cùng nụ cười kỳ quái. Cô giật mình, đột nhiên ngồi dậy: "Mẫn Mẫn, đừng vậy nữa."

Đúng thực sự bị làm cho phục luôn rồi.

Trước đây khi hai người còn dày vò nhau, Lâm Tiêu Tiêu đã từng rất nhiều lần tưởng tượng cảnh Tô Mẫn chủ động. Đến hôm nay... chỉ một vài thứ chỉ tồn tại trong tưởng tượng là được. Cái gì mà giữa đường đứt gánh, cái gì mà thời đại hôn một tí đã đỏ mặt. Trừ hai chữ "ham ăn" ra căn bản chẳng có cách nào để hình dung trạng thái của Tô Mẫn lúc này cả.

Tô Mẫn cong môi: "Cái gì đừng? Bây giờ trong đầu phó giám đốc Lâm toàn là gì vậy? Đêm khuya nói những lời này câu dẫn em, đúng là rất đáng ghét."

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Cô thực sự sợ rồi.

Đến cuối cùng Phó giám đốc Lâm nằm trên giường, chân bắt đầu run.

Tô Mẫn ở bên cạnh nói phét.

- - Em chính là quân mẫu nghiệp vụ. Hoàng lão nói thành tích của em còn hơn các dì năm đó nữa.

Rèn luyện nghiệp vụ của bọn em, rèn luyện ném lựu đạn, ba mươi mét mới đạt. Con gái bình thường ném chỉ hận không thể đập vào chân mình, thực sự không phải em nói quá. Thố Thố, em ngồi cũng ném được ba mươi mét. Các bạn đều kinh ngạc sao em có thể lợi hại như thế.

Tô Mẫn quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Còn không phải Thố Thố của chúng ta rèn luyện tốt. Cánh tay này của em, lực tay này của em người bình thường có thể so sánh được sao?"

Tô Mẫn thay đổi rồi....

Trưởng thành rồi, tự tin rồi, đáng sợ nữa.

Mặt Lâm Tiêu Tiêu như hoa đào, hít thở cũng không được thuận. Tô Mẫn lại tiến lại, lần này sắc mặt cô thay đổi: "Em muốn làm gì?"

Tô Mẫn nheo mắt cười, nàng nghịch tóc: "Trường đảng có truyền thuyết một đêm bảy người đàn ông. Chị muốn nghe không?"

Cô không muốn nghe.

Lâm Tiêu Tiêu lấy chăn lăn vào đó. Tô Mẫn cười ôm lấy cô, hai người đang ồn ào thì có tiếng "cạch". Trong phòng khách vang lên tiếng mở cửa.

Tô Mẫn giật mình, nàng ôm Lâm Tiêu Tiêu: "Là... dì."

Ở chỗ nàng chỉ dì mới có chìa khóa.

Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt đẩy nàng: "Còn không đi xem xem."

Không đúng à.

Chẳng phải dì nói muốn nghỉ ngơi nửa tháng sao?

Tô Mẫn lê dép đi ra, Lâm Tiêu Tiêu đi theo phía sau chỉnh lại quần áo mới đi ra. Tô Tịnh An đang ở cửa lớn thay dép, bà ngước mắt lên: "Quấy rầy các con rồi."

Tô Mẫn:...

Lâm Tiêu Tiêu:....

Đây mới là một lời hai ý đây.

Tô Mẫn nhìn Tô Tịnh An: "Dì, sao dì đã về rồi?"

Tô Tịnh An thay áo khoác ngoài, bà đi rửa tay: "Có chuyện cần phải làm nên mới quay về. Tây An đâu rồi?"

Lâm Tiêu Tiêu: "Con đưa nó đi làm đẹp, đang nằm ở trong phòng đấy ạ."

Tô Tịnh An gật đầu. Bà nhìn mặt Lâm Tiêu Tiêu, lại nhìn môi: "Người trẻ tuổi cần chú ý thân thể."

Lâm Tiêu Tiêu:....

Tô Mẫn kinh ngạc. Lúc trước nàng còn lo dì đến, đã xảy ra chuyện gì, sao bà ấy thay đổi như vậy, cứ như vừa bừng tỉnh lại sau trạng thái sóng như chết ấy.

"Mẫn Mẫn, ngày mai muốn đi đến chỗ sư phụ con hay là—"

Tô Tịnh An lau sạch tay. Tô Mân lắc đầu: "Sư phụ về Tân Cương rồi ạ. Nói là trong nhà có chuyện, nửa tháng mới trở lại. Thời gian này con theo... ừm, Cục trưởng Cao."

Nàng với Lâm Tiêu Tiêu quan sát biểu cảm của Tô Tịnh An. Tô Tịnh An vẫn bình thường, chỉ là giữa hai hàng lông mày mang theo sự mệt mỏi của quãng đường dài, mắt cũng sưng đỏ lên, hình như đã từng khóc "Được."

Trạng thái dì bây giờ đã chuyển biến tốt rồi, rất rõ ràng.

Vì Tô Tịnh An đột nhiên quay về, hai người nhỏ tuổi cũng không thể suồng sã quá. Sau khi Lâm Tiêu Tiêu cáo từ cô liền đi đến Nam Dương. Gần đây Tổng giám đốc Hồ vì bộ trưởng Từ trở về quê nhà, buồn bã y hệt oán phụ, cô cần đi an ủi nàng.

Buổi tối Tô Mẫn nhét chăn cho Tô Tịnh An, nằm ở bên cạnh, dương mắt lên nhìn bà.

Tô Tịnh An cười nhẹ nhìn Tô Mẫn, vuốt tóc nàng: "Dì không sao, con đi ngủ đi."

Tô Mẫn đúng là càng ngày càng giống bà hồi trẻ. Chỉ là... dũng cảm hơn bà, hạnh phúc hơn bà.

Tô Mẫn: "Không không buồn ngủ. Con ở bên dì một lúc."

Ánh mắt Tô Tịnh An rất hiền dịu: "Nhưng mà dì buồn ngủ rồi, hay là con ngủ với dì."

Cái này đúng ý Tô Mẫn. Nàng đang lo cho Tô Tịnh An, nghe Tô Tịnh An nói vậy liền đi tắm rửa với tốc độ ánh sáng."

Lúc rửa tay, mặt Tô Mẫn có chút nóng, nàng đưa tay lên mũi ngửi rất lâu mới đi ra khỏi phòng.

Tô Tịnh An nghiêng người, tay cầm một quyển sách đọc, thấy Tô Mẫn đi đến, bà tung chăn lên: "Cẩn thận lạnh."

Tô Mẫn chui vào, giống hệt như hồi còn bé, ôm lấy dì: "Dì, lần này dì ra ngoài, tâm trạng có tốt hơn một chút?"

Tâm trạng Tô Tịnh An đứng là tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn nặng nề nhưng Tô mẫn đã nhìn thấy trong mắt có tinh thần phấn chấn, chí ít không giống như ngày trước luôn mê man hỗn loạn không có khát vọng sống nữa.

Tô Tịnh An thở dài: "Chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện, Ta biết mà."

Đây là....

Muốn tiếp tục hỏi nhưng giờ dì cũng mệt rồi, nàng không nói nhiều, tắt đèn đi nghỉ.

Sáng hôm sau thức dậy.

Tô Mẫn bị mùi hương thơm dễ chịu đánh thức. Nàng lê dép ra nhìn. Tô Tịnh An đang nấu cơm.

Là món cháo thịt nạc sở trường của bà và bánh bao.

Bà thực sự không sợ phiền phức, sáng sớm thức dậy. Thấy Tô Mẫn, Tô tịnh An lau mồ hôi bên tai "Cái này, con mang đến cơ quan mà ăn."

Tô Mẫn gật đầu: "Sao mà phiền thế, dì?"

Tô Tịnh An cười: "Không phiền. Buổi trưa ta cũng làm, để người mang đến cơ quan cho con."

Tô Mẫn háo ăn, vươn tay lấy miếng bánh thử một chút, nhưng Tô tịnh An đã vỗ lên tay nàng: "Đi đến cơ quan rồi ăn."

Tô Mẫn nhìn dì. Tô Tịnh An cong môi: "Nhớ đó."

Có chút hiểu rồi.

Tô Mẫn ở bên lãnh đạo lâu đương nhiên sẽ hiểu được ý tứ của họ, có một số lời không nên nói thẳng ra quá.

Tô Mẫn mang đến cơ quan ăn. Nàng còn đặc biệt chọn lúc Cao Tịch Huy dậy sớm xem báo mở hộp cơm của mình ra.

"Woa, cháo đặc quá."

Tô Mẫn ăn một miếng, lại cố ý làm rõ to tiếng. Cao Tịch Huy đặt báo xuống, đưa mắt lên nhìn nàng: "Có bệnh uống thuốc."

Tô Mẫn:....

Đúng thật là, mới có thời gian mấy tháng mà Cục trưởng Cao đã học theo mấy người trẻ không ít.

"Dì, dì ăn chưa?"

Tô Mẫn nhiệt tình mời. Cao Tịch Huy nhìn bánh bao và cháo của nàng: "Trông xù xì qua, ta không ăn."

Bữa sáng cứ thế bỏ lỡ.

Đến bữa trưa.

Tô Mẫn lại mở hộp cơm của mình.

Hô hô.

Dì được lắm.

Cánh gà cay, đầu cá kho tiêu, gà xé cay... giờ thì không còn xù xì nữa.

Tô Mẫn ăn đến đầu mũi chảy mồ hôi. Cao Tịch Huy nhìn, nuốt nước bọt: "Này, Mẫn Mẫn—"

Tô Mẫn nhiệt tình vẫy vẫy tay nhỏ: "Dì đến đây, nếm thử miếng."

Tiểu Tương đứng bên như một vị thần, hoài nghi nhìn Tô Mẫn. Sao nàng vừa từ trường đảng về phóng túng vậy?

Gao Xihui cắn một miếng đầu cá với hạt tiêu băm nhỏ. Bà ngẩn người, nhìn Tô Mẫn chăm chăm.

Tô Mẫn ngậm cơm trong miệng không dám nuốt xuống: "Sao thế ạ?"

Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Món này là ai làm?"

Mùi vị này, bà có nằm mơ cũng không quên được.

Tô Mẫn nuốt cơm xuống, nàng thu dọn mấy hộp cơm: "Người không ăn thì thôi, con sang bên cạnh đây, bye bye."

..........

Mắt nhìn người rời đi.

Cao Tịch Huy giơ tay lên, vẫy tay: "Ay—"

Khi còn trẻ mọi người đều thích đặt cho mình một cái tên của nhân vật võ hiệp. Cao Tịch Huy là Hồng Thất Công nổi tiếng trong mắt bạn bè. Vì sao mọi người gọi bà như thế. Bà rất thích ăn, đặc biệt là ăn cay. Khi đó bà giống như một đứa trẻ, vì đồ ăn mà cầu nạnh Tô Tịnh An. Vì đồ ăn mà mình muốn ăn mà cả hai thậm chí còn đi bộ mấy km, sức cùng lực kiệt ăn một bữa cơm. Sau đó, Tô Tịnh An bị bà làm cho sợ, ở nhà chăm chỉ miệt mài học nấu ăn. Điều này chiều hư Cao Tịch Huy. Mỗi lần mệt mỏi về đến nhà, câu đầu tiên bà hỏi là "Hôm nay ăn gì?"Sau này hai người chia tay, Cao Tịch Huy đi rất nhiều nhà ăn, ăn rất nhiều món ăn cao sang nhưng vẫn không thể bằng bữa cơm gia đình Tô Tịnh An làm. Mùi vị đó, chỉ có bà mới làm ra được.

Đã lâu rồi không ăn, tay nghề của bà ấy....

Cao Tịch Huy hít sâu một hơi. Tiểu Tương nhìn mà đau xót. Cô đi lại cầm điện thoại: "Tôi gọi món cho người."

Nửa tiếng sau.

Món ăn gọi đã được đem lên.

Tiểu Tương gọi theo món của Tô Mẫn, một chút cũng không sai. Cao Tịch Huy nếm thử. Bà buông đũa xuống.

Tiểu Tương nhìn bà: "Không thích sao?"

Cao Tịch Huy: "Khó ăn quá."

Ay...

Bà đợi đến bữa tối xem, ăn một miếng không có gì nhỉ?

Tô Tịnh An đúng là chuẩn bị nấu đồ ăn, chỉ là trước khi chuẩn bị, Tô Tịnh An đi tìm Hoàng lão, nói suy nghĩ của mình với bà.

Hoàng lão nghe mà chiếc gậy trong tay suýt nữa rơi xuống: "An An, con nói gì cơ?"

Bà không nghe nhầm chứ?

Tô Tịnh An cười nhẹ. Vì bà bận làm cơm nên vẫn mặc đồ màu xám: "Con muốn xin chuyển đến cục thuế."

Hoàng lão xua tay: "Con đừng nghĩ nữa. Ngưu cục các con đã nói với ta rồi. Cuối năm nay con có mong muốn thăn chức. Con chạy đến cục thuế làm gì? Con đã vì vị trí này mà đợi bao lâu rồi, bỏ ra bao nhiêu tâm tư?"

Tô Tịnh An bình thường dịu dàng nhưng một khi đã kiên quyết thì vô cùng cứng nhắc. Bà đi lại, thêm một tách trà cho Hoàng lão.

Hoàng lão nhìn bà, giọng nặng nề thở dài: "Có một vài chuyện,An Ần, không thể ép buộc được, với lại con với con bé đã qua rồi thời trẻ bồng bột. Con có biết quyết định này sẽ ảnh hưởng đến con cả đời? Con ở hệ thống này này bao nhiêu năm, gân cốt cũng cắm luôn ở đây rồi, bây giờ muốn từ bỏ? Lãnh đạo con cũng không đồng ý đâu!"

Tô Tịnh An giống như hồi trẻ, dựa vào Hoàng lão, bà nhẹ nhàng: "Chính vì đến tuổi này mới biết được thứ gì quan trọng nhất. Hoàng lão, con đã để lỡ chị ấy một lần rồi, không thể lại lỡ thêm nữa. Người cũng đã nói, chúng con đã ở cái tuổi này rồi, ra quyết định gì cũng không phải là bồng bột."

Họ vẫn chưa có giao nhau.

Cao Tịch Huy lại đợi bà như thế.

Tô Tịnh An hiện giờ muốn gặp bà ấy một lần còn khó khăn, đừng nói là sau này xảy ra chuyện gì.

Tay Hoàng lão xoa tách trà, nhìn Tô Tịnh An.

Bà biết nha đầu này đã chết tâm, nhất định sẽ làm thế này.

Không biết đã qua bao lâu, làn khói trà lượn lờ, Hoàng lão lắc đầu: "Con phải nghĩ kỹ. Nếu thật sự đi cục thuế, cơ hội để con thăng tiến sẽ không còn, rất có khả năng đến cả mức độ bình thường cũng không đạt được."

Tô Tịnh An cười nhẹ: "Con nghĩ kỹ rồi."

Năm đó hai người nỗ lực như thế chẳng phải là để có thể sống tốt với nhau, không bị bất kỳ người nào chỉ trích hay sao?

Mà đến bây giờ nếu chỉ có một mình bà, cho dù là đưa cho bà chức vụ cao lớn cũng được tác dụng gì?

Hoàng lão: "Con về trước đi. Đây không phải chuyện nhỏ, ta cần sắp xếp một chút."

Hoàng lão mặc dù đã về hưu nhưng học trò của bà ở khắp nơi. Mặc dù lời nói của bà không đầy đủ nhưng Tô Tịnh An vẫn cười. Bà đứng dậy đi ra ngoài.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào, hắt lên người bà. Hoàng lão nhìn bóng lưng bà không còn trẻ nữa, lòng đau xót vô cùng. Con bé này....toàn giữ kín mọi thứ trong lòng. Hồi còn trẻ nhất định là có điều khó nói.

Theo Hoàng lão thấy, tính cách Tô Tịch An không giống Cao Tịch Huy. Bà không nói nhiều, không có sở trường biểu đạt chính mình. Bà có được ngày hôm nay cũng là do tích lũy bao nhiêu tâm huyết. Đến hôm nay vì một tương lai không nhìn thấy rõ, bà liền buông bỏ tất cả?

Tình cảm à....ay, đúng là không ai có thể chạy thoát được.

Buổi tối.

Tô Mẫn lại cầm thêm đồ ăn cay. Nàng ngồi ăn một mình. Cao Tịch Huy ngửi thấy mùi, nuốt nước miếng mấy lần. Bà cầm cốc giả vờ đi lấy nước đi qua mấy lần. Tô mẫn chẳng để ý đến bà.

Đến cuối cùng, vẫn là tiểu Tương ngồi trước mặt Tô Mẫn: "Cục trưởng Cao, Mẫn mẫn lại mang đồ ăn tối đến. Người muốn nếm thử không?"

Cao Tịch Huy giả bộ không để ý: "Không ăn."

Được thôi.

Tiểu Tương cầm đũa, lén lút nói với Tô Mẫn: "Thơm quá, tôi nhẫn nhịn cả nửa ngày rồi."

Tô Mẫn cười trộm. Hai người đang lẩm bẩm, điện thoại của tiểu Tương sáng lên. Cô mở lên xem, là tin nhắn của Cục trưởng Cao.

- - Gọi ta lần nữa.

Trầm lặng một lúc tiểu Tương ngẩng đầu lên: "Cục trưởng Cao, người muốn ăn không?"

Cao Tịch Huy bực bội ném tài liệu lên bàn: "Không ăn không ăn nói bao nhiêu lần rồi? Hai người ấy." Bà đứng dậy nhìn thẳng nồi lẩu chua cay đi tới vặn tiểu Tương "Ta mà không ăn thì hai người không ăn nổi đúng không?"

Tiểu Tương:....

Tô Mẫn:....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK