Cái gì?
Mao Mao kết luận là: "Anh ta không xứng với bạn."
Thừa Hoan cuồng loạn cười rộ lên, "Bạn nói gì?"
Mao Mao cũng trợn to hai mắt, "Nếu không..., bạn cho rằng là ai xứng với ai hơn?"
"Mình lại nghĩ là mình không xứng."
Mao Mao kinh ngạc, chân chính cười to, lại cúi người xuống, nước mắt đã muốn chảy ra.
Mao Vịnh Hân trong chốc lát không muốn nhiều lời, mở to nhạc.
Thừa Hoan buông lỏng thần kinh xuống.
"Thật tuyệt khi có một căn nhà của riêng mình."
"Bạn cũng có thể có được như mong muốn."
"Không phải, Mao Mao, bạn luôn có năng lực hơn mình."
"Trên cơ bản bạn thích cuộc sống gia đình là thật, bạn đã quen với tiếng người huyên náo, ở nhà mẹ đẻ, ở văn phòng làm việc, ở nhà chồng..."
Mao Mao đến phòng bếp lấy một cây kem, điện thoại vang lên, cô nhấc máy lên nghe.
"Chị Mao sao, em là Thừa Tảo, xin hỏi, chị Thừa Hoan có ở chỗ chị không?"
"Có, để chị gọi cô ấy cho em."
Cô trở lại phòng khách, phát giác Thừa Hoan đã nằm ngủ trên ghế sa lon.
"Thừa Tảo, chị em đang ngủ, có muốn chị đánh thức cô ấy hay không?"
"Không cần đâu, chị ấy cũng mệt mỏi rồi."
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Mẹ em có ý kiến, nhiều lắm."
Xem bộ dáng là Mạch thái thái phạm vào khuyết điểm của nhà thông gia.
"Sáng mai chị sẽ bảo cô ấy liên lạc lại với em."
"Cám ơn chị, chúc ngủ ngon."
Đứa nhỏ này cũng tính là hiểu chuyện.
Sau khi nghĩ một lúc, Mao Vịnh Hân thấy buồn cười, đều đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên câu ấy đã hiểu chuyện, bây giờ xã hội yêu cầu thấp hơn, sau ba mươi vẫn tính là thanh niên.
Cô ăn xong cây kem, giúp Thừa Hoan đắp lên một chiếc chăn mỏng, tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau Thừa Hoan dậy sớm hơn cô.
Thừa Hoan khen không dứt miệng: "Thật yên tĩnh, thật là thoải mái, đúng là một thế giới riêng."
Mao Vịnh Hân khẽ cười.
"Không có tiếng xào rau, tiếng ho khan của hàng xóm láng giềng, tiếng mạt trượt, tiếng trẻ em ồn ào náo động, thật tốt."
Mao Mao nói: "Sát vách còn có phòng trống."
"Nhưng là —— "
"Nhưng là bạn đã là người của Tân gia rồi."
Họ chải chuốt một lúc rồi chia nhau ra đi làm, hôm đó Thừa Hoan mặc quần áo của bạn.
Buổi chiều, Thừa Tảo tìm cô: "Mẹ làm món chị thích ăn, cá sư tử, chị về sớm một chút được không?"
Thừa Hoan ôn hòa nói: "Không chị không muốn về."
Thừa Tảo thở hắt một hời, "Chị đừng giận mẹ."
Thừa Hoan vội vã phủ nhận, "Ta không có giận."
Thừa Tảo nói tốt cho mẹ: "Mẹ không đọc sách nhiều, suốt ngày bị vây ở trong nhà làm việc nhà, kiến thức nông cạn, không lẽ chị lại trách mẹ."
Thừa Hoan hỏi: "Tương lai em có bạn gái, mẹ cũng như vậy thì em nghĩ sao?"
Thừa Tảo ngược lại cũng thành thật, cười nói: "Tên của em cũng không phải gọi là Thừa Hoan." (Thừa Hoan cũng mang nghĩa là chăm sóc, nghe lời cha mẹ)
Cả ngày hôm nay Tân Gia Lượng cũng không có liên lạc với cô.
Bọn họ không phải mỗi ngày không gặp mặt nói chuyện là không thể, tuy thế hôm nay Thừa Hoan cảm thấy cần phải nói một tiếng với anh ta.
Cô không biết rằng buổi sáng hôm đó, Tân Gia Lượng nghe xong bố mẹ giáo huấn, bị ủy khuất.
Anh ta đang thắt cà- vạt, thì thấy bố anh tiến đến, vội vã cười hỏi: "Tìm con sao!"
Tân Chí San nhìn con trai, nói ngay vào điểm chính: "Nếu như dự định mời khách, hẳn là nên sớm đặt chỗ trước."
Tân Gia Lượng rất kiên quyết đáp: "Không cần, sẽ không mời khách."
"Người phụ nữ đó biết rõ ý tứ của con chứ?"
"Thừa Hoan biết rõ."
"Bố không nói Thừa Hoan."
Tân Gia Lượng ngẩn ra, đáp: "Con cưới là Mạch Thừa Hoan."
Bố anh ta gật đầu, "Vậy là tốt rồi, yêu cầu quá nhiều, không thể nào đáp ứng."
Tân Gia Lượng chỉ đành cười làm lành.
"Mẹ con có ý là, tương lai có cháu, nhất định phải tự thuê bảo mẫu, không được để cho ông bà ngoại chăm nuôi."
Tân Gia Lượng ngẩn ra, "Con không có dự định sinh con luôn ngay sau khi kết hôn."
"Mọi việc nên thương lượng trước với bố mẹ."
"Vâng được."
Tân Chí San vỗ vỗ bả vai con trai rồi rời đi.
Đây rõ ràng là ngại Mạch thái thái ngu muội đưa ra lắm chủ ý.
Bá mẫu thường ngày là một người chủ gia đình đảm đang, chăm sóc con gái cẩn thận, Tân Gia Lượng cũng không rõ tại sao lần này bà lại có biểu hiện khiếp người như vậy.
Anh ta đã có một tâm trạng tồi tệ nguyên một ngày.
Thừa Hoan về đến nhà, mẹ vừa thấy cô ấy, lập tức bưng ra mấy món ăn, đối với việc tối hôm qua không nói chữ nào.
Mạch Lai Thiêm trở về sớm, cũng lớn tiếng khen món ăn ngon, người thành thật như vậy cũng có lúc dối trá.
Thừa Hoan bỗng nhiên nói: "Mẹ, con bỏ tiền, nhà chúng ta đi du lịch nhé?"