“Tương lai lại càng danh chính ngôn thuận quyết định, can thiệp vào mọi chuyện, chuyện gì cũng cần phải tự lực cánh sinh, hiện tại mình đã hiểu rõ được câu nói này.”
Mao Mao gật đầu, “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được.”
“Sống ỷ lại vào người khác còn hi vọng có được sự tôn trọng của bọn họ, sao có thể có chuyện đó được.”
“Thà nhận ra muộn còn hơn là không bao giờ nhận ra.”
“Xem ra cậu đã hiểu ra được đạo lý này sớm hơn tớ từ lâu rồi.”
“Nhà tớ có hai người chị dâu không có công ăn việc làm, từ chỗ mấy chị ấy tớ học tập được rất nhiều điều.”
Thừa Hoan hỏi: “Không có con đường thứ hai sao?”
Mao Mao cười: “Cậu thử nói xem?”
Thừa Hoan tự hỏi tự trả lời: “Không có.”
Vài ngày tiếp theo, cô vẫn trốn ở trong nhà bạn tốt, mỗi ngày sau giờ làm việc đều trốn tránh không đi ra ngoài, tâm tình dần dần bình ổn trở lại.
Thừa Tảo gọi điện thoại đến:”Chị à, từ trước tới nay chị chưa bao giờ là một thiếu nữ ngổ ngáo, làm sao bây giờ lại bỏ nhà đi bụi rồi.”
“Qua hai mươi mốt tuổi có thể là có thể tự do đi về, trong đó có chênh lệch rất lớn.”
“Ba mẹ nhớ chị lắm đó.”
“Chẳng phải năm sau em cũng phải em chuyển đến ký túc xá sao?”
“Nhưng em là rời đi trong hòa bình.”
“Ừ.” Thừa Hoan đáp: “Chị đáp ứng với em, chị sẽ về nhà giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cả nhà nghe.”
“Còn có, mẹ lo lắng cho chị, không biết chị ở bên ngoài ăn uống như thế nào?”
“Ăn uống không phải là chuyện quan trọng.”
“Chị không nhớ đồ ăn mẹ làm sao?”
Thừa Hoan che giấu lương tâm, “Cũng không phải là không thể ăn.”
“Chị à, chị thay đổi rồi.” Thừa Tảo đau lòng nói.
Có người bấm chuông, Thừa Hoan nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Cúp máy nhé, có người tới tìm chị rồi.”
Mao Mao đi ra mở cửa trước, quay đầu lại nói: ”Thừa Hoan, là Tân Gia Lượng.” Nói xong, thức thời trở về phòng.
Trên mặt Tân Gia Lượng là vô số hoài nghi: “Thừa Tảo nói em đã rời nhà bỏ trốn, vì cái gì vậy?”
Thừa Hoan vươn tay che miệng hắn lại, “Anh nghe em nói, em muốn hoãn hôn lễ lại.”
“Không được.”
“Không phải em đang thương lượng với anh, tâm ý của em đã quyết.”
“Là vì chuyện khách mời sao? Anh sẽ chiều theo ý em.”
“Không—”
“Em là muốn trừng phạt anh sao?”
Thừa Hoan không nói.
“Bác gái muốn làm huy hoàng, chúng ta cứ làm theo ý muốn của bác ấy, sau khi đi tuần trăng mật trở về rồi cũng có thể mời khách, hôm nay lập tức đi đặt tiệc, có được không?”