_
Liên Hoa nghe thế thì ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Người kia rõ là từng hoà thuận hữu hảo với y, nhưng lúc này cả người lại chìm trong băng sương.
"Liên Ngọc, ngươi không thật sự cho rằng công lao cải cách là của ngươi chứ?" Hạ Ân nói, "Công là của ta, ngươi ra giá đi, chỉ là lần này đừng cao quá."
Liên Hoa hơi kinh ngạc, cuốn sách rơi xuống đất.
Hạ Ân nói: "Đừng tham lam những thứ không thuộc về ngươi."
"Ân lang." Liên Hoa nói, "Lúc trước là ngươi nói với ta, điện hạ lập chí muốn khoa cử được công bằng."
Hạ Ân không để tâm, phất tay áo rời đi.
*
—— "A!!!"
Chỉ do dự nửa ngày mà tới khi bước ra khỏi cửa, lãng khách do vương phủ phái đến đã lôi Liên Hoa vào xe ngựa, chở ra ngoài thành rồi ném xuống giếng cạn ở ngoại ô.
Dưới giếng lạnh lẽo tăm tối, cả rắn chuột cũng chẳng có.
Liên Hoa ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn lên ánh sáng phía trên mà gào rống.
—— "Có ai không?!"
Nửa đêm, tuyết rơi.
Một sợi dây thừng được thả xuống từ miệng giếng, rơi ngay trước mặt Liên Hoa.
Liên Hoa lạnh đến run cả người, cổ đã ngẩng đến cứng đờ: "Kéo ta lên... Ta chưa thể chết được..."
Người cứu y mặc bộ áo đen đầu đội mũ cói, ngoại trừ đôi mắt, trên người không để lộ ra chỗ nào.
Liên Hoa hỏi: "Ngươi là ai."
Người áo đen đáp: "Người mong ngươi sống."
Liên Hoa quệt đi sương tuyết trên hàng mi, bi thương mà cười.
Bất kể y có đồng ý thừa nhận hay không, kẻ phái người đến cứu y từ dưới giếng lên cũng đúng là Bùi Kiếm.
Người áo đen cõng y đến một toà lầu các không biết tên, bảo y nhìn về động tĩnh ở quan sở phía đối diện.
—— "Đó chính là tân quan sở mà Tuyên vương phụ trách xây dựng, người lui tới hẳn là ngươi đều quen, Hạ Ân, Vương Cấp, Đỗ Thời Xương... Khảo quan được chọn đều là thân tín của Tuyên vương và nhân sĩ Lăng Bình."
—— "Sao bọn họ có thể để tâm đến lời can gián của một kẻ sắp bỏ mạng như ngươi chứ? Chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi để mở đường thôi."
—— "Ngươi nhìn đi, khi con người ta đối diện với quyền lực thì sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào, chẳng cần Bùi tướng phải ra tay, sự điên cuồng ấy sẽ tự khiến bọn họ đi đến bước đường không thể cứu vãn thôi, khi đó, bất kể là ai thổi một hơi đến, đèn của bọn họ cũng sẽ tắt."
Liên Hoa đi xuống từ lầu các, mơ mơ hồ hồ, lảo đảo ngã xuống mặt tuyết.
Người áo đen hỏi y đã nghĩ kĩ hay chưa.
Liên Hoa liền quỳ gối giữa cơn mưa tuyết đầy trời kia, dùng móng tay cào ra vết trầy kinh hãi trên đường đất: "Xin hãy báo cho Bùi tướng, Liên Ngọc nguyện lấy công chuộc tội, làm kẻ thổi tắt ánh đèn kia."
Năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi bảy, Tuyên vương lôi kéo triều thần khiến Thánh nhân không vui mà, lúc cha con giằng co không nguôi, trưởng sử Hạ Ân của vương phủ cũng vì dùng quyền lực can thiệp vào khoa cử mà buộc tội, chỉ trong nửa năm, mọi thế lực quay lưng ném đá, khiến Lý Duệ bị giáng cấp tước chức, đày đến An Sơn giữ lăng, hoàn toàn mất cơ hội tranh đoạt trữ vị.
*
Đêm dài sắp hết, Liên Hoa đi ra từ phủ tướng quốc, thấy trước bậc cửa đã có ánh mặt trời.
Bên tai truyền tới tiếng vó ngựa, trước mắt là cảnh tượng rực rỡ.
Y nhìn về phía cuối con phố, xa giá dừng lại, một người mặc bộ chu minh phục hiên ngang đĩnh bạt đứng trước cửa phủ Đông Cung.
Y nghe nói người đó là Tấn vương Lý Khế, là người thắng cuộc sau cuộc tranh đoạt trữ vị gió tanh mưa máu.
Chỉ là y không biết, đối mặt với tấm bảng vàng bảy thước treo trên Tuyên Đức môn kia, lại đối mặt với sóng triều mãnh liệt chảy xiết dưới bảng vàng, vị Thái tử điện hạ vừa bước vào Đông Cung ấy sẽ hành xử ra sao, liệu có rơi vào kết cục giống như Tuyên vương hay không.
*
Đêm mưa năm Cảnh Nguyên thứ ba mươi, chớp giật xuyên mây, bầu trời tăm tối.
Một thân huyền bào bước qua cửa lớn vào Văn Sơn viện.
Kiêu Long vệ đi theo đến trước cửa, trường thương dựng thẳng trên đất.
Lý Khế rút khỏi hoàng thành an toàn.
Liên Hoa và Tiêu Sầm đồng thời quay người lại.
Tiêu Sầm nói: "Điện hạ, ngài về rồi ư?"
Liên Hoa không hé một lời.
Lý Khế nhìn bóng dáng hai người trong màn mưa rả rích, không quan tâm đến Tiêu Sầm, một tay kéo Liên Hoa dậy, cùng người cầm ô đi vào đại điện.
"Điện hạ." Liên Hoa quay đầu lại nói, "Tiêu chiêm sự vẫn đang dầm mưa kìa."
"Hắn dầm mưa được như thế là do có cô bảo vệ, ngươi thì có cái gì?" Đôi mắt phượng lạnh lẽo cao ngạo cứ như không có tiêu cự, ánh mắt ảm đạm tràn đầy bình tĩnh, "Cô đã đưa ra lựa chọn rồi, sau này ngươi muốn làm gì, tự cân nhắc đi."
Liên Hoa bị ánh mắt ấy doạ sợ.
Lý Khế cởi áo choàng của mình ra, đưa lên không trung, quàng vào vai Liên Hoa.
Liên Hoa nói: "Điện hạ..."
"Đưa Liên Ngọc công tử đến noãn các trước đi, lấy một bộ y phục khô ráo cho y thay." Lý Khế nói với Tường Thuỵ, "Sau đó bảo Tiêu Sầm vào, sảnh chính, để bản vương dạy bảo."
*
Noãn các, lửa than lặng lẽ thiêu đốt.
Liên Hoa cong người, bám vào giá sách, thong thả cởi giày.
Nơi này nối liền với sảnh chính, cách một lớp màn gấm, vẫn nghe được rõ ràng cuộc đối thoại ở cách vách.
—— "Tử Uẩn."
Tiêu Sầm quỳ dưới đất, lặng lẽ nghe Lý Khế tuyên án cho vận mệnh của mình.
—— "Cô biết ngươi bị hãm hại, nhưng chuyện đã xảy ra không còn gì biện giải, từ nay về sau ngươi không cần đụng vào vũng nước đục này nữa, cô đã tìm chỗ tốt cho ngươi rồi."
Tiêu Sầm nói: "Thần xin nghe xử lý."
Lý Khế nói: "Vài ngày nữa, ngươi sẽ được thăng làm Trung thư thị lang."
Tiêu Sầm tỉnh táo lại, đột ngột ngẩng đầu: "Cái gì?!"
Lý Khế nói: "Ngươi là người của cô, chỉ cần cô còn đây, không ai động vào ngươi được hết."
Tiêu Sầm lại nói: "Vậy thượng thư bộ Lễ, Chúc Viễn thì sao?"
Lý Khế nói: "Lão đã trình đơn xin từ chức, vậy chỉ có thể về quê dưỡng lão thôi."
Tiêu Sầm hỏi: "Vậy còn Văn Hưng các?"
Lý Khế đáp: "Giữ lại chức quyền, tự cô toạ trấn, tiếp tục tiến hành cải cách."
"Không thể nào, Thánh thượng và Bùi tướng không thể đồng ý được, trừ khi..." Tiêu Sầm nhìn về phía Lý Khế, đôi con ngươi rụt lại, "Thánh thượng vẫn luôn kiêng kị mười vạn binh quyền ở lộ Hà Đông của điện hạ, có phải điện hạ đã... trao đổi hay không..."
Lý Khế không trả lời.
Noãn các, Liên Hoa bất giác buông lỏng tay ra.
Áo trắng rơi xuống đất.
Y không nghe thấy động tĩnh, chân trần bước lên thảm lông đi đến cạnh cửa, nâng mành dò xét liếc nhìn tình hình bên ngoài.
Tiêu Sầm lĩnh chỉ tạ ơn rồi cứ quỳ tại chỗ không đứng dậy: "Sao điện hạ có thể vì ta mà..."
Ấm trà đã sôi.
Lý Khế nhìn thoáng qua hai quả vai đã đặt trên bàn nhiều năm, bị nước xối ướt.
Nước trà chảy ra vỏ ngoài để lộ màu đỏ tươi.
"Ân sư từng nói với cô một câu." Giọng Lý Khế vẫn bình tĩnh hoà hoãn, "Kẻ mạnh bỏ tiểu ngã thành đại ngã, mà bậc quân vương, phải thay trời hành đạo, vô ngã."
Sống lưng Tiêu Sầm run rẩy, "Trong tay điện hạ tổng cộng chỉ có mười hai vạn binh mã, nay bỏ đi mười vạn, nếu về sau có xảy ra chuyện gì, chẳng phải..."
"Cô lập ra tân quân chế, không phải để chiếm hữu quân quyền, mà là để người chưởng quân về sau phải an phận thủ thường không gây ra sóng gió." Lý Khế nói, "Còn đến khi chuyện đã thành, binh phù giao vào tay ai, không còn quan trọng nữa."
Tiêu Sầm hít sâu một hơi, trán áp xuống đất.
Lý Khế nói: "Tử Uẩn à, gánh thì nặng mà đường thì xa, sau này ngưoi rời khỏi Đông Cung, nhất định phải luôn nhớ lời cô nói hôm nay."
Tiêu Sầm rưng rưng nước mắt, dứt khoát nói: "Thần, đã rõ."
*
Gió thổi qua điện đường, rèm vải đung đưa.
Liên Hoa ở noãn các nghe cuộc đối thoại mà Lý Khế muốn y nghe, quần áo ướt vẫn chưa thay.
_
Lời tác giả:
Thái tử điện hạ: Đi đường của hoàng đế, cho hoàng đế hết đường để đi. (=))))))))))
_
Editor: quanxixii