_
Ngọc ấn riêng được làm nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Liên Hoa nhận lấy, lại cảm thấy nặng như núi đá.
Từ ngày đó trở đi, Liên Hoa có thể tự do ra vào Đông Cung.
Người trong triều không biết giữa Liên Hoa và Lý Khế đã thành lập ra ước định như thế nào, chỉ thấy y vẫn cầm cái quạt xếp do Đế cơ ban cho đi dạo trên phố, mặt cười như hoa, bên người còn mang thêm một con dấu.
*
Mùa hạ, ánh nắng mặt trời đương lúc thịnh, tiểu lại trong Ti Thanh Dao đang cầm gậy trúc đuổi ve.
Qua kì xuân vi, nơi này lại trở thành một nha môn nhàn rỗi, Tạ Kỳ Sinh rất nhanh chóng được phái đi làm nhiệm vụ khác, hôm nay vừa hay trở về để tuần tra, nghe quan sở bên cạnh nói ve trên cây ồn ào quá, mới cho người đi bắt ve.
Liên Hoa vừa đi đến cửa, tiểu lại nhìn thấy, chào hỏi nhau một chút rồi chạy vào thông báo.
—— "Tạ đại nhân, người kia quay lại rồi."
Từ lần trước Liên Hoa bị bắt vào ngục, không những không bị xét tội mà còn khiến cai ngục phải chịu roi cùng, người ở đây muốn bàn luận về Liên Ngọc đều phải soi gương xem đầu mình có còn trên cổ không.
—— "Công tử Liên Ngọc, Tạ đại nhân cho mời."
Liên Hoa đi vào, thấy Tạ Kỳ Sinh đang luyện kiếm trong đình, mặc một bộ áo vải, tóc cài trâm chưa đội mũ sa.
"Nghe nói Liên Ngọc công tử và điện hạ bàn đại kế cải cách những một ngày một đem." Tạ Kỳ Sinh dáng điệu vững vàng, ý kiếm chậm rãi chuyển đổi phương hướng, "Sao giờ này không đến Quốc tử giám thi hành mà lại đến Ti Thanh Dao để làm gì?"
Liên Hoa cười cười: "Trước mặt điện hạ chỉ khoác lác chút thôi, thật ra Liên Hoa là một người nhỏ mọn, về việc này, chắc là cai ngục dưới trướng Tạ đại nhân đã trải nghiệm đủ rồi."
Tạ Kỳ Sinh thở dài, đưa kiếm ra: "Không biết Tạ mỗ chọc giận công tử lúc nào?"
Người này xuất thân là bổ khoái, võ công không tầm thường, lại có học nên hiểu hình luật, làm quan ở phủ Khai Phong trong mười năm qua đã chấp hành sáu mươi vụ án nhận hối lội, có năng lực nhưng cũng đắc tội không ít người, được gọi Diêm Vương sống.
Diêm Vương sống không sợ cô độc, chỉ sợ có quỷ mà không bắt được.
Liên Hoa ngồi dưới bóng cây, khe vẫy quạt xếp: "Đương nhiên không trách tội Tạ đại nhân, nhưng trong lòng hai ta đều hiểu, thật ra án gian lận trong kì thi Đình còn chưa kết thúc."
Tạ Kỳ Sinh nói: "Điện hạ không cho tra."
Liên Hoa nói: "Xưa khác nay khác mà, nay ta làm việc cho điện hạ, ta còn muốn biết người đứng sau ba kẻ kia là ai hơn cả Tạ đại nhân."
Tạ Kỳ Sinh nói: "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn rửa sạch tội lỗi."
Liên Hoa nói: "Nói ra thì dài, trước đó quả thật là ta biết bọn họ sẽ đi, biết bọn họ nhất định sẽ bị khảo quan phát hiện ra, cũng biết giam bọn họ thẩm vấn cũng sẽ khai ra tên ta..."
Tạ Kỳ Sinh cười lạnh một tiếng.
Liên Hoa nói: "Nhưng ở đây có một vấn đề, người thật sự sai khiến bọn họ làm vậy không phải ta mà là kẻ khác, khẩu cung là giả, thư tín qua lại là giả, ta có trăm cái miệng cũng không thể biện giải, càng nghĩ càng thấy oan ức, thế nên đành phải đến chỗ Tạ đại nhân xin hỗ trợ."
Tạ Kỳ Sinh thu lại kiếm, buông kiếm xuống, đứng thẳng hỏi: "Có thật vậy không?"
Liên Hoa nói: "Điều tra mà thấy nửa câu giả dối thì ngài có thể tố cáo ta với điện hạ bất cứ lúc nào."
Tạ Kỳ Sinh nói: "Nhưng ba khảo sinh kia đã bị đưa đi lưu đày, tiên thủ một mực khai là ngươi, ngươi bảo Ti Thanh Dao phải tra thế nào đây?"
Liên Hoa cười nói: "Nếu ta chỉ đường, ngài có dám tra không?"
Tạ Kỳ Sinh nói: "Liên Ngọc, trước mặt ta thì đừng dùng phép kích tướng, ngươi vẫn còn non lắm."
Liên Hoa đứng dậy, gấp quạt chắp tay: "Tạ đại nhân rộng lượng."
Tạ Kỳ Sinh lau mồ hôi trên cổ: "Tuy ta không tin ngươi, nhưng ta tin điện hạ, nói đi, ta phải tìm manh mối ở đâu."
Liên Hoa nói: "Ba khảo sinh đó đều là người Khai Phong bản địa, thân tộc của họ chắc chắn có qua lại với Tùng Trúc thư cục."
Tạ Kỳ Sinh hỏi: "Tùng Trúc thư cục?"
Liên Hoa nói: "Trước kia, những kẻ muốn tìm tiên thủ hoặc là thông qua 'hồng vận' của tiệm hương An Kí nhà ta, hoặc là thông qua 'bái sư lễ' của Tùng Trúc thư cục, nhưng lễ bái sư chỉ là cách nói miệng thôi, thực tế được ghi vào sổ là 'tiền quang giám'."
Tạ Kỳ Sinh gật đầu.
Kiếm tra vào vỏ.
Ve lặng tiếng.
*
Ra khỏi nội thành, Liên Hoa cố ý bảo đánh xe vòng quanh bờ sông Quảng Tế, dừng lại trước cổng nhà mình một lát.
Trong phố hẻm có mấy toà ô tháp mới được dựng lên, đường càng chật chội thêm. truyen bjyx
Liên Hoa đi từ cửa vào trong sân, qua cửa sổ nhìn thấy Uyển Dung đang dạy A Hương làm nữ công.
Sau giờ ngọ là lúc yên tĩnh, vừa hợp để làm những việc tỉ mỉ như thêu thùa.
A Hương lanh lợi tinh quái, nhân lúc Uyển Dung ngủ gật thì lấy chỉ hồng cuộn khắp người nàng. Uyển Dung tỉnh thì giật mình, giơ tay lên mà nhìn cái vẻ mặt làm nũng của A Hương lại không nỡ đánh, cười lắc đầu.
Liên Hoa không nỡ cắt ngang.
Khi còn nhỏ y cũng từng chơi đùa với mẫu thân như thế, bởi vì y là con út, mẫu thân cực kỳ yêu thương y. Bà tự tay may giày bông cho y, bế y đi dạo chợ hoa, cho phép y ăn bánh kẹo đắt tiền vốn dùng để tiếp khách...
Nhưng tất cả những điều ấy, kể từ năm sáu tuổi về sau, y không thể lấy lại được nữa.
—— "Cha ơi!"
A Hương ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Liên Hoa đứng trong sân.
Uyển Dung tức khắc đứng dậy.
Liên Hoa mở hai tay ra, để A Hương bổ nhào vào lòng mình, loạng choạng nói: "Kinh Thi đọc được bao nhiêu rồi? Đừng có chơi bời mãi thế, có nghe không?"
A Hương kiễng chân, ý bảo Liên Hoa ngồi xổm xuống, khẽ nói bên tai y: "Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa."
Liên Hoa đáp: "Thế nghĩa là ý gì?"
A Hương nói: "Hương, hương của mẫu thân."
Liên Hoa cười, ngẩng đầu nhìn Uyển Dung.
Uyển Dung hỏi: "Công tử, Đông Cung không làm khó ngài chứ?"
Liên Hoa: "Vẫn được, không học chó cắn người."
Uyển Dung cầm quạt lụa, sợi tóc theo làn gió thêm nhẹ nhàng bay bên gò má.
Liên Hoa nói: "A Hương nói hương nghĩa là gì?"
Uyển Dung dựa vào trụ hành lang, liếc nhìn, đôi môi đỏ gợi ý cười: "Thì vẫn phải buôn bán mà? Ta thấy bâo giờ người có tiếng đều dùng huân hương, nghĩ tiệm hương nhà ta cũng không tệ, chỉ thiếu mấy vị sư phó nổi tiếng."
Tuy Liên Hoa chưa từng tính đến chuyện dựa vào buôn bán hương liệu để kiếm tiền, nhưng Uyển Dung lại là một bà chủ có chủ kiến. Nàng tích góp tiền hàng tháng, nghe ngóng được từ chỗ mấy chị em Phong lâu, tìm ra vài vụ sư phụ già đã rời khỏi Ngưng Hương các, bắt đầu từ việc làm học đồ, học xong quay về dùng nhưng hương liệu bình thương, tinh chế cho thành huân hương cao nhã, nâng giá lên cao hẳn, xuôi hết vận xui bị niêm phong lúc trước.
Lại thêm mấy lời đồn trên phố rằng huân hương của An Kí có ngụ ý cát tường, công việc làm ăn ngày càng tốt lên, cung không đủ cầu.
Liên Hoa nhìn sổ sách xong không khỏi thấy phải nhìn Uyển Dung bằng một cách khác.
"Hôm nay đã hứa sẽ ở cùng A Hương rồi, không thì còn phải bận rộn trong tiệm ấy chứ, chỉ là nghĩ mai không ra tên gì." Uyển Dung nói, "Yêu Yêu, Chước Chước, rồi lại Trăn Trăn."
Liên Hoa nói: "Cũng được mà, cỏ cây tươi tốt, buôn bán phát đạt."
Uyên Dung nói: "Mấy thứ này so với hồng vận cũng đều là số lẻ thôi."
Liên Hoa nói: "Không bán nữa."
Uyển Dung nói: "Cái gì?"
Liên Hoa véo má A Hương, đứng lên nhìn nơi ở cũ, thật lâu sau mới thở phào một hơi.
Uyển Dung cười, vén tóc ra sau tai, "Hồng vận ấy, không bán nữa thật à?"
Liên Hoa nói: "Về sau không bán nữa."
_
Lời tác giả: Tiền quang giám là một nguồn thu của Quốc Tử Giám, vốn là do khảo sinh tham gia khoa cử xong mà đỗ tiến sĩ thì sẽ gửi tiền về cho Quốc Tử Giám, ý như tên, là để phát triển Quốc tử giám, nhưng về sau lại đổi thành tiền nhập học.
Cái này tương đương với thứ gì, tôi nhớ ra các trường tư thời hiện đại này cũng yêu cầu nộp phí tài trợ lúc nhập học đó...
Lịch sử đúng là nhiều điều bất ngờ.
_
Editor: quanxixii