• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không thể không có lòng phòng bị người khác được."

_

Tiêu Lập Cương không phải là kẻ ăn nói lung tung.

Quốc tử giám đều biết Thái tử đích thân giám khảo kì thi này không phải là thái độ bình thường, nếu lần này xuất đầu lộ diện, đợi gió thổi qua đi, lá tàn rụng hết xuống bùn đất, có kết cục thế nào thì khỏi phải nói.

"Ý của Tiêu đại nhân, Liên Ngọc đã hiểu rồi." Liên Hoa mở miếng cam ra, "Nhưng mà..."

Hương cam tản ra.

Mũi Tiêu Lập Cương giật giật, nheo mắt lại, muốn hắt hơi.

Liên Hoa cười nói: "Nhưng mà chủ ý của Đông đại nhân, chắc ngươi không biết đâu nhỉ?"

Tiêu Lập Cương nghe lời vậy, che miệng lại, kiên quyết kiềm chế cơn hắt hơi.

Liên Hoa dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên nước trong, không nhanh không chậm viết mấy cái tên lên mặt bàn: "Đảng Lăng Bình yên phận một góc, không phải chỉ còn lại đảng Vu Châu và Thái Dương chia phần thôi sao? Đông đại nhân và ngươi thương lượng trước sẽ ngang tài hai bên, chỉ là gã không nói cho ngươi biết, người của hắn đã sớm nghiên cứu kĩ càng chủ trương phía các ngươi rồi, còn muốn lôi kéo ta, làm khó người của ngươi vào kì vấn đáp cơ."

Tiêu Lập Cương nói: "Không thể nào."

Những lời được viết bằng nước trên mặt bàn, đúng là những điểm được tranh luận rất nhiều trong Trúc đàm, tác giả cũng là những người rất có danh vọng trong Thái học của học phái Thái Dương.

Liên Hoa nói: "Ta không trông cậy vào việc cả đời được làm bạn với Tiêu đại nhân, nhưng nhìn thấy chuyện bất công thì vẫn sẽ không nhịn được muốn nhắc nhở Tiêu đại nhân vài câu. Tiêu đại nhân khôn khéo như thế, chớ để người phía sau thọc cho một đao."

Tiêu Lập Cương nghĩ ngợi, phản ứng lại mới nói: "Thật ra cũng không cần, hợp thì tồn mà phân thì vong, đạo lý này chúng ta vẫn hiểu rõ."

Liên Hoa nói: "Được, coi như ta phí lời thôi."

Nói xong, y để lại một chén cua ủ cam, cầm cái hộp còn lại đi mất.

Ở toà lầu phía phải Bạch Du Viện, Liên Hoa mang phần cua ủ cam còn lại đến, dùng cách tương tự đưa cho Đông Thuỵ Quân, cũng không hề che giấu mà châm ngòi quan hệ giữa hai bè phái.

Bầu trời đêm có một tầng mây nhạt, trăng ẩn mà sao thì sáng.

Liên Hoa quay lại Vân Thanh viện, biết Lý Khế đã về Đông cung, nhưng thấy đám người Hoàng Khải Hạc nhìn bảng thứ tự mà mặt mày cau chặt.

"Liên Ngọc công tử." Hoàng Khải Hạc nói, "Ngươi mau đến xem đây này, phải làm sao cho phải đây?"

Liên Hoa lấy ra xem.

Có rất nhiều bài thi của học quan, trông là biết cố tình để trống.

Danh sách từ trên xuống dưới được xếp theo thứ tự cấp bậc trong Quốc tử giám, hai bên không có bao nhiêu chênh lệch, Thái học lấy Tiêu Lập Cương làm đầu, Quốc tử học lấy Đông Thuỵ Quân làm đầu, nhìn qua đã thấy giả tới mức người ta phẫn uất.

Món ngon cung đình bị bỏ quên một bên, không ai có tâm trạng ăn uống.

"Sao lại thế này?" Hoàng Khải Hạc ngồi xem, từng quyền đập vào đầu gối, ôm hận nói, "Đường đường Quốc tử giám sao lại biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đến một người cũng không dám đứng ra sao?"

Liên Hoa lặng im đôi chút, nói một chữ: "Đợi."

Hoàng Khải Hạc nói: "Đợi cái gì? Đợi mùng bảy là thi vấn đáp rồi, để bọn họ nhìn trò cười của điện hạ sao?!"

Liên Hoa lại một lần nữa bước lên đầu sóng ngọn gió.

Giờ phút này y có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Y phảng phất như nhìn thấy bên ngoài vừa có một cái hạt nhỏ đã nảy mầm ra gốc cây bé nhỏ mềm mại.

Gốc cây nhẹ nhàng gạt hết bùn đất.

Bang, bùn đất cứng rắn nứt ra một khe hở.

Gốc cây lập tức chui vào đó, tạo ra đường sống.

Liên Hoa hít sâu, dùng giọng nói bình tĩnh lặp lại chữ kia một lần nữa.

—— "Đợi."

Y biết rõ quy luật vận chuyển của thế đạo. Chỉ cần có một khe hở, cho dù là thứ cứng rắn hơn nữa, cho dù là sỏi đá, cũng sẽ không chịu nổi cú đánh của người ta.

Y chỉ cần đợi thôi.

Đêm ấy, Lục Ngu mất hồn mất vía từ Minh Tư đường trở về nhà mình, cuối cùng nhận được hồi âm từ mấy ngày trước tới Khai Phong phủ vận dụng quan hệ hỏi han, biết được đúng là có một bức hoạ bằng mực xuân băng được lục soát ra trên người phái Thiên Trúc.

Lục Ngu lập tức tìm đám giang hồ khách trong nhà mình hỏi chuyện, nhưng hỏi thế nào cũng không có manh mối, lão trầm tư suy nghĩ, dần dần bắt đầu nghi ngờ một người —— Tiêu Lập Cương.

Mực xuân băng rất quý, việc thuyên chuyển cần phải được phê bằng con dấu Tế tửu, nhưng bình thường để cho tiện, lão thường dùng con dấu đến ở công đường, cho phép đồng môn của mình là Tiêu Lập Cương dùng.

Tiêu Lập Cương không chỉ dùng con dấu rất tiện, mà còn từng quen biết đám khách giang hồ ở nhà lão.

Lục Ngu càng nghĩ càng cảm thấy sợ —— Đã vậy, Tiêu Lập Cương rất có thể đã ra giá cao mua đám giang hồ khách này, sau đó đem bức họa vẽ bằng mực xuân băng đi thuê người Thiên Trúc.

Xong việc, vừa diệt trừ được Liên Ngọc, lại có thể mượn việc điều tra của phủ Khai Phong để đẩy lão ra, sau đó trèo lên vị trí Tế tửu bất cứ lúc nào.

Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.

Chính lão lúc trước cũng vì nghe Bùi Kiếm sai bảo, âm thầm xúi dục đám học tử Hà Đông gây chuyện, trợ giúp Bùi Kiếm diệt trừ Liên An, kẻ một lòng không cho Thái dương đảng cắm rễ ở Quốc tử giám, mới từ lục phẩm thăng lên tứ phẩm.

Như thế, trong nỗi hoài nghi vô tận, Lục Ngu đứng trên vị trí cao lần đầu tiên mất đi sự lý trí nên có.

Bởi vì lão là người trực tiếp bị Liên Ngọc chỉ ra và xác nhận, nên nếu lộ chuyện thì lão sẽ phải đứng mũi chịu sào, thế nên lão không hề nghĩ đến việc —— Cái gọi là mực xuân băng chỉ là lời nói dối mà Thống lĩnh Kiêu Long vệ Quý Xuân và phủ Khai Phong cùng bịa ra.

Thực tế đúng là có một bức hoạ như thế, nhưng cũng chỉ dùng mực bình thường thôi.

Quý Xuân nói với phủ Khai Phong, trong lòng có quỷ, quỷ ắt hiện.

Ngày hôm sau, Lục Ngu đứng trên gác mái quan xá nhìn người ra vào xung quanh Vân Thanh viện, trong lòng khó yên, cuối cùng gọi Tiêu Lập Cương ra.

—— "Tiêu đại nhân à, không thể không có lòng phòng bị người khác được."

Lục Ngu bịa ra việc Đông Thuỵ Quân cố ý làm khó dễ Tiêu Lập Cương trong kì vấn đáp, sai Tiêu Lập Cương rút củi đáy nồi, ngay trong ngày hôm đó phải báo cho Văn Hưng các biết Đông Thuỵ Quân dùng thủ đoạn vừa đe doạ vừa dụ dỗ khiến cho những kẻ dưới trướng từ bỏ việc tranh đấu.

"Cái gì? Chuyện này là thật sao?!" Tiêu Lập Cương nghĩ ngay đến việc Liên Hoa chia cho gã một phần cua ủ cam, thế nên cũng không hề nghĩ ra rằng đây chỉ là lời bịa đặt của Lục Ngu để đẩy gã lên đầu sóng.

Đầu bên kia, Đông Thuỵ Quân đặt phần cua ủ am ở đó còn chưa nỡ ăn, đã nghe thấy người mình chạy đến báo tin.

—— "Đông đại nhân, không ổn rồi, Tiêu đại nhân đột nhiên tố cáo chúng ta với Văn Hưng các, rất nhiều người của chúng ta đã bị huỷ bỏ tư cách, bọn họ có thể nhân đó bổ sung vào ngay."

Đông Thuỵ Quân nổi giận, hoàn toàn không ngờ kẻ đồng liêu ngoài mặt nói không mưu mà hợp với mình lại dám tính kế mình như thế.

"Chẳng lẽ bọn họ không biết Ti Thanh Dao đã đang điều tra tiền quang giám của Tùng Trúc thư cục nhiều ngày nay rồi sao?" Đông Thuỵ Quân vỗ bàn đứng dậy, "Được, phải cho bọn họ biết đến cùng là ai đã phái tiên thủ ra làm rối loạn kì thi Đình."

Niềm tin sụp đổ, đấu tranh bùng nổ chỉ trong khoảnh khắc.

Trong vòng một ngày, các loại thư tố cáo chất đầy bàn trong Văn Hưng các.

Chủ quản Ti Thanh Dao Tạ Kỳ Sinh chờ đợi đã lâu, vừa nghe liền thấy như mãnh hổ thấy mồi, dân theo thuộc hạ mở tung lớp màn che đậy tiền quang giám.

Cửa chắn gió mở ra, gió tiến vào chính đường Vân Thanh viện.

Liên Hoa bình tâm ngồi trước bàn, nhắm chặt hai mắt, chỉ có lông mi khẽ lay động một chút.

Hoàng Khải Hạc đẩy cửa vào: "Tiêu Lập Cương và Đông Thuỵ Quân hai bên đấu đá liên tục, thế mà Lục Ngu không khuyên giải lại còn sống chết mặc bay."

Liên Hoa ngáp một cái, mở mắt ra: "Khải Hạc huynh."

Hoàng Khải Hạc thán phục, kéo Liên Hoa lên, chắp tay làm lễ vái: "Công tử đúng là thần nhân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK