_
Hương trà mát lạnh bay khắp thư phòng.
Lý Khế ngồi xuống, cầm lấy cuốn sách trên bàn: "Tiên sinh bảo người ta lấy cuốn Trúc đàm tập lục này đi mời Bùi tướng làm chú thích, không biết là có ý gì?"
Liên Hoa ăn một miếng điểm tâm, lại uống một ngụm trà nhài.
Cả đêm không ngủ nên dưới mắt hơi thâm, lại chẳng giấu được hào quang như mỹ ngọc trong ánh mắt.
"Thần muốn mượn kì thi lần này để diệt trừ một khối u ác tính, nhưng lại sợ sẽ làm dao động gốc rễ triều đình." Liên Hoa nói, "Thế nên đã đưa ra một cơ hội, để người phía trên giải thích cho rõ những lời mình đã nói, những bài văn mình đã viết, đứng về phía đối lập."
"Cô hiểu rồi." Lý Khế nói, "Không biết tiên sinh đã chuẩn bị cho việc khảo hạch đến đâu rồi? Nếu chuẩn bị chu toàn rồi thì cô lập tức dâng tấu, đến lúc triều hội thảo luận là có thể để Văn Hưng các chuẩn bị."
Liên Hoa gật đầu nói: "Chuẩn bị xong rồi, đầu tháng sau bắt đầu, xin điện hạ hãy đích thân toạ trấn."
Lý Khế nói: "Được."
Hạm Uyển vốn là nơi thanh tịnh nhất Đông Cung, thế mà lúc này lại biến thành nơi bận rộn nhất.
Chỉ mới một lúc mà A Duyệt đã đến báo năm sáu cái tên.
Lý Khế thấy vậy, sợ quấy rầy Liên Hoa làm việc, đứng dậy cáo từ.
—— "Điện hạ."
—— "Điện hạ?"
—— "Điện hạ..."
Phan Húc, Hoàng Khải Hạc, Hàn Song Hoành đi đến cầu, thấy Lý Khế cầm quyển sách mỏng trong tay đi tới, vội vàng lui lại, hành lên trước.
"Tiên sinh bảo cô làm một việc, thôi thì cô không nói chuyện phiếm với các ngươi được." Lý Khế nói, "Các ngươi cũng làm việc đi."
Vẻ mặt Phan Húc thoáng hiện vẻ bất ngờ, kéo nhẹ chiếc áo choàng qua vai.
Hoàng Khải Hạc nói: "Liên Ngọc dám cả ra lệnh cho điện hạ à, y chẳng phải chỉ là một thương nhân bán hương liệu ở ngoại thành thôi sao, rốt cuộc lấy đâu ra bản lĩnh ấy."
Hàn Song Hoành lắc đầu: "Hoàng huynh, kiến thức của ngươi hạn hẹp quá đó, sau lúc gặp gỡ ở sảnh đông ta đã hỏi rõ với Tiêu Tử Uẩn rồi, biết hai khoa mà ngươi và ta thi là ai đỗ Trạng Nguyên không? Chính y đấy, cùng là y đi thi hết."
Hoàng Khải Hạc nói: "Có việc ấy ư?!"
Phan Húc chắp tay, ánh mắt dừng lại trên lá sen xanh biếc, ý vị thâm sâu nói: "Liên Ngọc tuyệt đối không phải là một người đơn giản, lúc Văn Hưng các vừa xây xong, y chính là người đã đoán ra sẽ có chuyện, như vậy nghĩa là y không chỉ giỏi ăn nói mà cũng có thực học, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, đừng có ra vẻ văn nhân nữa."
Gió lay rừng trúc, bóng lá chồng chất.
Chư quân gặp gỡ trong rừng tại Đông Cung.
Liên Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng văn thư trình tự, khom người đón đám người Phan Húc.
Văn thư trình tự này đã được viết xong từ ba năm trước, đặt dưới đáy rương còn vàng cả giấy rồi, y lấy ra sao chép lại một lần, mới bảo A Duyệt đưa đến Văn Hưng các đóng thành sách rồi mang về.
"Đông Dương công, Liên Ngọc là hạng người thô kệch ngoài phố, thủ đoạn đúng là khó coi, để các vị cười chê rồi." Liên Hoa mỉm cười, "Nhưng lời hôm nay nói là quang minh lỗi lạc, xin Đông Dương công và chư quân hay gánh lấy sứ mệnh."
Phan Húc xem văn thư xong, vẻ mặt lộ ra nét hổ thẹn: "Công tử, cải cách vẫn phải tiếp tục, đã có được một người biết đường chỉ dẫn, chúng ta xin nguyện nghe theo lệnh công tử."
"Đông Dương công..." Liên Hoa thấy vị học sĩ tài giỏi chưa tới bốn mươi tuổi lại khom lưng với mình trước mặt mọi người, nhất thời lệ nóng trào dâng, đỡ người kia dậy rồi vươn tay mời.
Mấy ngươi ngày đêm không nghỉ, ở lại Hạm Uyển xác định rõ ràng quy trình khảo hạch.
*
Giờ Tuất, một người hầu mặc áo xanh đi từ trong thành ra, theo phố Chu Tước đi vào phường Biện Hà.
Đá lót đường ở Quốc tử giám dưới ánh trăng trông như mạ bạc mạ vàng.
Từ cổng vào, Minh Tư đường ngay chính diện là một toà nhà tráng lệ cao hai tầng có kiến trúc mái đồi nghỉ, mái ở hai sườn trái phải có điêu khắc phượng vĩ huyền ngư. Trong sảnh có mười tám cột, rộng mở hoa lệ, màu đỏ tươi đơn giản mà huy hoàng.
Đại viện phía bắc Minh Tư đường chính là Thái học, khoảng sân màu sắc rực rỡ phía đông là học viện Quảng văn, Tứ môn, khu vực được xây dựng chặt chẽ sán sát như bàn cờ ở phía nam là quan xá cho quan viên, người dạy học, và sinh đồ trong ngoài ở.
Một người đi vào Quốc tử giám, giống như một giọt nước tiến vào đại dương mênh mông.
Người hầu áo xanh càng đi càng vội, xuyên qua con đường Lộc Sơn nhỏ vào một khoảng sân đèn đuốc sáng trưng. Trên cửa sổ lộ bóng người bận rộn, tiếng lửa bập bùng vang lên, trong không khí tràn ngập mùi nhựa thông.
"Lục đại nhân, hôm nay Quan gia đã triệu kiến Thái tử, Bùi tướng và Tăng tham chính, quyết định tháng sau Văn Hưng các sẽ tiến hành khảo hạch với Quốc tử giám, mùng ba thi viết ở Vân Thanh viện, mùng bảy thi vấn đáp ở Lộc viện."
Lục Ngu nghe xong tin mà người hầu nói, vuốt chòm râu: "Bùi tướng có dặn dò gì không?"
Người hầu áo xanh lại nói: "Bùi tướng chỉ nói một câu —— tật phong quá cương, phục thảo duy tồn."
Lục Ngu chậm rãi nói: "Hiểu rồi, ngươi trả lời Bùi tướng, hạ quan đã nghiên cứu công văn với bác sĩ của các học phái, tóm lại là có nạn cùng chịu, cứ xem xem bọn họ muốn làm đến bước nào trước đã."
Người hầu áo xanh truyền lời xong thì rời đi.
Lục Ngu suy nghĩ bên trong một lúc lâu, đến bình minh liền triệu ba vị Quốc tử bác sĩ Tiêu Lập Cương, Kha Nhuế và Đông Thuỵ Quân đến Bạch Du viện gặp mặt.
Tiêu Lập Cương chủ trì sự vụ Thái học, bao gồm chiêu sinh, quản giáo, khoa khảo, giám sát việc khắc sách của Tùng Trúc thư cục, xuất sư đồng môn với Phan Húc, nhưng về sau Phan Húc một lòng muốn theo văn học, vào Hàn Lâm viện và môn khách của Thái tử, mà Tiêu Lập Cương lại bị dụ dỗ bởi việc quản lý sinh đồ đưa "lễ bái sư" mà Lục Ngu giao cho, nên đã ở lại Quốc tử giám nhậm chức. (Tác giả ghi ông này chủ trì Đại học, nhưng tui nghĩ là nhầm nên xin phép sửa thành Thái học)
Đông Thuỵ Quân chủ trì Quốc tử học có quy mô lớn thứ hai, là môn sinh của Tiêu trụ quốc, học phái Vu Châu, cũng là môn sinh của Tham tri chính sự Tăng Đào, người này đạo mạo, bình thường rất hay tham dự các cuộc tụ hội tư nhân của học sĩ Quảng Văn điện, học sĩ Hàn Lâm viện để mượn cơ nổi danh, trong âm thầm lại ám chỉ học sinh dựa vào đảng phái để lấy được đề thi sách luận.
Kha Nhuế chủ trì Quảng Văn quán, cũng có một nhóm thuộc hạ, nhưng bởi vì tính cách học phái Lăng Bình nhàn nhã nên cũng không thành hình, mấy năm gần đây Tuyên vương lại mất thế nên tiếng nói của gã trong Quốc tử giám càng ngày càng yếu.
Không cùng một lúc, ba vị Quốc tử bác sĩ đi vào Bạch Du viện.
"Các vị đại nhân." Kha Nhuế nói bằng vẻ mặt đau khổ, "Liên Ngọc chẳng chịu nói gì cả, nếu y thật sự đã đầu quân cho Đông Cung thì mọi việc về chúng ta y đều biết, phải sống ra sao đây?"
Tiêu Lập Cương cười nói: "Kha đại nhân để bao nhiêu nhược điểm rơi vào tay người ta rồi?"
Kha Nhuế nói: "Ngươi!"
Đông Thuỵ Quân vốn đã có khuôn mặt dài, lúc nghiêm túc lại càng dài hơn: "Ta thấy Liên Ngọc có tiếng nói ở chỗ Thái Tử thì càng tốt, y là một nhành lục bình không có gốc rễ, tuyệt đối không thể để Thái Tử đánh đổ đại bản doanh chúng ta gây dựng lên được.
Lục Ngu cười, đứng chống gậy lên mặt đất, nói ra tin tức vừa nghe được cho ba người kia: "Ý của Bùi tướng là, lần này Thái tử đã giao hết binh quyền ra chỉ để đổi lấy quyền cải cách, đây là thay trời hành đạo, thế này không đỡ được, hắn muốn cắt giảm biên chế thì để hắn làm đi, nhưng thế không có nghĩa là..."
Vòng khắc sách ở bên cạnh tắt lò lửa, tiếng dừng lại trong chốc lát.
Lục Ngu đợi tiếng vang lại tiếp tục mở lời nói: "...Nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể an bài danh sách người bị cắt giảm từ trước."