Không gian thang máy đã đóng lại, giọng nói của anh nhẹ nhàng dễ nghe, "Hỏi lại không tin, vậy hỏi làm gì?"
Mạnh Thính Chi im lặng.
Khi thang máy lên đến tầng, anh đi ra ngoài trước, phát hiện cô gái nhỏ phía sau không nhúc nhích.
"Vậy thì... anh có bạn gái nào khác không? Ít nhất thì........."
Ít nhất thì không phải là kẻ thứ ba.
Giọng cô càng lúc càng thấp.
Cái cằm đang tụt từ từ rơi xuống, đến nữa đường bị Trình Trạc dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng lên.
Mạnh Thính Chi buộc phải nhìn lên anh.
Anh buồn bực tiến lại gần, gần đến mức hơi thở của họ đang âm thầm hội tụ, như thể đang xem xét những biểu hiện nhỏ của cô.
"Bạn gái khác à? Ý em là, em là người khác⸺⸻
"Bạn gái?"
Anh dừng lại, đôi mắt nghiêm nghị khẽ cong lên thành một nụ cười.
Mạnh Thính Chi từ những ngày học trung học đã biết rằng người này rất logic, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng logic của một thiên tài có thể tính đến cả hai thương số.
Trường cao trung 14 rất muốn học sinh tham gia cuộc thi, có một lớp học IMO gần Đàm Phức Kiều, nơi được gọi là trại huấn luyện ma quỷ, mấy năm ra vô sộ trâu bò.
Kết quả cuộc thi do Trình Trạc cao trung đạt được, cho đến nay, chưa có ai trong Trường cao trung 14 có thể đánh bại anh, ngay cả giáo viên cũng phải thán phục khi nhắc đến tài năng toán học của anh.
So với vô số giải thưởng được liệt kê, điều thú vị hơn là một tin đồn về anh hồi đó.
Nói rằng anh đang ở trong lớp luyện tập, có một bản sao "Đỏ và đen" của Stendhal bên cạnh tờ giấy kiểm tra, anh luôn viết đề mục luôn nhẹ nhàng tự tại, thường xuyên quay bút, cau mày khi đọc tiểu thuyết tình cảm, như thể anh không thể hiểu được nó.
Mạnh Thính Chi không di chuyển ra ngoài thang máy, hất tay anh ra, có chút bướng bỉnh.
Sự mềm mại giữa hai lông mày khiến cô trở nên bướng bỉnh và dễ thương.
"Tôi nói thật đấy!"
Trình Trạc buồn cười lại oan ức: "Mạnh Thính Chi, tôi đã làm gì để em nghĩ rằng tôi là người có thể tìm được hai người bạn gái?"
Mạnh Thính Chi ngạc nhiên một lúc, nhìn chằm chằm anh ngây người.
Ngón trỏ cong cong của anh gõ vào chóp mũi cô, uy hiếp: "Nói cho tôi biết."
Cái này chỗ nào nói được.
Cô mím môi một lúc lâu, khi anh hiện diện liền tán tỉnh và khiêu khích hết lần này đến lần khác.
"Em lại không hiểu biết anh, em xem Tù tiên sinh......"
Lời nói còn chưa dứt, Mạnh Thính Chi đã bị anh cười không thể giải thích được.
Khuôn mặt cô trở nên xấu hổ, "Anh cười cái gì vậy?"
"Từ tiên sinh à? Tôi đang nghĩ xem ai là Từ tiên sinh, em đừng cất nhắc cậu ta như vậy."
Cô giải thích, "Chỉ là lịch sự thôi... "
Thực tế, câu trả lời chính xác là không thân.
Trình Trạc nửa đùa nửa thật, "Tôi cũng không lịch sự, em theo tôi đi, đừng cho cậu ta mặt mũi."
Mạnh Thính Chi nghe que ngập ngừng hỏi: "Em có thể theo anh sao,"
Anh so với cô còn thăm dò hơn, ngón tay cọ cọ trên gương mặt cô, trầm giọng hỏi cô: "Mạnh Thính Chi, em có muốn đi theo anh không?"
Cô thường thấy từ sẵn sàng thừa nhận thất bại trong những câu chuyện tình cảm, vào lúc trái tim mềm nhũn, cô mới nhận ra những lời yêu thương thật nhẹ nhàng biết bao.
Sau đó, sự việc đêm hôm đó không hiểu sao lại truyền ra được.
Đã nói Trình Trạc tức giận ở Tlu đánh người, còn nói chiếc xe mới của Trình Trạc toàn màu đen than, ngầu muốn chết, anh không lái qua hai lần, đã bên ngoài quán bar của Từ Cách đâm phế.
Kỹ năng lái xe của Trình Trạc ở nước ngoài, những người chưa từng nhìn thấy hoặc nghe nói đến, đều nói rằng không có khả năng.
Người trong cuộc buồn bã cho biết: "Trình công tử ngày đó ngồi ở ghế lại phụ, người lái xe là vị kia của Mỹ viện."
Mạnh Thính Chi ở trong phòng anh đợi cho đến 12 giờ rưỡi.
Trong khoảng thời gian này, nhân viên phục vụ phòng đến giao bữa tối, Mạnh Thính Chi không có cảm giác thèm ăn, vì vậy chỉ ăn một vài miếng bánh pudding, đặt thìa xuống và nhìn ra ban công.
Trình Trạc đang trả lời điện thoại quay lưng về phía cô.
Viền quần áo bị thổi tung, anh nói tiếng Anh, Mạnh Thính Chi tình cờ nghe được, dịch một vài từ khóa, bảo tàng, phòng trưng bày, cho thuê.
Cô nghỉ hè ở nhà sẽ bị kiểm soát, ngay cả khi cô tìm Chu Du đến nhà rủ cô đi chơi, cô vẫn phải về nhà.
Nhìn thời gian, đợi anh kết thúc cuộc gọi.
Mạnh Thính Chi hỏi: "Trình Trạc, chúng ta đã hòa giải chưa?"
Anh đi tới, ném điện thoại lên bàn rồi điểm nhẹ mũi cô, "Có phải hay không thế thế nào cũng phải nghéo tay mới tính, Mạnh Thính Chi em bao nhiêu tuổi?
Điện thoại không được tắt, màn hình bảo vệ của anh là một bức tranh trừu tượng nhạt.
Mạnh Thính Chi trốn một lúc, nhăn mũi cố ý nói: "Ba tuổi."
Đây là lần đầu tiên giao du với cô gái nhỏ như thế này, vẫn còn là một cô gái nhỏ bị kiểm soát ra vào, nửa đêm lại sai người ra ngoài đưa, anh có chút không thể giải thích được.
Xe do khách sạn sắp xếp.
Sáng sớm, trên hành lang sáng rực không có bao nhiêu người, nam nữ ra vào đều chỉnh tề.
Mạnh Thính Chi hạ cửa kính xe xuống, đêm nay có rất nhiều việc, đã gần hai giờ sáng, vẻ mặt có chút buồn ngủ.
Che miệng ngáp một cái, một đôi mắt mơ hồ sáng ngời ánh nước mỏng manh, trong suốt thuần khiết.
Anh đứng ngoài xe, nhìn xuống, không tiếng động cười.
"Thật sự là ba tuổi."
Những lời này mang theo ý cười, trêu chọc, mang vài phần ý vị không rõ ràng.
Xe chạy về phía trước một đoạn, Mạnh Thính Chi bị vài phần không rõ ý nghĩa kia quấn lấy.
Cô bàng hoàng và lo lắng tự hỏi, có phải hay không...... muốn qua đêm với anh không?
Chiếc xe còn cách sảnh hàng chục mét thì bất ngờ dừng lại.
Mạnh Thính Chi dựa vào cửa sổ xe, vội vàng hét lên, "Trình Trạc."
Trình Trạc bước lên bậc thang và quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh.
Vẻ mặt đầy vẻ do dự, cô đưa tay về phía anh, giống như một lời than thở nhỏ như đứa trẻ rơi xuống đất như thế nào cũng ủy khuất để người lớn ôm mới lên.
Trình Trạc thong thả đi qua vài bước, cô đặt tay lên mép cửa kính xe, bất lực di chuyển, bị anh ôm mới yên vị.
"Sao vậy?"
Tài xế ngồi ở ghế trước, cô tránh ra, nhoài người ra, nhỏ giọng nói: "Sau này có cơ hội, em không phải về nhà mỗi ngày..."
Trình Trạc giống nghe người ta dụ dỗ chọc cười, cười không ngừng được, cuối cùng nhéo một cái trên mặt Mạnh Thính Chi, đến chính mình cũng ngạc nhiên.
"Anh cần em không trở về nhà?" "
Vậy anh cần cái gì vậy?"
Rõ ràng là một câu hỏi thiếu tự tin của cô, nhưng nó lại khiến Trình Trạc cảm thấy tội lỗi.
Khi còn đi học, Trình Trạc không thiên khoa nào, văn lý đều tốt, nhưng hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, muốn tìm một từ đồng nghĩa gần hơn với gặp sắc nảy lòng tham, nhưng không thể nghĩ ra.
Anh đang thực sự suy nghĩ.
Mạnh Thính Chi đưa mắt nhìn anh, sợ anh trong nháy mắt sẽ nói ra điều gì đó mà cô không thể chịu đựng được.
Cô và Trình Trạc không thuộc cùng một vòng tròn, nhưng cô đã bí mật theo dõi Từ Cách trong nhiều năm, cô cũng biết mẫu đàn ông và phụ nữ trong vòng tròn của họ.
Chúng ta tình cờ gặp nhau, tình như sương, một điểm là một điểm, bạn không thể tham lam, ngày xưa như hạt bụi trong trang sách, ai muốn nghe bạn thổi bay lớp tro tàn dày đặc, lật từng trang nói, Trình Trạc, thật ra là em nhiều năm trước Chỉ là.........
Cô không che giấu suy nghĩ của mình, hai mắt sắp tối sầm lại, trước khi rụt cổ lại bị Trình Trạc nắm lấy.
Đầu ngón tay anh nóng rực, trên da có chút bỏng rát.
Đột nhiên tiến lại gần khuôn mặt cô, anh nhìn vào mắt cô, nghiêm nghị nói: "Vậy anh quay lại suy nghĩ xem sẽ cần gì, lần sau anh sẽ nói với em."
Lần sau anh nói, giống như đạo diễn nói với rồng vậy nhân vật của bạn có trong tập tiếp theo, làm cho Mạnh Thính Chi hạnh phúc.
Dựa vào trái tim mềm mại của cô, cô nắm lấy tay anh bóp sau gáy mình, để lên mặt mình, trầm giọng hỏi: "Lần sau là khi nào?"
Trình Trạc quấn ngón tay cô chỉ, "Em muốn khi nào "
Anh luôn thẳng thắn, trong một thời gian dài, Mạnh Thính Chi không thể chịu đựng được, anh luôn nói những điều khó xử và ra vẻ một cách vòng vo.
Anh thực sự kiên nhẫn, mỗi khi đều luôn nhìn thấu nhưng không nói ra.
Gió đêm thổi tà áo mềm trên người, lộ rõ bờ vai và eo.
Cô đăm đăm mà nhìn chằm chằm nhìn Trình Trạc.
"Không biết... Chỉ là mấy ngày nữa học viện chúng em sẽ thu xếp đi Vân An ký họa, cũng có thể kéo dài một hai tuần."
"Nghỉ hè còn đi học?"
"Ừ," Cô mềm mại mà hừ, lặng lẽ đem nợ cũ ném ra, "Anh không phải quên chứ, năm mươi bức phác thảo vẫn là công lao của anh."
Anh dừng lại, mỉm cười, gần bằng khoảng cách của Mạnh Thính Chi, giọng nói khàn khàn, hấp dẫn đến muốn bệnh.
"Mạnh Thính Chi, anh phát hiện ra em thực sự mang thù."
Thực ra lúc đó anh cũng không thích mình như vậy, nhưng là rất cao hứng, trêu chọc cô muốn nghiện, nhìn thực nuông chiều cô.
Lời này cũng không phải Mạnh Thính Chi chính mình nghĩ ra được, đây là sau này cô luôn có thể nghe thấy người khác ở sau lưng nói Trình Trạc rất nuông chiều cô.
Anh sau lại đích xác nuông chiều cô.
Sau đêm đó, cô không còn lại chặc chẻ liên hệ với Trình Trạc.
Cô gửi tin nhắn bảo anh ăn cơm thật tốt, anh đáp lại bằng từ "ừm", Mạnh Thính Chi nhìn "ừm", chỉ cảm thấy lãnh đạm, nhìn quá lâu, dường như không quen biết từ này nữa.
Tự mình an ủi có thể anh đang bận, đừng nghĩ về chuyện đó nữa, cô lại nhấn vào ảnh đại diện WeChat của Trình Trạc.
là một bức tranh trừu tượng, màu nước, đóng khung, màu xanh lam.
Sử dụng chức năng nhận dạng hình ảnh, cô phát hiện ra rằng đây là tác phẩm đầu tiên của nữ họa gia Thư Văn Kính, bao gồm cả bảo vệ màn hình của Trình Trạc cũng là tác phẩm đầu tiên của nữ họa gia.
Mạnh Thính Chi đã nhìn thấy tên nữ họa sĩ này trong sách giáo khoa năm 2 đại học. Phong cách cá nhân của cô ấy rất mạnh mẽ, lời giới thiệu ngắn gọn không dài, ngoài sinh tử ra thì chỉ có giải thưởng.
Đã chết cách đây 9 năm.
Hẹn gặp lại Trình Trạc, tại thành cổ Vân An, cách thành phố Tô Châu hơn 300 km.
Chuyến xe thống nhất của trường gập ghềnh suốt chặng đường.
Chu Du choáng váng đến mức ngồi cạnh Mạnh Thính Chi, liên tục nói đến nôn mửa.
Mạnh Thính Chi rút túi nhựa mà hướng dẫn viên đưa cho, Chu Du vùi mặt vào đó, nôn thốc nôn tháo một hồi lâu, mới thống khổ ngẩng mặt lên.
"Chi Chi, tớ không thể nhổ ra."
Mạnh Thính Chi cũng không thoải mái, thái dương của cô đau, lớp phủ lưỡi đắng ngắt, cô vươn tay vuốt ve lưng Chu Du, cố gắng làm cho cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
Họ đã ngồi hơn ba tiếng đồng hồ, hầu hết sự tươi mới của việc đi chơi đã hết trước khi nó đến Vân An.
Sau khi uống cốc nước nóng do Mạnh Thính Chi giao cho, bụng của Chu Anh nhẹ nhõm hơn một chút, cô ấy giật nhẹ cánh tay của Mạnh Thính Chi, cánh tay Mạnh Thính Chi mềm và lạnh, Chu Du xoa xoa nói: "Chi Chi, chúng ta tâm sự đi?"
Hôm đó, Hoàng Đình có hẹn đến TLu, 2 giờ sáng về đến nhà, Mạnh Thính Chi nghĩ rằng Chu Du sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bản thân, ít nhất cô ấy cũng tò mò một chút, tại sao khi gặp mặt Nguyễn Mỹ Vân lại gọi cô ấy là tiểu Trình.
Nhưng Chu Du không có.
Dường như cô đã mất hết trí nhớ về những gì đã xảy ra ở TLu vào đêm hôm đó.
Sau vài ngày, Chu Du dựa vào vai Mạnh Thính Chi trên xe buýt mà chóng mặt muốn chết, điều hòa được bật lên, câu đầu tiên cô ấy hỏi không phải là về "tiểu Trình".
Cô ấy lắc lắc Mạnh Thính Chi, đột nhiên trở nên rất phấn khích.
"Này, Chi Chi, cậu có quen với đội trưởng an ninh đêm đó không?"
Mạnh Thính Chi khó hiểu, mỉm cười, lắc đầu nói, "Tớ không quen."
"Anh ấy tên là Thi Kiệt." Chu Du đáp.