_________________________
Em mong anh không sợ gì cả, hơn hết là mong anh lúc nào cũng vui vẻ
Về chuyện Trình Trạc và Mạnh Thính Chi quay lại với nhau, đương sự không tiết lộ, thế mà những người 800 năm chưa gặp Mạnh Thính Chi thì lại tung tin đồn nhanh như gió, nhưng chỉ tung trong âm thầm.
Công tử Trình tiêu rồi.
Tiêu thật rồi, rơi vào bể tình, không còn thuốc chữa.
Có người không tin: “Nhầm rồi, tin đồn ở đâu ra thế, tôi có ông anh thân là Thẩm Tư Nguyên cực thân với Trình Trạc Từ Cách ấy, đâu có nghe ổng nói gì về cô nàng của khoa Mỹ thuật hồi đó đâu.”
Có người thắc mắc: “Không thể nào, Thẩm Tư Nguyên với công tử Trình chung hội mà, không thể nào không biết, anh có chắc Thẩm Tư Nguyên là bạn thân của anh không thế?”
Người đó nói mình và Thẩm Tư Nguyên chơi đua xe với nhau đã nhiều năm, không được nghi ngờ tình anh em như thể tay chân này.
Ngay khi bầu không khí nóng lên, anh ta gọi cho Thẩm Tư Nguyên trước mặt mọi người.
Thẩm Tư Nguyên và Từ Cách không phải người gốc gác Tô Thành.
Các đời trước của nhà họ Từ khởi nghiệp từ nghề làm gỗ và vận chuyển đường biển, trước khi Từ Cách ra đời, cả gia đình thường trú ở Singapore, sau này đứng đầu ngành trong nước, nhà họ Từ điều chỉnh sự nghiệp, rồi quay về định cư ở Tô Thành sau khi Từ Cách ra đời.
Đời trước của nhà họ Từ và nhà họ Trình là bạn bè, đến thế hệ của Trình Tĩnh Viễn không tiếp xúc nhiều, đến thế hệ của Trình Trạc và Từ Cách mới thân thiết lại với nhau.
Nhà họ Từ cũng ở gần với nhà họ Trình, ngõ 18 Lạp Gia ở Cố Ung Viên, nhà họ Trình ở đầu phía đông, đi dọc theo con ngõ về phía nam sẽ đến nhà họ Từ.
Còn Thẩm Tư Nguyên sinh ra ở nước ngoài, chưa học hết tiểu học đã về nước, đầu tiên là học hết tiểu học ở Thân Thành, sau đó cùng với người bố yêu nghệ thuật, đi khắp nơi vì nghệ thuật và cũng chết vì nghệ thuật đến Tô Thành.
Thẩm Tư Nguyên chưa từng ở kiểu nhà cũ ở Tô Thành, người này quen ăn chơi trác táng, chỉ xem Tô Thành là một đô thị quốc tế hoá.
Sáng hôm nay anh ta thức dậy, đặt bữa sáng đặc biệt từ một vài nhà hàng xung quanh, nhận được đồ ăn, mở ra nhìn thì thấy vô vị, bỗng nhớ đến mùi vị của bánh táo tàu mà mình nuốt cả hột vào thứ bảy tuần trước, càng nhớ đến càng thấy thèm thuồng.
Háo hức chạy đến khu phố cổ, chỉ mỗi chuyện con phố chật hẹp này cấm đỗ xe đã khiến cậu ấm thiếu đạo đức này tức tối, sau khi tìm được chỗ đậu chiếc xe bảo bối của mình thì đi bộ vào trong.
Tiệm bánh Mã Ký rất dễ tìm, bảng hiệu màu nâu đỏ to ngất đã lâu đời, vị trí sáng sủa, các dì các bác xếp hàng dài nườm nượp.
Thẩm Tư Nguyên đeo chiếc kính râm nửa gọng màu hổ phách rất thời thượng, trên đỉnh đầu cột một chùm tóc mà người bình thường không thể cân nổi, mặc chiếc áo thun graffiti hàng thiết kế rộng rãi phóng khoáng.
Ngay cả chiếc quần đùi thủng vài lỗ cũng có là đồ xa xỉ.
Là phiên bản giới hạn của một thương hiệu nhỏ nước ngoài tên là “Destroy Yourself”, phong cách tổng thể theo hướng “tiêu diệt bản thân” này bảo ngầu thì cũng ngầu.
Nhưng các bác gái lại nhìn Thẩm Tư Nguyên với ánh mắt khinh bỉ, như thể đã bị anh ta tiêu diệt.
Chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ, vẻ mặt đó, cho dù không nghe được âm thanh cũng vẫn có thể mạnh dạn đoán được nội dung:
Người đàng hoàng ai mà ăn mặc kiểu đó? Có tiền thì mua cái quần tử tế mà mặc không được hả? Làm gì có con cái nhà đàng hoàng nào mà cho để cái kiểu tóc trung không ra trung tây không ra tây này? Nhìn là biết ngay chẳng phải người tốt lành, con gái nhà ai mà vớ phải cậu ta thì đời này coi như tan tành.
Đại loại như thế.
Thẩm Tư Nguyên có thể chịu được các bác gái này ríu ra ríu rít, nhưng không thể chịu được ——
“Bác à bác đừng chen hàng được không thế?”
Bác gái lập tức trừng mắt, còn dạy dỗ anh ta: “Chen hàng gì, tôi tới trễ thôi, nhưng tôi có nhờ chị em của tôi giữ chỗ giùm tôi từ lâu rồi nha, chậc chậc chậc, thanh niên bây giờ không biết phải kính trên nhường dưới hay sao á?”
Thẩm Tư Nguyên không chịu gánh cái tội này, đang định phát cáu, bỗng nghe thấy có người gọi.
“Cậu Thẩm! Trùng hợp quá cậu Thẩm!”
Thẩm Tư Nguyên cởi kính râm, tìm theo tiếng nói, híp mắt nhìn.
Thư ký Đặng Duệ của Trình Trạc đang cầm túi bánh của tiệm bánh Mã Ký cả hai tay, mỉm cười nhìn anh ta.
“Sao anh cũng ở đây?”
Đặng Duệ: “Đến mua bánh táo tàu.”
Thẩm Tư Nguyên không xếp hàng nữa, đi thẳng đến chỗ Đặng Duệ, “Sao anh mua nhiều vậy?”
“À, anh Trình muốn mua, bạn gái tôi cũng muốn mua.”
Thẩm Tư Nguyên tức giận nói: “Anh xếp hàng bao lâu rồi? Mắc cái quái gì khó mua thế, có đầu óc kinh doanh không, lối cho khách VIP mà cũng không biết làm là sao?”
Đặng Duệ dời ánh mắt khỏi cả một hàng dài toàn các bác gái, thấp giọng nói với Thẩm Tư Nguyên như truyền lại bí mật kinh doanh.
“Có đó, tôi đâu có xếp hàng.”
“Anh không xếp hàng?”
Đặng Duệ gật đầu: “Tôi không, tiệm bánh lâu đời này là của chồng của cháu gái của bạn bài của bố cô Mạnh mở, chủ nhật tuần trước tôi đến xếp hàng không mua được, vậy là cô Mạnh cho tôi số điện thoại gọi thẳng cho nhà bếp, cũng coi như VIP rồi, mấy tiệm lâu đời thế này trọng tình nghĩa lắm.”
Mối quan hệ bạn bè người thân phức tạp này không cần phải được hiểu, nhưng cũng không ngăn được Thẩm Tư Nguyên bày ra vẻ mặt như lỗ mất 100 triệu.
“Sao anh không nói sớm?”
Anh ta chịu đựng mấy bà thím trong hàng suốt nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!
Đặng Duệ vô tội: “Anh đâu có hỏi, tôi với anh mới trùng hợp gặp được nhau mà?”
Thẩm Tư Nguyên nhìn về phía tiệm bánh, lấy chìa khóa xe chọt vào tay Đặng Duệ, “Anh mua mấy hộp nữa giúp tôi được không?”
Đặng Duệ tốt bụng gọi điện thoại hỏi, chỉ là trong lòng thấy khó hiểu.
Nghe nói tuần trước ở Tlu, chỉ vì một hộp bánh táo tàu mà suýt nữa công tử Trình đã “đường ai nấy đi” với cậu Thẩm, cậu hai Từ phai gỡ tấm biển “Cấm đánh nhau” ngoài cửa mang vào khuyên ngăn.
Vậy mà vẫn dám ăn bánh táo tàu hả?
Các bác gái xung quanh nói chuyện ồn ào, giọng vừa chua vừa lớn, giống như vác cái loa tàng hình theo.
Người từng sống ở nước ngoài rất dễ nhiễm thói hư tật xấu của người nước ngoài, dù là trong cuộc sống hằng ngày hay thói quen ăn uống.
Trước đây lúc còn sống, bố của Thẩm Tư Nguyên thường khuyên nhủ con trai mình bằng giọng điệu rất chi là nghệ thuật.
Nghệ thuật sinh ra từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, bảo anh ta phải sống bình dân lại, anh ta quá hời hợt quá nóng vội, thiếu khả năng cảm nhận bản chất đẹp đẽ của cuộc sống.
Thẩm Tư Nguyên nhìn mấy bà thím quanh mình, thầm nghĩ, cảm nhận được cái đách gì về bản chất đẹp đẽ của cuộc sống ở đây?
Lại chả khiến người ta bức bối hơn đấy thôi?
Lúc này, điện thoại vang lên.
Một người bạn thường chơi đua xe chung gọi đến, Thẩm Tư Nguyên chưa hết bực bội, cau mày bắt máy: “Alo? Có gì không?”
Nghe thấy bên kia ồn ào, ồn đến mức không phù hợp với buổi sáng, rất có thể là tiệc thâu đêm gì rồi đây.
Thẩm Tư Nguyên khó chịu khi nghe thấy tiếng ồn, còn phiền hơn mấy bà thím nhao nhao ở đây, anh ta lập tức nhớ đến thứ bảy tuần trước mình say bí tỉ, suýt bị Trình Trạc đánh.
Trong điện thoại hỏi: “Nguyên à, nghe đồn công tử Trình lại quay lại với cái cô khoa Mỹ thuật, bọn tôi đang nói chuyện đó đây, đâu có thật đúng không, có nghe anh nói gì đâu.”
Muốn nói thì vẫn nói được.
Quay lại với nhau rồi, mà quay lại thế nào?
Có lẽ là những người có mặt ở TLu vào hôm đó lắc đầu nói, quay lại với nhau thế nào thì không biết, chỉ biết Thẩm Tư Nguyên đã ăn mảnh một phần bánh táo tàu của công tử Trình, nghe nói bánh đó là do mẹ vợ tương lai của công tử Trình mua, nhờ Thẩm Tư Nguyên bất tỉnh nên công tử Trình mới không động thủ ngay tại chỗ.
Rồi hỏi mẹ vợ của công tử Trình ở đâu ra, chưa từng nghe nói đến bao giờ, đến nay cũng chỉ từng công khai với cái cô khoa Mỹ thuật đó thôi.
Bây giờ lại là ai đây?
Không phải ai hết, vẫn là khoa Mỹ thuật đó.
Thẩm Tư Nguyên đây vẫn cần thể diện đấy nhé?
Trong điện thoại đã thúc giục: “Nguyên à, anh nói đi chứ, xạo thôi đúng không?”
Thẩm Tư Nguyên ho một tiếng, cứng rắn khuyên nhủ: “Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, mẹ nó chứ tôi còn có chuyện phải làm đây này.”
Nói xong thì cúp máy.
Sau đó, Thẩm Tư Nguyên xách hai hộp bánh táo tàu mà Đặng Duệ mua giúp đi tìm Từ Cách.
Nhớ đến thời gian nghỉ ngơi và làm việc ngược ngạo của Từ Cách, chắc là lúc này vẫn chưa dậy, lúc ấn chuông cửa thì kiên nhẫn hơn.
Chưa đến nửa phút, cửa đã mở ra.
Kiều Lạc mặc chiếc đầm đen ánh kim, vai khoác chiếc áo khoác dày, tay cầm cốc cà phê lượn lờ khói, nhìn Thẩm Tư Nguyên từ trên xuống dưới với vẻ mặt chê bai như thể mới sáng sớm đã thấy ma.
“Cậu đến vào lúc này?”
Trong phòng có tiếng nói, ekip của Kiều Lạc đang thảo luận về phần phối trang sức của cô cho hoạt động hôm nay.
Không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ như đến rủ bạn đi chơi thì gặp được phụ huynh của bạn.
Thẩm Tư Nguyên sờ mũi: “Từ Cách chưa dậy?”
Kiều Lạc mang dép lê, dù có thấp hơn một đoạn, cô nàng vẫn giữ tư thế nhìn Thẩm Tư Nguyên bằng nửa con mắt, xoay người đi vào trong, để lại không gian phía sau lưng cho Thẩm Tư Nguyên bước vào.
Cô từ tốn đáp: “Dậy rồi, trời chưa sáng đã vào bếp gói sủi cảo.”
Bước chân và vẻ mặt của Thẩm Tư Nguyên đồng thời khựng lại, mới giữa tháng Chín thôi, có phải Cá tháng Tư đâu mà nói một câu đáng bị lên án thế?
Giọng của Thẩm Tư Nguyên nhẹ bẫng: “Cậu ta gói sủi cảo gì?”
“Cậu vào nhìn đi.”
Kiều Lạc lười nhác phất tay, thong thả ngồi xuống chiếc ghế mềm trong phòng khách, hai chuyên viên trang điểm lập tức một trái một phải bắt đầu dưỡng da trước khi trang điểm cho cô, vừa thoa vừa nhỏ nhẹ trò chuyện với cô về thành phần sản phẩm.
Cô bé trợ lý báo cho Kiều Lạc những điều cần chú ý về lịch trình chiều nay.
Hình như là phải tham gia hoạt động kinh doanh.
Thẩm Tư Nguyên xách hai túi bánh táo tàu, đứng trong phòng khách, cả ekip của Kiều Lạc gồm sáu bảy người đang bận bịu trong phòng, chỉ trang phục dự lễ mà đã treo đầy hai giá quần áo.
Có người chốc chốc nhìn sang Thẩm Tư Nguyên, nhưng không ai nói gì với anh ta, trừ stylist.
“Anh đẹp trai, nhường đường với.”
Cả người Thẩm Tư Nguyên toả ra bốn chữ.
Hoàn toàn lạc lõng.
Từ Cách thật sự đang ở trong bếp, bột mì bay tá lả, Thẩm Tư Nguyên mới bước vào đã choáng váng trước cảnh tượng gà bay trứng vỡ.
Cảm giác cạn hết lời lên đến mức đỉnh điểm.
Thẩm Tư Nguyên lên tiếng: “Người anh em, đang làm gì đấy?”
Từ Cách nghe tiếng ngẩng đầu.
Trong máy tính bảng là video hướng dẫn, đúng lúc đó, giọng nữ AI vang lên: Bước tiếp theo, rắc bột lên thớt, chia bột đã nở thành những viên bột cỡ bằng ngón tay cái.
Từ Cách chỉ lơ đễnh nhìn Thẩm Tư Nguyên trong chớp mắt, rồi lập tức luống cuống tay chân rắc bột làm bước tiếp theo.
Thẩm Tư Nguyên nhìn anh em tốt luống cuống tay chân: “……”
Sáng sớm gặp ma cmnr!
Từ Cách cho vào nồi những chiếc sủi cảo xa hoàn toàn với chữ đẹp và đều, đóng nắp nồi lại.
“Có một chương trình giải trí tình cảm, tháng sau Kiều Lạc phải tham gia, tôi đoán chắc là tôi cũng phải tham gia luôn, quản lý của cô ấy nói phải xây dựng cho tôi hình tượng người đàn ông tốt yêu vợ lên được phòng khách xuống được nhà bếp.”
Thẩm Tư Nguyên nhìn Từ Cách: “Hình tượng yêu vợ? Cậu mà còn phải chỉnh sửa? Chỉnh thế nào nữa? Cậu thiếu điều mất mẹ nó lý trí vì Kiều Lạc rồi còn gì?”
Từ Cách như gặp được tri kỷ.
Tay không rảnh rỗi, theo sát từng bước, giớ nắp lên xem sủi cảo trong nồi thế nào, đậy nắp lại, Từ Cách thở dài thườn thượt: “Phải chi cư dân mạng cũng có con mắt sáng như tuyết giống cậu thì đỡ biết mấy.”
Thẩm Tư Nguyên: “…….”
“Cũng vì kịch bản hết thôi, bắt tối làm đại tiệc hoàng gia thì tôi không làm được, làm sủi cảo thì ok, dù sao cũng không phải chuyện gì khó nhằn.”
Từ Cách dựa nghiêng vào bệ bếp, eo buộc tạp dề, tay cầm thìa gỗ.
Nếu lúc nãy không tận mắt nhìn thấy mấy viên sủi cảo cái lớn cái nhỏ, cái bỏ bớt cái thêm vào, y hệt như bánh bao đang nằm trong nồi kia, thì bây giờ khi nghe thấy câu “dù sao cũng không phải chuyện gì khó nhằn”, cộng thêm nhìn thấy điệu bộ tự nhiên của cậu hai Từ, Thẩm Tư Nguyên sẽ thật sự cho rằng người này có chút tài nấu nướng, đã lên kế hoạch chu toàn.
Thẩm Tư Nguyên từ từ bình tĩnh lại, gói gọn mọi suy nghĩ trong một cái gật đầu.
“Có tự tin cũng là chuyện tốt.”
Vì lúc xếp hàng mua bánh táo tàu gặp được Đặng Duệ, hai người đứng trong bếp nói về Trình Trạc.
Dạo này không hẹn gặp vào buổi tối được nữa.
Người khác ai cũng sống trong nhung lụa, còn cao quý như công tử Trình đây thì lại rất mộc mạc giản dị, chỉ mỗi cái căn nhà bé xíu kia cũng đã đủ để “bỏ bùa” anh.
Chính chủ Trình Trạc đang bị xoi mói thì đang đi cùng Mạnh Thính Chi chọn giường ở phố nội thất.
Chưa chọn được giường, Mạnh Thính Chi đã thích một chiếc đèn bàn.
Hình dáng của đèn là hoa mộc lan, trụ đèn và đui đèn màu xanh biển, hoa văn được vẽ bằng nét bút chì tinh tế, tả ý [1] cổ điển, khi mở đèn, ánh sáng sẽ khuếch tán qua chao đèn mỏng như ngọc, như vầng trăng phát sáng.
[1] Tả ý: là một bút pháp trong hội họa Trung Quốc truyền thống.
Mua xong đèn thì đi mua giường.
Mạnh Thính Chi không biết nhiều tin tức như nhóm Thẩm Tư Nguyên và Từ Cách, đã hơn nữa năm cô không đến TLu, tiết mục DJ xé áo lúc nửa đêm đã bị huỷ một thời gian.
Gần đây Chu Du vô tình nhắc đến nên Mạnh Thính Chi mới biết được, rất ngạc nhiên.
Bây giờ xác nhận lại với Trình Trạc: “Hủy thật hả anh?”
Trình Trạc nói hủy rồi.
Mạnh Thính Chi mím môi, khóe môi cụp xuống, thở dài.
Trước đây cô đến TLu khá nhiều lần, nhưng không phải ngày nào DJ người Hàn đó cũng biểu diễn, cố định vào chủ nhật, thi thoảng dời sang thứ năm.
Khéo là chưa có lần nào cô xem được.
Chỉ có vào lần đầu tiên đến TLu với Trình Trạc, anh từng quay một video dài 9 giây gửi cho cô.
“Vẫn chưa được tận mắt xem nữa mà đã bị huỷ, vậy sau này hết rắc rối có mở lại không anh?”
Cô nhìn anh, cứ như chuyện này là do anh quyết định.
Trình Trạc: “Em tiếc lắm à? Muốn tận mắt xem đến thế?”
Thật ra cũng không đến mức đó, nói chung cũng chỉ là bầu không khí lúc đó nóng lên, lộ cơ bụng “bán” nhan sắc thôi.
Mạnh Thính Chi dời ánh mắt, lắc đầu, “Cũng không phải muốn xem lắm.”
Trình Trạc không bỏ lỡ ánh mắt cô lén lút liếc nhìn cơ thể mình, bật cười ra tiếng, anh gọi cô.
“Mạnh Thính Chi.”
“Hửm?”
“Em không muốn xem thì không muốn xem thôi, nhìn anh làm gì? So sánh gì đây?”
Mạnh Thính Chi không ngờ mình bị bắt quả tang, cô ôm cây đèn yêu thích của mình, ngón tay vuốt chỗ nhô lên, lắc đầu, quyết không thừa nhận: “Đâu có so sánh đâu…….”
Sau khi chọn được giường, tiếp tục đi dạo.
Mạnh Thính Chi nghĩ rằng vì Trình Trạc ở lại nên có cần mua thêm thứ gì không, không thì có vẻ như chuyện anh đến ở không trọng đại cho lắm.
Cô lẩm bẩm cả đường đi, “Mua gì nữa đây ta, mua gì nữa đây ta.”
Trình Trạc hất cằm, cách đó không xa, ở giữa sảnh là một chiếc giường lớn kiểu cổ, song sắt buông rèm, một chiếc mền cưới dày màu đỏ phủ lên.
Mạnh Thính Chi: “Mua giường nữa hả?”
Trình Trạc nói: “Chữ hỷ.”
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu, thắc mắc nhìn anh.
Trình Trạc nhìn chiếc giường màu đỏ đó, vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt chăm chú đó có phần xa xăm, nói: “Mua hai tờ giấy đỏ, dán chữ hỷ lên, lập tức trọng đại, không thể trọng đại hơn được nữa.”
Trong phố nội thất, một đám đông ban đầu đang đứng trật tự bỗng chạy dồn về một hướng nào đó, hai người vẫn đứng yên, nghe thấy ai đó trong đám đông gọi tên Triệu Uẩn Như, người hâm mộ như ong vỡ tổ.
Cô nàng “tam kim ảnh hậu” đó chăm chút bản thân rất kỹ càng, trên người là chiếc đầm lụa màu lạc đà, chỉ trang điểm nhẹ cũng không giấu được khí chất sang xịn, hào phóng vẫy tay.
Cho dù có ống kính quay chụp từ bốn phương tám hướng vẫn không thay đổi tần số chớp mắt, điềm tĩnh và tao nhã, chỉ nở nụ cười nhẹ khuyên mọi người đừng gây mất trật tự nơi công cộng.
Không ngờ lại gặp được nữ diễn viên họ Triệu này ở đây.
Mạnh Thính Chi nắm tay Trình Trạc.
Vẻ mặt của anh không chút dao động, cứ như nhìn thấy một người xa lạ hết sức bình thường, không cố tình né tránh, chỉ hững hờ liếc nhìn, rồi nhìn Mạnh Thính Chi, nói: “Nhiều người quá, dạo khu khác trước nhé?”
Trong nháy mắt, cô bỗng hiểu được ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm khi vừa rồi anh nhìn chữ “Hỷ” to màu đỏ.
Là một nỗi sợ hãi ẩn sâu đến mức không thể nói thành lời.
Giường được giao đến nhà vào ngay trưa hôm đó, vài công nhân lái xe vận chuyển đến, lắp đặt xong trong vòng chưa đến nửa tiếng.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Mạnh Thính Chi vẽ tranh, Trình Trạc bị Phương Châu kéo sang nhà bên làm thầy giáo.
Ngồi trước bàn vẽ, Mạnh Thính Chi không tập trung lắm.
Cô chọn màu đỏ tươi, đặt cọ xuống toan vẽ, tông màu đậm lan ra, kéo dài cho đến khi mờ dần.
Sau bữa tối, Trình Trạc dùng máy tính trả lời email một lúc.
Cái bàn này cũng là đồ mới, đặt bên cạnh cầu thang, giống như một phòng làm việc nhỏ chỉ thuộc về anh trong phòng triển lãm cá nhân của cô.
Ấn phím enter, trên màn hình hiển thị “đã gửi”.
Ánh mắt của anh dần mất tập trung, cho đến khi tiếng nước ào ào trên lầu dừng lại, giọng nói của Mạnh Thính Chi vang lên trong không gian nhỏ hẹp ẩm ướt.
“Trình Trạc, em quên lấy khăn rồi.”
Anh nghe tiếng gọi, lên lầu.
Ra ban công lấy khăn tắm, màu hồng nhạt, lông ngắn mềm mại, có mùi nước giặt và mùi sau khi phơi nắng, có cả mùi hương của cô.
Ngón tay anh nắm nhẹ lấy.
Đưa lên đầu mũi ngửi, rất thơm, mùi thơm tự nhiên và khoan khoái.
Là cảm giác của cuộc sống trôi nổi đã tìm được bến bờ.
Làm anh yên lòng.
Mạnh Thính Chi lau khô người, mặc chiếc đầm ngủ thun màu trắng bước ra nhà vệ sinh, chân trần bước trên thảm, đi đến mép giường mở chiếc đèn nhỏ thân yêu của mình.
Tắt tất cả các đèn, chỉ để lại đèn này.
Cô ngồi xổm trước đèn, xoay người lại, hào hứng vẫy tay với Trình Trạc ngoài ban công, “Vào đây nhanh lên!”
Anh đến gần, Mạnh Thính Chi và anh cùng nhìn ngọn đèn.
Giống như hai người lữ hành cùng nhau nhóm lửa trong đêm đông lạnh giá, không hỏi người đến từ đâu, chỉ hỏi người đang đi đâu.
Bên ánh đèn, Mạnh Thính Chi nhìn anh bằng đôi mắt sáng trong, “Đẹp không anh?”
Trình Trạc dời ánh mắt khỏi ánh đèn, dù ánh đèn có dịu nhẹ đến thế nào thì nhìn lâu cũng sẽ bị loá mắt, lúc mới nhìn cô có phần mơ hồ, khi đã thấy rõ đường nét gương mặt cô, Trình Trạc mỉm cười, đáp lời: “Đẹp.”
Mạnh Thính Chi quỳ gối xuống thảm, chồm đến kéo tay anh, xương ngón tay giao nhau, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô mới tắm xong, cả người thơm tho, lòng bàn tay mềm mại hơi ẩm ướt, mảnh giấy nhỏ nằm trong lòng bàn tay cũng mềm đi theo.
Trình Trạc lấy ra.
Vì được gấp nhỏ lại nhiều lần, anh cẩn thận mở tờ giấy đỏ ra, lớn bằng lòng bàn tay.
Là hai chữ hỷ.
“Em cắt hồi chiều, tặng anh đó.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt v e nét chữ hỷ màu đỏ, ánh đèn khiến gương mặt đang cúi xuống của anh mềm mại khôn tả.
“Trình Trạc, em mong anh không sợ gì cả, hơn hết là mong anh lúc nào cũng vui vẻ.”
“Nếu không thể thoát khỏi bóng tối, em muốn đứng cùng anh dưới ánh đèn này, cho dù cái bóng phía sau dài cỡ nào, em cũng muốn bảo vệ ánh sáng này với anh.”
Cảm giác nghẹn ngào ở yết hầu giống như khớp nối đã rỉ sét nhiều năm, không ai có cơ hội chạm vào, nhưng lúc này, anh lại sẵn lòng mở ra cho cô xem, không hề giữ lại, để cô thấy được những vết nứt xấu xí đó.
“Mạnh Thính Chi.”
Anh thấp giọng gọi cô.
“Em không sợ hối tiếc hả?”
Mạnh Thính Chi nhắm mắt lại, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hôn lên trán anh.
“Em không còn gì phải hối tiếc nữa.”