____________________
Anh sẽ chăm sóc em thật tốt
Giải quyết bữa trưa ở tiệm mì đầu ngõ, trước mặt Trình Trạc là một tô hoành thánh nhỏ nóng hổi.
Lúc nãy gọi món, anh quên dặn những món không ăn được.
Một chiếc tô sứ trắng vành rộng được bưng lên, phía trên có một lớp màu xanh.
Trình Trạc ghét ăn nhất là rau thơm, ghét ăn nhì là hành lá.
Tô này có cả hai, đầy ắp.
Nhìn là biết ngay chủ quán này rất hào phóng và chân chất.
Đặng Duệ ngồi cùng bàn với họ, đôi đũa mới cho nửa phần mì vào miệng thì sắc mặc thay đổi, bất an nhìn Trình Trạc, rồi chuyển sang nhìn cô Mạnh đang trả lời tin nhắn chăm chú đến mức chẳng màng mọi chuyện xung quanh.
Đặng Duệ lập tức nhanh trí suy nghĩ, mình có cần chủ động gánh tội này, nói là do mình quên nhắc chủ quán không?
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu.
Nhìn thấy một mảng màu xanh đó, cô hơi ngạc nhiên, “Ơ, anh đâu ăn mấy này, để em vớt ra cho.”
Ý nghĩa của cái gật đầu và chân mày giãn ra của công tử Trình rất rõ ràng, cô vẫn còn nhớ.
Trái tim treo lơ lửng của thư ký Đặng cũng hạ cánh bình yên, cô Mạnh vẫn còn nhớ.
Trong lúc ăn, Mạnh Thính Chi còn chu đáo hỏi, “Còn mùi rau thơm không anh?”
Trình Trạc không trả lời thẳng, chỉ nói ăn cho qua bữa.
Tay nghề của đầu bếp nhà ông nội anh đã lên đến cấp quốc gia, thế mà anh vẫn chọn ra được một hai ba bốn điểm không hài lòng.
Trước đây Mạnh Thính Chi nấu cho anh một tô mì somen với rau luộc nửa đêm, chỉ đổi lấy được một câu “giỏi thế nhỉ” mà công tử Trình nể mặt tặng cho.
Tô hoành thánh nhỏ chỉ vơi đi một nửa, đàn ông mà ăn bao nhiêu đó thì không thể nào no, nhưng Mạnh Thính Chi cũng chỉ bình thản liếc nhìn rồi thôi, không hỏi nhiều.
Chắc là vì không ngon nên anh ăn không vào, hoặc cũng vì thời tiết vẫn còn nóng, anh vẫn không ăn ngon miệng như trước đây.
Lúc ra ngoài, Mạnh Thính Chi mở túi lấy ra một hộp kẹo, đổ ra lấy một viên, cho vào miệng anh.
Một viên kẹo nhỏ bất ngờ rơi xuống lưỡi.
Một luồng khí mát mẻ lập tức ngập tràn khắp khoang miệng.
“Gì vậy?”
Mạnh Thính Chi đóng túi xách lại, nói: “Kẹo sơn trà, không có đường, mùi sơn trà đó, thích không anh?”
“Ừm.” Trình Trạc giơ tay ra, “Em cho anh phần còn lại luôn đi.”
Khi mở túi ra lần nữa, Mạnh Thính Chi không đưa ngay hộp kẹo cho anh, chỉ nắm lấy trong tay, hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn ngang sang anh.
“Đổi với bật lửa?”
Trình Trạc quay sang chỗ khác, cười ra tiếng.
Người đã tỉnh táo hẳn, nhưng giọng nói vẫn có cảm giác trầm khàn như chưa tỉnh ngủ.
Anh của thời thiếu niên ngồi bên cửa sổ dưới ánh nắng, vừa xoay bút vừa làm bài tập, nghe nhóm Từ Cách buôn dưa lê mấy tin đồn tình cảm, cũng nở nụ cười nhàn nhạt thế này.
Cho dù khoảnh cách đã được phá vỡ, anh vẫn ở rất xa.
Tay siết chặt chiếc hộp kẹo nhỏ, hơi đổ mồ hôi.
“Anh có đổi không đây?”
Ở tư thế đối mặt, Trình Trạc cúi người, gương mặt điển trai mà cô không dám nhìn nhiều áp sát đến trước hàng mi của cô, cực gần, hạ giọng, khi cất lời.
Mùi kẹo sơn trà ngọt thanh phả vào mặt cô.
“Tối qua cả người bị em sờ hết rồi còn gì, em thấy anh có bật lửa không.”
Cả người, sờ hết.
Anh đừng nói chuyện một cách gợi hình như thế được không?
Mạnh Thính Chi cắn đôi môi mềm, vừa đau vừa xấu hổ, vành tai chầm chậm ửng đỏ.
Nhịn một lúc, cô mở bàn tay trắng nõn về phía anh, để anh tự lấy.
“Em, em không nhớ.”
Anh lấy hộp kẹo, đầu ngón tay lướt nhẹ qua đường chỉ tay của cô, như có một luồng điện cực nhỏ chạy qua.
Ngay khi Mạnh Thính Chi nghĩ rằng quá trình nhận kẹo đã kết thúc, anh nắm cả tay cô và hộp kẹo trong lòng bàn tay mình.
“Vậy em nhớ được gì?”
Cô đột nhiên ngước mắt lên, bóng cây lay chuyển trong ánh mắt.
Trong đầu nhanh chóng hiện ra một thước phim gợi cảm lãng mạn.
Không chiếu đến cùng.
Mạnh Thính Chi đáp: “Ngải tiên thơm lừng, anh đứng trong phòng em, đèn sàn rọi khắp phòng, bóng đổ lên tường trắng, rất đẹp.”
Trình Trạc buông tay ra, tay cầm hộp kẹo nghịch vài cái rồi nói: “Nợ trước, lần sau trả lại em một cái.”
Mạnh Thính Chi không muốn lấy bật lửa nữa, ngón tay đan cài vào khe hở giữa ngón tay anh.
Lúc nãy trong quán anh vặn mở chai sữa chua lạnh cho Mạnh Thính Chi, đốt ngón tay mảnh khảnh, mát lạnh như ngọc, chỉ ai gần gũi được áp sát vào lòng bàn tay anh mới có cơ hội cảm nhận được độ ấm nơi này.
“Hồi đó em cũng từng hỏi anh một câu hao hao vậy.”
Trình Trạc: “Hửm?”
Mạnh Thính Chi: “Em hỏi anh nhớ được gì, hôm đó em nói về chủ nghĩa tân cổ điển khô hết cả miệng, vậy mà sau này anh nói anh chỉ nhớ mỗi cái gáy.”
Giờ trưa ở ngõ cũ thưa thớt người.
Anh nhìn phía trước, nhưng đôi mắt không có tiêu điểm, giống như hạt bụi bay trong chùm sáng, lơ lửng và mềm mại.
Quay đầu sang, chỉ khi dừng trên gương mặt cô, ánh mắt mới rộng mở và sáng trong.
“Nói chung là cả đời cũng không quên được.”
Mười ngón tay đan vào nhau, Mạnh Thính Chi khoác tay anh, nghe vậy thì hơi thở khựng nhẹ, chỉ nghe thấy giọng nói của anh trong trẻo rõ ràng như vọng lại từ rất xa.
“Lúc đó chỉ cảm thấy em đặc biệt, không ngờ sau này thích em đến mức không có thuốc chữa thế này, Mạnh Thính Chi, anh cũng là lần đầu tiên thích một người, không thể đạt điểm tối đa, em chỉ bảo nhiều vào.”
Lời nói càng dễ đi thẳng vào tim thì càng không dám dễ dàng đồng ý.
Mạnh Thính Chi mím môi, đợi đến khi cơn sóng ngầm trong lòng trôi đi và bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng lên tiếng, giơ hai ngón tay làm số 2.
“Bây giờ là lần thứ hai rồi.”
Trình Trạc gật đầu, nghe lời ngay tắp lự: “Ừ, bây giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành từng có mối tình đầu.”
Mạnh Thính Chi bật cười.
Như có một miếng mật ong lớn được nhét vào tim, tan chảy trong tiết trời tươi đẹp cuối hè này, tim phổi cũng được bao phủ bởi vị ngọt.
“Vậy anh Trình trưởng thành từng có mối tình đầu ơi, anh có thể hôn bạn gái thứ hai của mình ở đây không?”
Trình Trạc hơi giật mình, hỏi lại lần nữa: “Ở đây?”
Ánh mắt nhìn xung quanh.
Không phải là một con phố nhộn nhịp, nhưng hai bên đường vẫn có hàng quán buôn bán, người xe qua lại.
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, không phấn son, dịu dàng và sạch sẽ, trong ánh nhìn của anh, đáp “Ừm” vô cùng trịnh trọng.
Nụ hôn của Trình Trạc rơi xuống ngay sau câu nói, như chuồn chuồn lướt qua.
Mạnh Thính Chi nhắm mắt lại, để cái bóng của anh hoàn toàn bao trùm lấy chính mình, gió thổi qua ngõ hẻm, anh là sự tồn tại thoải mái dễ chịu hơn cả bóng râm ngày hè.
“Anh không hỏi tại sao hả?”
Trình Trạc phối hợp, “Tại sao?”
Mạnh Thính Chi nắm tay anh, đi về phía phố Ngô Đồng, nói: “Vì em quá muốn thích anh một cách công khai thẳng thắn.”
Nói xong, không hiểu sao lại hờn dỗi, cô cứng rắn bổ sung: “Sau này em cũng muốn!”
Trình Trạc nhoẻn môi cười, gật đầu, vui vẻ nói: “May quá.”
“May quá gì?”
“May là công khai thẳng thắn thích anh.”
Mạnh Thính Chi nhíu mày nhẹ, không hiểu lắm, hỏi: “Không thì sao? Còn gì nữa?”
Trình Trạc: “Công khai thẳng thắn ngủ với anh.”
Mạnh Thính Chi nghi ngờ liệu có phải anh mang theo cuốn từ điển quý báu tên là «Làm thế nào để Mạnh Thính Chi mắc cỡ» hay không, tại sao mọi lúc mọi nơi anh cũng có thể cực kỳ ung dung thốt ra một câu làm cô phải đỏ mặt đỏ tai thế này?
Mạnh Thính Chi cũng muốn làm theo.
Hắng giọng, Mạnh Thính Chi trịnh trọng thông báo với anh: “Thích cũng bao gồm chuyện đó luôn đấy, anh cứ chờ đi!”
Một câu cuối cùng, bốn chữ, rất ngổ ngáo và hung dữ, cứ như những ngày tốt đẹp sẽ kết thúc rất sớm thôi.
Trình Trạc không biết nên khóc hay cười, đáp lại bằng giọng điệu cam chịu.
“Ừm, anh sẽ bắt đầu trông mong ngay từ bây giờ.”
Mạnh Thính Chi: Trông mong?
Trong lúc ngẫm lại những lời “bá đạo” mình nói lúc nãy không hề có ý đó, hai người đã đi vào hẻm Ngô Đồng.
Phương Châu đang làm bài tập ở quầy thu ngân trong tiệm hoa nhìn thấy, tròn mắt ngạc nhiên bước ra, đứng trước cửa nhà, dụi mắt.
“Chị Chi Chi!”
Mạnh Thính Chi nhìn sang: “Ơi?”
Phương Châu nhìn hai người: “Hai anh chị nắm tay nhau, mẹ em nói chỉ khi nào con gái đồng ý hẹn hò, con trai mới được nắm tay con gái, nếu không thì con trai là đồ đểu giả.”
Mạnh Thính Chi: “……”
Không ngờ chị Phương đã giáo dục về tình yêu chi tiết đến mức này.
Trình Trạc nắm tay Mạnh Thính Chi chặt thêm chút nữa, gật đầu với Phương Châu: “Mẹ em nói đúng.”
Phương Châu gãi đầu: “Vậy là hai anh chị đang hẹn hò?”
Mạnh Thính Chi: “……”
Trình Trạc hào phóng trả lời: “Đại khái là vậy.”
Trẻ con không màng đến xác suất, “đại khái là vậy” bằng với “đúng vậy”.
Hai mắt Phương Châu sáng lên, cậu nhóc hâm mộ lắm, nuốt nước bọt hỏi: “Vậy khi nào em cũng được hẹn hò ạ?”
Mạnh Thính Chi: “Khi Manh Manh đồng ý.”
Trình Trạc bổ sung: “Khi mẹ em cũng đồng ý.”
Mạnh Thính Chi suy nghĩ rộng hơn, bổ sung: “Cũng phải được bố mẹ của Manh Manh đồng ý.”
Ba câu trả lời như ba ngọn núi lớn đè lên trái tim nhỏ bé của Phương Châu, Mạnh Thính Chi phất tay, giục cậu nhóc mau vào trong làm bài tiếp.
Quay về Vũ Thủy Tập, Mạnh Thính Chi vào trong trước, Trình Trạc đi theo sau cô.
“Vậy khi nào cho anh gặp mẹ em? Anh phải hỏi mẹ em có đồng ý không.”
Mạnh Thính Chi quả quyết: “Không cho!”
Đối diện với ánh mắt của Trình Trạc, bỗng dịu lại hẳn, sửa lại: “……Tạm thời không cho.”
Có thể coi như đã giành được tí tẹo phúc lợi cho mình, Trình Trạc không đào sâu vào vấn đề “tạm thời” nữa.
“Bức thư kia đâu?”
Tầng trệt của Vũ Thủy Tập gần như không có vách ngăn, trống trải như một phòng triển lãm nhỏ, ánh nắng tràn vào, kéo dài cái bóng của Trình Trạc đến bên chân Mạnh Thính Chi.
Cô vừa mở tủ lạnh rót cho mình một ly nước lạnh, nước tinh khiết gần 0 độ không bị tách ra khỏi môi trường bảo quản, trên thành ly thuỷ tinh chẳng mấy chốc đã có một lớp hơi nước lạnh.
Một lớp trắng xóa.
Cầm ly nước, cô quay lại nhìn gương mặt điển trai và nghiêm nghị của anh, sự nhút nhạt sợ sệt giấu tận đáy lòng cô như chạm vào một phản ứng căng thẳng nào đó, Mạnh Thính Chi của tuổi mười sáu lập tức quay trở lại cơ thể cô.
Cô hoảng hốt hỏi: “Thư nào?”
Trình Trạc: “Lá thư mà lần trước em nói trong điện thoại, anh tìm mà không thấy, chắc là vì đã quá lâu, hoặc có thể ai đó đã làm mất khi anh ở nước ngoài.”
“Em nói cho anh biết em viết gì được không?”
Anh sẽ không hỏi câu em thích anh từ rất lâu rồi đúng không.
Trước đây cô chưa từng nhắc đến, có lẽ khoảng thời gian cô đơn phương biết anh đó không phải là một kỷ niệm đẹp.
Gần tình sợ tình là gì?
Đại khái là vì đã vô tình lướt qua cả tuổi thanh xuân của cô nên anh cũng không dám hỏi kỹ.
Trong thời thiếu niên lạnh lùng và ngang ngược khi đó, anh chưa từng dịu dàng với bất kỳ ai, lúc cả người đầy gai, anh có từng làm tổn thương cô không?
Đôi mắt của anh quá sâu lắng, Mạnh Thính Chi nuốt một ngụm nước lạnh, nhiệt độ lạnh lẽo chảy xuống khiến cổ họng cô ứ đọng, trong cái mát lạnh tê rần lan tỏa khắp các giác quan, ánh mắt cô thoáng run.
“Thật ra, thật ra không viết gì nhiều, em cũng không nhớ nữa.”
Trình Trạc không tin: “Thật không? Không nhớ nữa?”
Mạnh Thính Chi áp tay vào ly nước, khớp ngón tay có chút trắng bệch.
Như thể được lớp hơi nước bao phủ, xương ngón tay lạnh buốt.
Cô gật đầu: “Thì…..thì viết đại gì đó thôi, lúc đó anh cực nổi tiếng ở trường số 14, viết thư cho anh cũng chỉ là một chuyện cực kỳ bình thường, em…..em không nhớ rõ nữa, thì….thì đại loại là chúc anh ra nước ngoài tương lai rộng mở các kiểu.”
Ánh mắt của Trình Trạc bao phủ lấy cô, không có cảm giác áp bức, chỉ bình thản, trông cố chấp nhưng cũng không dám vội vàng tìm hiểu kỹ hơn.
Lặp lại lời của người nói dối sẽ làm người đó chột dạ, Trình Trạc xác nhận điều đó lần nữa.
“Chỉ chúc anh tương lai rộng mở thôi hả?”
Cô không nhìn anh, cắn nhẹ mép ly, hàng mi dài mềm mại rũ xuống khẽ run.
“Bộ anh không biết hả, lúc anh ra nước ngoài, trong trường có nhiều bạn nữ luyến tiếc anh lắm, lúc anh mới đi, trên diễn đàn trường vẫn còn bài viết về anh nữa cơ, nhiều bạn nữ chúc anh tương lai tươi sáng rộng mở lắm.”
Trình Trạc: “Em nằm trong số đó?”
Một lúc sau, Mạnh Thính Chi nhìn anh, nhỏ giọng trả lời: “Em chỉ là một trong số đó.”
Một người không hề nổi bật.
Cái cảm giác khó nắm bắt này hoàn toàn xa lạ với Trình Trạc, khiến lòng thấy không chắc chắn hơn bất kỳ một trò cờ bạc nào, như thể trôi nổi bên ngoài một ký ức rõ ràng là về anh nhưng chính bản thân anh chẳng mảy may hay biết gì.
“Anh……”
Anh cố gắng kiếm tìm chút manh mối trong mắt của Mạnh Thính Chi, nhưng ánh mắt của cô quá đỗi mềm mại, giống như một lớp màng trong suốt, chỉ lờ mờ thấy được chút ít cảm xúc, nhưng không thể thấy rõ bất kỳ điều gì.
“Anh có từng làm gì tổn thương em không?”
Mạnh Thính Chi lắc đầu: “Không có.”
Rồi cô nói thêm: “Sao có thể được.”
Trình Trạc thở phào nhẹ nhõm, hơi mở rộng vòng tay.
“Chi Chi, qua đây với anh.”
Người này bẩm sinh đã lạnh lùng bạc tình, khó mà tìm thấy được dấu vết nào về tình cảm thân thiết giữa người và người với nhau ở anh, dù là với ai đi chăng nữa.
Biết nhau bấy lâu, cũng đã yêu nhau hai lần, nhưng số lần anh gọi cô là Chi Chi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Anh chẳng mấy khi nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ khi ở trong một hoàn cảnh cụ thể, anh bị cảm xúc nào đó lấn át, bộc lộ trạng thái chân thật nhất của chính mình, không thể phản kháng, cũng sẵn lòng đầu hàng.
Mặc sóng to gió lớn, anh vẫn không nói lời nào, chỉ bình thản đứng đó, nhoẻn môi cười, gọi cô là Chi Chi.
Đã yêu vô cùng.
Mạnh Thính Chi bước đến, choàng tay quanh eo anh.
Trình Trạc cúi người, hai tay vòng lại ôm cô thật chặt vào lòng, lòng bàn tay đặt sau đầu cô, dịu dàng vuốt v e mái tóc dài của cô, tham lam hít vào mùi hương thuộc về cô.
Anh nói vô cùng nghiêm túc.
“Anh sẽ yêu thương em thật nhiều, cho em gấp mười gấp trăm lần những gì người khác có, Mạnh Thính Chi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để cho cuộc sống của em có thêm bất kỳ điều đáng tiếc nào nữa.”
Đến chiều Trình Trạc mới đi, anh vừa đi, khách của Mạnh Thính Chi cũng đến, bàn bạc với cô hơn nửa tiếng, sau khi chốt được kế hoạch thì ra về.
Sau đó, Mạnh Thính Chi lên lầu dọn phòng.
Nhìn chiếc giường, cô càng quyết tâm muốn đổi giường hơn nữa.
Hoa ngải tiên thơm nồng, nhưng thời gian ra hoa rất ngắn, tối hôm qua cũng đã nở đẹp nhất, dù sáng nay Trình Trạc đã thay nước nhưng cũng không để được lâu.
Mạnh Thính Chi vệ sinh bình hoa, đổi sang một bó mới, hương hoa thơm ngát toả ra, át đi mùi xịt côn trùng còn sót lại.
Ánh nắng chao nghiêng, dần chuyển sang tông màu cam rực rỡ.
Rèm voan trắng như tấm toan vẽ nhuốm màu nền tươi tắn trong nắng, cánh quạt xoay từ tốn, Mạnh Thính Chi ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, ăn bánh táo tàu.
Trên tấm khăn trải bàn thêu hoa màu mơ là một tấm danh thiếp màu xanh nâu với hình cành thông quen thuộc.
Đảo Xuyên Tập.
Trên giá sách của cô vẫn còn rất nhiều artbook của Yato Gensai, gần như đầy đủ.
Thời thiếu nữ, cô từng đứng xếp hàng ở Trung tâm Thể thao Thanh thiếu niên trong ngày tuyết lớn để mua sách, gặp phải ‘cò’ sách tăng giá, yêu nhưng không có được.
Nỗi buồn khi ấy, đến giờ vẫn nhớ.
Cứ ngỡ rằng đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Sau khi vào đại học, trong tay dư dả hơn, cô luôn để ý trên những diễn đàn bán sách cũ, chưa có một giây phút nào cô từ bỏ, cho nên dù hiếm hoi đến cỡ nào, cuối cùng cô cũng vẫn có được.
Lúc nãy vô tình thấy được tấm danh thiếp từng suýt bị vứt vào thùng rác, điều Mạnh Thính Chi nhớ đến đầu tiên không phải là sự khinh thường và hoạnh họe của bố Trình Trạc trong quá khứ.
Mà là Tằng Nhị.
Chính đàn chị xuất sắc nhất trong mười năm gần đây của khoa Mỹ thuật đó đã thuyết phục cô giữ tấm danh thiếp này.
Khi đó Tằng Nhị nói: “Đôi khi, ngăn chặn tổn thất đúng lúc mới là cái lợi lớn nhất, dù không cần cũng đừng vứt chứ, giữ làm kỷ niệm cũng được mà, đợi đến mấy mươi năm sau nhìn lại, xem thử——”
“Ở đỉnh cao cuộc đời, thứ mà ta từng lấy được có còn không?”
Ngồi bên ánh chiều rực rỡ, Mạnh Thính Chi nhìn vào lòng bàn tay mình.
Đường chỉ tay của cô rất ít, cũng rất nhạt.
Người như vậy dường như không có tình cảm nào sâu đậm, kịp thời ngăn chặn tổn thất thật ra rất thích hợp với cô.
Nhưng từ rất nhiều năm trước, cô đã là kiểu người được ăn cả ngã về không.
Ở đỉnh cao cuộc đời, cô đã bắt lấy được gì?
Cô không bắt lấy gì cả, cô chưa bao giờ là người thích rình mò theo dõi hay xem tình yêu là trên hết, không cần phải rầm rộ, chỉ muốn thích một người bình yên lâu dài.
Bình yên và lâu dài đến mức dù cho người đó không biết, không đáp lại, cũng không sao cả.
Nhưng người đó đã biết, và đã đáp lại.
Lúc cô đọc hướng dẫn sử dụng nhưng vẫn không hiểu, người đó trước khi đi còn khởi động máy đuổi côn trùng trên lầu dưới đất cho cô, hẹn giờ giúp cô, nhắc cô khi nào phải tắt máy.
Về hai hộp bánh táo tàu mà Nguyễn Mỹ Vân mang đến, Mạnh Thính Chi giữ lại một hộp để ăn, hộp còn lại đưa cho Trình Trạc.
Mạnh Thính Chi đưa túi giấy cho anh.
“Bánh táo tàu này nhìn bình thường không có gì đặc sắc vậy thôi chứ ngon lắm luôn, với cả khó mua lắm, trong cả khu phố cổ chỉ có duy nhất một tiệm, số lượng mỗi ngày có hạn, không phải muốn mua là mua được đâu nha.”
Trình Trạc nhận lấy, nhìn hộp bánh, nói: “Mẹ em mua cho em mà? Em cho anh, anh hơi ngạc nhiên vì được chiều đó.”
Mạnh Thính Chi hơi mắc cỡ, cô bắt chước vẻ nghiêm túc của anh.
“Vậy…..vậy sau này em sẽ thường xuyên chiều anh giống vậy, anh đừng ngạc nhiên.”
Trình Trạc dùng thực lực để chứng minh anh mới là người biết nghiêm túc hơn.
“Được thôi, anh sẵn sàng để được chiều.”
Mạnh Thính Chi: “……..”
Anh vui vẻ ra khỏi phố Ngô Đồng, tinh thần sảng khoái hơn phần nào.
Đặng Duệ thấy sếp nhà mình cứ sai sai.
Quan sát sếp xong, nhìn chiếc túi giấy nhỏ trong tay sếp, ánh mắt không thể diễn tả thành lời đó giống như nhìn thấy sếp nhà mình đã bị ăn sạch sành sanh, thù lao chính là một hộp bánh táo tàu.
Mà sếp còn rất hài lòng với thù lao này.
Hôm nay là thứ bảy, Trình Trạc không có lịch trình khác, tối hôm qua anh tự lái xe đến đây, lúc này cũng không cần nhờ đến Đặng Duệ, thấy Đặng Duệ nhìn chằm chằm chiếc túi trong tay mình.
Trình Trạc đang vui, hào phóng chia sẻ.
“Con phố trước cục An ninh, tiệm bánh Mã Ký, nghe nói số lượng có hạn, ngày mai cho anh nghỉ một ngày, đến xếp hàng sớm chút nhé.”
Rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh nhạt và xa cách quen thuộc, nhưng không biết vì sao, từ những câu từ đầy rộng rãi hào phóng của quý công tử này, Đặng Duệ nghe ra được ý khoe khoang.
Không lẽ một người chỉ cần thích là có thể mua đứt một con phố lại lấy một hộp bánh táo tàu ra khoe?
Đặng Duệ lắc đầu mạnh, cảm thấy chắc chắn là do mình nghĩ nhiều.
Trình Trạc đã không còn chú ý đến Đặng Duệ, anh đi về phía xe mình, lúc này điện thoại vang lên.
Từ Cách gọi đến.
“Anh Trạc, bây giờ anh rảnh không?”
Trình Trạc mở ghế phụ lái, chuẩn bị đặt túi bánh xuống, liếc nhìn xuống dưới, thì thấy đôi giày cao gót nhung quai mảnh màu đen nằm trên thảm xe.
Tối qua Mạnh Thính Chi cởi ra.
Trình Trạc cúi người chỉnh hai chiếc giày lại ngay ngắn, đóng cửa xe, vừa đi sang ghế lái vừa trả lời Từ Cách: “Rảnh, nhưng thời gian của tôi không nhất thiết phải dành cho cậu.”
“…….”
Yên tĩnh vài giây, Từ Cách nói: “Anh Trạc, bây giờ anh nói chuyện y như đang đóng phim thần tượng ấy.”
Nói xong, Từ Cách bổ sung: “Nhưng nữ chính không phải là em.”
Trình Trạc ngồi vào xe, gài dây an toàn vang tiếng “cách”, nở nụ cười nhạt.
“Cũng tự giác quá nhỉ.”
Từ Cách lên cao giọng, “Giống y như vầy nè!”
Trình Trạc nhíu mày chê anh ồn ào, “Nói đi, có gì không, bớt nói nhảm.”
Từ Cách không nói thẳng, không biết di chuyển điện thoại đến chỗ nào mà giọng nói ồm ồm của Thẩm Tư Nguyên bỗng xuất hiện trong tai nghe bluetooth của Trình Trạc.
“Cậu ta ở chỗ cậu?”
Từ Cách lập tức than trời than đất.
“Hôm nay quán bar em mới mở cửa, tên ôn thần Thẩm Tư Nguyên này đến còn sớm hơn dì lao công, chắc là vì Tằng Nhị rồi quá.”
“Bạn trai cũ của họa sĩ lớn từ nước ngoài về, chắc là dạo này có điềm quay lại với nhau, vậy là tên ngố Thẩm Tư Nguyên này bất ổn liền, em mới nghĩ hai người đó ngay từ đầu đã nói thân ai nấy lo rồi còn gì, dễ hợp dễ tan, “làm giá” lắm mà, bây giờ thành ra thế này quá mất mặt.”
“Rủ một đám đến chỗ em nhậu nhẹt, còn nói ủng hộ việc kinh doanh của em, nhìn em giống thiếu tí tiền đó không? Cậu ta say bí tỉ ở đây, sau này quán bar em còn làm ăn thế nào? Ngoài cửa đã treo mẹ cái biển cấm đánh nhau rồi, không lẽ mốt treo thêm một biển cấm nhậu nhẹt?”
Chuyện Trình Trạc ghét làm nhất trong đời là vấy vào vũng nước đục.
Thời cấp ba, dù Từ Cách có làm chuyện gì thiếu đạo đức đi nữa thì cũng không dám phiền đến anh, vì biết anh ghét chuyện này nhất.
Sau khi Từ Cách và Kiều Lạc yêu nhau, quán bar của Từ Cách càng ngày càng sạch sẽ, những chi nhánh khác cải thiện tốt hơn, nhất là TLu ở Tô Thành do chính anh quản lý thì đã một thời gian dài không có chuyện gì xảy ra.
Bị quá nhiều tai mắt canh chừng, phia trên chưa kịp xuống quản lý thì trên mạng đã có rất nhiều fan không biết fan thật hay fan giả đã chăm chỉ “thực thi pháp luật” hơn cả chính quyền.
Nghe nói tiết mục DJ xé áo sơ mi vào nửa đêm đã bị hủy bỏ, vì có cư dân mạng báo cáo rằng quy mô giải trí của quán bar quá rộng, dính đến nội dung khiêu dâm.
Từ Cách sợ chuyện trở nên trầm trọng, lỡ như ảnh hưởng đến Kiều Lạc thì toi, thế là trực tiếp chấn chỉnh lại.
TLu cũng có không ít cổ đông nhỏ, Từ Cách đã phải chịu áp lực từ rất nhiều phía.
Cậu hai Từ nào còn có cái vẻ ngang tàng phóng khoáng của ngày trước nữa, bây giờ phải cúi đầu trước thế lực người hâm mộ, tức mà không dám nói gì.
Nửa đêm nửa hôm, như một bà vợ giận hờn, chia sẻ bài đăng Weibo của chính quyền về áp lực công việc.
“Cũng cần phải chú ý đến tình trạng thất nghiệp của các DJ đến Trung Quốc làm việc.”
Vào thời điểm này, Từ Cách rất sợ Thẩm Tư Nguyên sẽ bày ra chuyện gì đó.
Trình Trạc cũng thông cảm cho bạn mình, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt vô tình, “Cậu đừng mong tôi đến dỗ cậu ta.”
Từ Cách nói: “Đâu, sao em dám, đâu đến mức đó, anh tới đây đi, em không khuyên được, anh nói thì dù gì tên này cũng chịu nghe.”
Trình Trạc lái xe đến đó.
Đã lâu rồi anh không đến TLu, lúc này mới để ý thấy ngoài cổng thật sự có treo một tấm biển cấm, trên đó viết: Cấm đánh nhau, ai thắng vô tù, ai thua vô viện, đồn công an XX đặc biệt nhắc nhở [1].
Chưa đến giờ khởi động mà trong quán bar đã có tiếng gõ trống chơi nhạc, Thi Kiệt ra đón anh, sau khi chào hỏi, liếc nhìn chiếc túi giấy mà Trình Trạc cầm theo.
Màu nâu đỏ mộc mạc, có logo của một thương hiệu lâu đời, tiệm bánh Mã Ký.
Thi Kiệt dẫn đường: “Công tử Trình, bên này.”
Trình Trạc hỏi: “Thẩm Tư Nguyên đến lâu chưa?”
“Hơn một tiếng rồi ạ.”
Trình Trạc nâng cổ tay lên xem giờ.
Giờ này, uống hơn một tiếng, kéo dài đến nửa đêm thì Từ Cách sẽ thực sư5 có cơ hội đưa người đến thẳng bệnh viện.
Mở cửa phòng riêng ra, mùi thuốc lá bia rượu lẫn với mùi phấn son nồng nặc của phụ nữ ập đến, làm Trình Trạc mới vừa đi ra từ phố Ngô Đồng râm mát lập tức nhăn mũi tỏ vẻ chê bai, trong đầu chỉ còn lại một cụm từ.
Âm binh chướng khí.
Chút tình cảm ít ỏi còn lại bảo anh đi vào.
Thẩm Tư Nguyên ngồi giữa nhiều cô gái, không chịu ăn nho mà người đẹp ngồi cạnh lột vỏ đưa cho, thấy người bước vào thì trực tiếp chào hỏi.
“Ủa đến rồi hả Trình Trạc, vào chơi chung, lâu lắm rồi không gặp, dạo này bận gì ấy?”
Mặt mũi Trình Trạc lạnh lùng kiêu ngạo, anh chỉ đứng ở đó mà đã cảm nhận được khí thế áp bức, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc nhắc nhở Thẩm Tư Nguyên: “Dọn sạch chỗ này đi.”
Chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn những người mà Trình Trạc biết mặt.
Mấy người đó cũng quen biết anh, chừa cho anh ghế sofa đơn, không ai dám để công từ Trình dính một hạt bụi nào.
Đàn ông nói chuyện với nhau cũng chỉ có vậy, không nói lời thân thiết, chỉ khuyên nhủ vài ba câu rồi thôi.
Thẩm Tư Nguyên đã uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, bỗng nhớ đến gì đó, anh ta cười ngây ngô nhìn Trình Trạc: “Ê, nghe Từ Cách nói anh quay lại với bạn gái cũ hả?”
Trình Trạc hạ giọng: “Nó nói cho cậu biết?”
“Ừa, lấy anh ra khuyên tôi đó, hehe, cậu ta nói tôi là rùa dính bùn, rửa không sạch được nữa, bớt giả vờ.”
Trình Trạc quan sát anh ta: “Rất chính xác.”
Thẩm Tư Nguyên chẳng để bụng, không biết vì sao mà đôi mắt nhuốm men say đó hiện lên chút ánh sáng trong veo, rất hiếm thấy.
“Cho xin tí kinh nghiệm với, Trình Trạc, anh theo đuổi người ta thế nào ấy?”
Ý là nói Mạnh Thính Chi và Tằng Nhị giống nhau?
Trình Trạc đang định lên tiếng.
Điện thoại vang lên, bên nhà ông nội gọi đến, anh tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy.
Cuộc gọi đó là của bà vú, hỏi anh có dặn dò gì cho bữa tiệc gia đình vào đầu tháng sau không, đoán chừng là sẽ bàn chuyện kết hôn của Trình Thư Dư và tên IT mới nổi kia.
Bà lén nói cho anh biết, ông cụ nói mặc dù là tiệc gia đình định kỳ, nhưng cũng rất bình thường, nếu tiện thì có thể dẫn người về nhà.
Dẫn về? Anh muốn lắm đây.
Trình Trạc đáp vài câu qua loa, sau đó nói sang chuyện khác.
Lúc quay về phòng, Trình Trạc chỉ thấy có mấy người đang vây quanh Thẩm Tư Nguyên như đang giúp đỡ, hết đút ăn đến đút nước.
“Không ăn gì mà uống rượu nên có phản ứng đó, nôn ra được là khỏe.”
“Đúng đó! Nôn được chứng tỏ dạ dày đào thải.”
“Uống tí sữa đã, rồi ăn chút ít gì đó để dằn bụng, nghỉ ngơi một lát là bình thường à.”
Ăn gì đó? Lúc vào chỉ thấy một dãy rượu đủ màu sắc trên bàn.
Thẩm Tư Nguyên có thể ăn gì?
Ngay lúc đó, hồi chuông cảnh báo trong đầu Trình Trạc vang lên, anh nhìn vị trí lúc nãy mình ngồi, ban đầu trên chiếc bàn thấp phía trước mặt anh có một túi bánh táo tàu được đóng gói kỹ càng.
___________________
Tác giả phát biểu:
[1] Trích dẫn từ điều thấy được trong thực tế.