________________________
Hình xăm và má đỏ
Thật ra có thể nói vòng vo cho qua chuyện, nhưng Từ Cách cảm thấy ngoài xấu hổ và ngại ngùng khi đối mặt với người mình thích, thì đây không phải là chuyện gì phải giấu giếm.
Tất cả trong quá khứ đã tạo nên một Từ Cách của bây giờ.
“Nếu em muốn biết, anh về làm báo cáo cho em đọc.”
“Thôi khỏi!”
Nếu vậy thì cô cũng phải báo cáo về tám năm với Kỷ Chẩm Tinh còn gì.
Nếu đã quyết định tiến lên phía trước, thì không cần phải quay đầu tranh cãi vì những chuyện cũ mèm vặt vãnh đó nữa, rất không cần thiết.
Trong lòng nghĩ ngợi phóng khoáng là thế, nhưng khi cất lời, Từ Cách vẫn không khỏi biện hộ cho mình: “Anh đâu thể có siêu năng lực nghĩ đến có ngày hôm nay, anh phải yêu đương chứ, dù sao anh cũng phải cưới vợ sinh con, không thì mẹ anh đánh anh chết, anh phải từ từ tìm đấy thôi?”
“Em với dì Từ cùng đập chết anh mới thôi!”
Từ Cách hỏi cô: “Trả hàng không?”
Kiều Lạc nói lớn: “Không trả!”
Giọng điệu đó không giống như thật lòng thích, mà giống như nhận được sản phẩm không rõ nguồn gốc nào đó, để không gây hại cho người khác nên nhất quyết không chịu trả hàng.
Môi Từ Cách nở nụ cười nhạt ẩn giấu chút chua xót, ngón tay đặt trên bàn trang điểm nhấp nhẹ: “Nói chung em vui là được.”
Từ Cách thực sự không có ý định xem chuyện này là nghiêm túc, anh cũng không hiểu được sự bốc đồng của Kiều Lạc đến từ đâu, vốn dĩ còn không định thông báo cho bạn bè biết, ai mà ngờ Kiều Lạc vẫn không từ bỏ chương trình về tình yêu kia.
“Năm ngoái bạn em tham gia ba tập, vui lắm đó, bạn trai nó cầu hôn nó ngay trong chương trình luôn.”
Từ Cách có biết người bạn tốt trong giới này của cô, nhớ lại một lúc rồi nói: “À, vụ cầu hôn trong ruộng củ cải lên hot search phải không?”
“Đúng rồi, lãng mạn quá chừng, em lướt xem tập đó nhiều lần lắm.”
Từ Cách nhìn cô, không đáp lời.
Anh hiểu Kiều Lạc.
Trong và ngoài tương phản cực kỳ lớn, hồi cấp ba đã cực kỳ ngầu, thấy bạn nữ bị ăn hiếp cũng dám đích thân tay không đi đánh, nhưng lúc riêng tư thì thích trang trí sổ tay, thích mấy hình dán nhỏ xinh đủ màu đủ kiểu.
“Nếu anh tham gia, chương trình cũng cho anh đến ruộng củ cải hả?”
Kiều Lạc lướt màn hình điện thoại, “Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng mấy chương trình về đời sống cũng toàn kiểu đó.”
Sau đó Kiều Lạc và anh tham gia một tập, hai người làm nhóm khách mời, giúp cho chương trình ban đầu không mấy nổi tiếng trực tiếp bùng nổ.
Người bạn trai đầu tiên mà Kiều Lạc công khai, nhưng không có một chút nào dính dáng đến quan niệm lựa chọn bạn đời trước đây của cô.
Cư dân mạng thần thông quảng đại, lịch sử đen tối trước đó của Từ Cách bị phơi bày sạch sẽ, trên mạng bàn tán sôi nổi.
Kiều Lạc không ngờ sức ảnh hưởng lại lớn đến thế, rõ ràng hồi lúc cô trả lời phỏng vấn về chuyện tìm chồng, phần lớn người hâm mộ giữ thái độ ủng hộ cơ mà.
Người bạn của Kiều Lạc trong giới được cầu hôn ở ruộng củ cải nói: “Thiếu gia Từ cởi mở quá, tất cả chuyện tình cảm của anh ta trước khi bắt đầu với cậu đầy rẫy trên Weibo rồi, tương tác thân thiết với hơn hai mươi mấy cô hot girl mạng cũng rõ mười mươi kia kìa.”
Kiều Lạc gấp gáp thay Từ Cách: “Chuyện nào ra chuyện đó, trước giờ anh ấy chỉ quen chín người, ảnh mở quán bar, có nhiều bạn là quá bình thường, đâu phải cứ quen biết là phải từng yêu nhau.”
“Cư dân mạng có tin đâu, có tương tác là chắc chắn có biến, từng hẹn gặp nhau tất nhiên là từng ngủ, ai quan tâm rốt cuộc anh ta có hẹn hò với hai mươi mấy cô hot girl mạng đó hay không, cư dân mạng nói có thì là có.”
Kiều Lạc đỡ trán thở dài: “Mình nông cạn quá, mình cứ nghĩ Từ Cách đẹp trai, mọi người thích trai đẹp mà, lẽ ra phải thích ảnh mới đúng chứ ta.”
Cô bạn đó nói: “Đúng là ai cũng thích người đẹp, nói câu công bằng nha, mình cũng rất thích kiểu như thiếu gia Từ, giống cái anh diễn viên người Hàn đóng vai ma cà rồng đó, vừa đểu đểu vừa dễ thương.”
“Tới lúc này rồi mà cậu vẫn còn tâm tình khoái bạn trai mình hả?”
“Ui đâu phải, nói câu công bằng thôi, đẹp trai thì đẹp đó, nhưng fan của cậu hầu hết là fan mẹ, mọi người không đành lòng nhìn cậu bị trai tồi làm khổ thôi mà?”
Kiều Lạc bực bội: “Nghĩ nhiều rồi đó, từ nhỏ tới lớn anh ấy nghe lời mình răm rắp, nói mình làm khổ anh ấy thì đúng hơn.”
“Nhưng mà tin tốt là có người ship hai người nha, đọc bài đó chưa, cược là cậu là người cuối cùng của trai tồi, bạn gái nhiều thì có làm sao, Kiều Lạc nhà mình mới là chính cung, Kiều Lạc nhà mình mới là người có máu mặt nhất, lãng tử quay đầu mới là đỉnh chóp.”
“Thôi được rồi thôi được rồi.” Kiều Lạc đau hết cả đầu vì giọng điệu khoa trương của cô bạn. Mấy ngày nay cô không dám lên mạng, lần trước dùng acc clone cãi tay đôi với cư dân mạng còn bị chị Hồ mắng cho một trận.
Kiều Lạc nói: “Em bảo vệ anh ấy cũng không được hả?”
Chị Hồ nói: “Chị thấy thiếu gia Từ chưa gấp gáp như em đâu, nhìn cậu ta vẫn bình chân như vại, quán bar vẫn kinh doanh bình thường mà.”
Người khác không hiểu Từ Cách, nhưng Kiều Lạc hiểu. Người này bình thường tỏ ra đáng thương tội nghiệp chỉ để đùa mà thôi, nếu như trong lòng thật sự khó chịu, anh sẽ không để cho bất cứ ai nhìn ra, vẫn có thể hí ha hí hửng hát hôm nay là một ngày tốt lành.
“Mấy hoạt động trước concert có cái nào từ chối được thì chị từ chối giúp em đi, em muốn dành nhiều thời gian cho anh ấy hơn.”
Chị Hồ sảng khoái đồng ý.
“Ok, nhưng ra ngoài nhớ để ý, khoảng thời gian này đừng để bị chụp hình.”
Kiều Lạc có để ý thật, nhưng phóng viên ở khắp mọi nơi, cô cũng hết cách.
Cuối tháng Tư, đêm trước concert của Kiều Lạc.
Cô dành ra hai ngày nghỉ, cố ý chọn một khách sạn nghỉ dưỡng kín đáo, rồi gọi điện cho Từ Cách.
Hơn 10 giờ sáng, Từ Cách vẫn đang ngủ, lúc nghe máy của Kiều Lạc, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
Kiều Lạc nói: “Thứ bảy chủ nhật tuần này tụi mình đi chơi đi, tổ chức ngày kỷ niệm.”
Gần đây Từ Cách bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện thay đổi nhà cung cấp rượu, 8 giờ rưỡi sáng nay anh mới về đến nhà, vừa về là chui vào chăn.
Cơn đau đầu âm ỉ vẫn chưa biến mất.
Chợt nghe thấy Kiều Lạc nói ngày kỷ niệm, cả người run lên như còi báo động, lập tức bật người dậy khỏi chăn.
Phải ngồi đếm số ngày trong tình huống thiếu tỉnh táo là một bài toán khó cho học sinh dở.
“Đâu có, làm gì có ngày kỷ niệm nào?”
Kiều Lạc hắng giọng, giọng điệu không mấy tự nhiên nhắc nhở anh: “Sao không có, anh bảo trong ngày kỷ niệm của anh với đàn chị, khụ —— bước tiếp theo là không mặc quần còn gì?”
Dù sao lần đó cũng đã thẳng thắn kể hết tất cả mọi chuyện rồi, cũng không có gì phải ngượng ngùng nữa, Từ Cách nhớ lại, vò đầu mình: “Em nhớ nhầm rồi, lần đó kỷ niệm 101 ngày.”
Kiều Lạc phản bác lại một cách hợp lý: “Thì đúng rồi, bà ấy chọn 101 ngày, vậy em cũng phải chọn ngày đó luôn hả? Bà ấy thích toàn tâm toàn ý, cái đó có gì lạ nữa đâu, em tính rồi, đúng lúc chủ nhật tuần này là ngày thứ 66, tụi mình kỷ niệm ngày đó đi, mọi chuyện tốt lành [1], được lắm mà.”
[1] câu gốc là “lục lục (66) đại thuận (六六大顺)”, được dùng để chúc gia đình hạnh phúc, công việc suôn sẻ, sức khỏe dồi dào, mọi việc thuận lợi.
Từ Cách chui vào chăn lần nữa, tay không cầm điện thoại ôm trán, cười đến mức cả người run lên, không thể nói trôi chảy: “Mọi, mọi việc tốt lành? Trần đời có ai yêu nhau mà kỷ niệm ngày đó?”
“Mắc gì không được, mọi việc tốt lành được quá chừng, dạo này anh không suôn sẻ gì hết, em thấy vậy được mà.”
Sau khi cười đủ, Từ Cách mới bình tĩnh lại, thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Nói thật, có hơi sớm đó.”
Kiều Lạc hiểu ý anh là gì, may là nói chuyện qua điện thoại, không ai thấy được vẻ mắc cỡ trên mặt cô lúc đó.
Cô cố ý nói một cách thô lỗ: “Sớm gì mà sớm! Kinh nghiệm đầy mình mà ở đó giả đò ngây thơ với em! Tới đó cho em, nghe chưa?”
Từ Cách ngoan ngoãn đáp lại: “Nghe rồi.”
Ngày kỷ niệm mà Kiều Lạc chọn thực sự trôi qua quá suôn sẻ, nhưng khi đến bước cuối cùng thì gặp khó khăn.
Sau đó hai người bình tĩnh lại, ai nấy mặc quần áo vào rồi nói chuyện với nhau, Kiều Lạc hỏi tại sao không làm, anh im lặng một lúc lâu, đầu lưỡi chạm vào má trong, tay lặp đi lặp lại hành động gấp dây đai áo choàng tắm.
Từ Cách nói: “Thấy như đang quay phim.”
Phương diện nào cũng cứng đờ, tiếp tục làm tiếp cũng vẫn cứng đờ, anh không thể nào làm tiếp, quá trái lương tâm.
Nhưng lúc đó, bầu không khí rất thích hợp.
Anh đã cởi áo, người phủ xuống Kiều Lạc, nhưng mãi vẫn không có bước tiếp theo, cũng không dám nhìn cô.
Với Kiều Lạc, lúc đó mình không khác gì một đ ĩa ốc bươu vàng trong bữa ăn món Pháp, người chưa từng ăn đồ tây nhìn vào nĩa và đồ kẹp vỏ, không biết phải bắt đầu thế nào.
Sao có thể như vậy được chứ? Đả kích quá lớn đến nhận thức của cô về sự quyến rũ của chính mình.
Mọi chuyện không hề suôn sẻ một tí nào cả!
Cô c ắn môi dưới, càng nghĩ càng thấy giận, đá anh một cú.
“Anh không được đúng không?”
Từ Cách chỉ mặc mỗi chiếc quần tây rộng màu xám, vai rộng eo thon, cơ bắp của thân trên gọn gàng mạnh mẽ, làm cú đêm lâu năm, hiếm khi ra nắng nên da anh rất trắng.
Rõ ràng yết hầu cử động gấp gáp, như thể có thứ gì đó đang đốt cháy cổ họng, Từ Cách vặn mở chai nước lạnh trên tủ đầu giường, uống nửa chai, nửa chai còn lại đổ thẳng xuống đầu mình.
Xối ướt tóc, nước chảy xuống ngực anh, di chuyển theo đường nét cơ bụng, cuối cùng thấm ướt mép quần tạo những mảng màu xám đậm.
Từ Cách ngẩng đầu, vuốt ngược tóc ra sau, phần trán lộ ra, giọng nói thấm nhuần nước lạnh trầm thấp nói: “Em đừng làm khó anh nữa được không?”
Kiều Lạc trên giường đang quấn chăn, không thấy rõ nét mặt cô, cũng không biết có phải đang giận hay không.
Từ Cách quan sát trong chốc lát, thấy cô không trả lời mình câu nào, chai nước rỗng đã bị bóp nát bấy, anh đặt sang một bên rồi đi vào nhà vệ sinh.
Anh tắm rửa đơn giản, mới mặc áo choàng tắm xong thì thấy một bóng người ngồi xổm bên cạnh cửa kính, giống như một cây nấm màu xám đột nhiên mọc lên.
Anh dừng lau mái tóc ướt của mình.
Cây nấm nhỏ đó cũng lên tiếng.
“Anh chỉ thích em của trước kia thôi đúng không, giờ em lớn rồi, khác hẳn với lúc trước, anh thấy có hơi vỡ mộng, thất vọng về em lắm chứ gì.”
Từ Cách chống hai tay trên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, vẻ thận trọng thể hiện rõ khắp cơ thể.
Ngay cả giọng nói của anh cũng như bị thứ gì đó kéo xuống, khàn đến mức không thể khàn hơn được nữa, “Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
Nghe vậy, Từ Cách siết chặt nắm tay.
Cầm đũa gắp khoai tây và gắp đậu hũ cũng phải dùng lực khác nhau, trên đời làm gì có chuyện nào giống nhau hoàn toàn, vì quá thích, thậm chí gần gũi cũng trở thành không tôn trọng.
Anh có thể thoải mái thừa nhận rằng mình là một thằng tồi, bị lôi hết tám đời tổ tiên ra chửi rủa cũng thản nhiên tiếp nhận mọi chuyện, nhưng cũng chính vì sự tự nhận thức quá mức sâu sắc này mà anh biết quá rõ bản thân là người thế nào.
Anh không thể nào không thấy tự ti trước mặt người mình thích, nam nữ bình đẳng hay không quan tâm chuyện quá khứ các kiểu chẳng có nghĩa lý gì, nếu cô chơi chán rồi sẽ chia tay, vậy thì không cần phải đụng vào cô, cô vui vẻ là được.
“Thật sự không cần thiết.”
Rất lâu rất lâu sau, Từ Cách nói ra năm chữ như thế.
Cửa bị gõ, cây nấm nhỏ đó nói: “Anh ra đây.”
Từ Cách làm theo.
Thấy cô ngồi xổm đằng kia, anh cũng không thể đứng nhìn cô từ trên xuống, vậy là cũng ngồi xổm theo.
Kiều Lạc nghiêm túc hỏi anh: “Không cần thiết là sao?”
Từ Cách vẫn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, cô đã nói trước, giọng điệu và ánh mắt vô cùng kiên định.
“Thật ra anh chưa từng nghiêm túc trong chuyện yêu em đúng không, anh chỉ như nhìn em chơi, em chơi gì anh cũng nhường, em mà có gì khác thường thì anh cũng kệ em, anh chỉ muốn đợi đến khi em chơi đủ rồi anh rời khỏi trò chơi đúng không? Anh bị gì vậy! Rốt cuộc anh có từng để ý đến cảm nhận của em chưa, mắc gì anh giống vậy! Em là bồ tát trong chùa hay sao, anh mà đụng vào em là bị sét đánh hay sao mà anh cứ trốn em! Em không hề muốn anh chơi với em, em không hề chơi! Em thật sự đang nghiêm túc yêu anh, em không giỏi mà! Em đã đang học mà, ngày nào em cũng nhớ tới anh hết!”
Giọng nói càng lúc càng lớn như đang trút ra hết nỗi lòng, đang nói giữa chừng thì Kiều Lạc bật khóc, nước mắt ứa ra từng giọt lớn, hàng mi dài ướt đẫm dính lại với nhau.
Giọng cô nghẹn ngào, như thể đã phải chịu đựng ấm ức từ lâu.
Từ Cách lập tức không chịu nổi nữa, nhất là khi thấy mắt cô đỏ au, cô khóc lóc nói “ngày nào em cũng nhớ tới anh “, trái tim anh nhói lên như bị điện giật, cứ như sẽ tan tành ngay sau đó.
Anh khuỵu gối xuống đất, chồm người đến ôm cô vào lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em đừng khóc, anh sai rồi, lỗi của anh hết, anh chắc chắn sẽ thay đổi được không?”
Kiều Lạc đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc, cằm đặt lên vai anh, khóc sướt mướt mà vẫn phải liệt kê tội trạng của anh.
“Anh cứ trốn em hoài! Chương trình lần trước, tụi mình đi dạo trong vườn hoa, em muốn nắm tay anh, anh cố ý đút tay trong túi quần cả đường đi, em tức muốn chết!”
Thiếu gia Từ ai gặp cũng phải khen khéo ăn khéo nói, chết cũng nói cho thành sống được, chỉ khi ở trước mặt cô bạn từ bé của mình mới có thể nghèo từ đến mức này, nhỏ giọng lặp lại vô cùng chân thành: “Anh sai rồi, lỗi của anh hết.”
“Còn lần ở nhà của Thẩm Tư Nguyên nữa, cả đám chơi với nhau, anh ta gài anh thua, kêu anh hôn em, anh hôn thôi chứ, vậy mà anh chọn uống nửa chai rượu là sao? Rượu ngon hơn em hả? Anh cứ——ưm——”
Từ Cách thực sự không thể nghe tiếp giọng nói nghẹn ngào của cô, từng câu từng chữ như mũi kim đâm chi chít vào trái tim anh, anh không chịu nổi nữa, ôm mặt cô hôn tới tấp.
Vốn dĩ trút ra những lời tự đáy lòng đó thực sự rất khó khăn với Kiều Lạc.
Cô vừa nói vừa nhàu mép váy ngủ, bỗng trên môi có cảm xúc ấm áp chạm vào, làm sống lưng cô cứng đờ, ngón tay ngứa ran, giống như máu đang chảy ngược.
Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ chảy xuống hàng mi, trượt vào kẽ răng, chìm vào nụ hôn sâu và chậm rãi này.
Cả hai cùng nếm cảm giác đau khổ mặn chát đó.
Anh chầm chậm hôn cô, hôn đến mức đ ộng tình, đẩy cô ra phía sau, những ngón tay nóng bỏng nắm lấy cằm cô chậm rãi vuốt v e, giúp cô lau đi vết nước mắt trên má.
Kiều Lạc áp sát lưng lên cánh cửa, ngón tay buông mép ngủ ra đặt lên bờ vai rộng lớn của anh.
Anh hôn quá giỏi, môi lưỡi cô đã tê rần, lúc không chịu được nữa, đầu ngón tay nắm lấy bờ vai anh, khó chịu ấn sâu vào.
Ván cửa nhỏ hẹp, bóng lưng vặn vẹo vì bị vây kín, trong lúc lấy lại hơi thở, Kiều Lạc thở gấp nói: “Chân tê…..”
Nghe vậy, ánh mắt của Từ Cách tối đi như màn đêm im lặng, bắt đầu hôn sâu lần nữa.
Anh choàng tay dưới chân cô, bế cô vào phòng tắm, ôm cô bằng một tay, rút chiếc khăn tắm sạch bên cạnh lót bên dưới, rồi đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt.
Anh đứng ở giữa đôi chân trắng ngần mảnh khảnh của cô, bộ đồ ngủ ngủ hai món chỉ dài đến đùi, bên trong là váy ngủ hai dây màu đen, áo choàng rời khỏi đầu vai, rồi buông thõng xuống mặt bàn màu trắng.
Từ Cách hôn đến cổ cô.
Như vô tình liếc nhìn vào chiếc gương tròn kế bên, phản chiếu rõ ràng tất cả mọi điều, anh tách chân Kiều Lạc ra, cánh môi nóng hầm hập bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Cảm giác khó thở chưa từng trải nghiệm đó khiến Kiều Lạc suýt phải hét to.
Cô phải cắn chặt môi dưới mới tìm thấy được chút hơi thở nơi đầu ngọn sóng, Từ Cách nhìn gương mặt mê man của cô, vỗ về nhè nhẹ.
Không hề trang điểm, mắt xinh môi đỏ, đẹp đến mức tim ngừng đập.
Cô yếu ớt đến thế, ngay cả đầu ngón tay gầy guộc cũng run rẩy, khiến anh chỉ muốn mạnh bạo phá hủy.
Nhưng Từ Cách không nỡ.
Cô dựa người vào gương, một sợi tóc dính vào gò má đỏ bừng, không thể không run rẩy trong hơi thở hỗn loạn.
Anh cúi mái tóc bù xù, vùi vào hõm vai cô, ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô, thì thầm nói: “Bé cưng, anh yêu em nhiều lắm.”
Giọng nói ngập tràn nỗi niềm không đành lòng lẫn say đắm.
Kiều Lạc nâng cánh tay mềm nhũn lên, vuốt v e gáy anh, ngón cái dịu dàng vỗ về, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Từ Cách, tụi mình cứ yêu nhau thôi được không?”
Từ Cách hôn cổ cô, đồng ý.
“Ừm.”
Cô muốn bước xuống bồn rửa mặt, mi mắt ngước lên rồi lại vội vàng rũ xuống, quyến rũ không tả xiết.
“Vậy, em giúp anh.”
Từ Cách duỗi tay ra, ôm cô đỡ cô nhảy xuống bồn rửa mặt. Mới vừa chìm trong biển d*c vọng, cả người bình tĩnh khoan khoái, lúc này hiểu được ý sâu xa trong lời cô nói, hai tai bỗng đỏ bừng.
Thật sự nóng đến mức không chịu nổi.
Anh quay mặt đi, li3m môi, gãi lỗ tai, hình xăm ngạo nghễ trên cánh tay không tương xứng với vành tai ửng đỏ, tóc mái xoăn nhẹ ngoan ngoãn nằm trên xương chân mày nhô cao, lúc không nói nên lời đó, trông anh vừa ngượng nghịu vừa trong sáng.
Anh không dám nhìn Kiều Lạc, hàng mi dày buông xuống, hạ giọng nói: “Không cần đâu, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Kiều Lạc nghiêng đầu phì cười, sau đó, nụ cười càng thêm ác ý.
“Anh muốn chuẩn bị gì? Đâu phải anh chưa từng cởi qu@n trước mặt phụ nữ, bày đặt ra vẻ.” Kiều Lạc duỗi tay ra, phần giữa ngón cái và ngón trỏ để dưới cằm anh, xoay mặt anh về phía mình, nói với phong thái của nữ vương:
“Cho xem đi nào em giai.”
Từ Cách không chịu nổi sự trêu chọc của cô, anh đè cô dựa vào gương, cắn cổ cô, ủ rũ nói: “Em đừng nói linh tinh! Anh chưa được thật mà……”
Kiều Lạc chạm vào vành tay của anh, vừa đỏ vừa nóng, Từ Cách lúc này thật sự trong sáng chết đi được.
______________________
SQ: Thẩm Tư Nguyên mà biết chắc chọc 7749 đêm, cậu út Từ có nước đội 80 cái quần =)))))))))))