Tuy nói sẽ không so đo, nhưng lúc đến hội trường nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của Ngô Hiên, nội tâm vẫn không nhịn được u ám, nghĩ đến một ngày nào đó, xem hắn còn cười được nữa không.
Bên trong âm u, bên ngoài cô vẫn cười bắt tay Ngô Hiên, nói mấy lời khen tặng hòa thuận vui vẻ gì đó, nào là Ngô tổng là thanh niên ưu tú, chúng ta nên học tập làm gương, nào là công ty có nhân tài như anh thật sự là thiên đại phúc khí, nào là Ngô tổng có rảnh thì chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn…, nghe xong chỉ muốn giậm chân.
“Tần tổng cô thật biết nịnh.” Chờ Ngô Hiên đi rồi, Hướng Chỉ khó chịu lên án Tần Tiểu Ý.
“Nha đầu phiến tử (1), sao gọi tôi là nịnh nọt, cái này là từ ngữ xã giao bình thường, không tin cô đi theo lưng Ngô Hiên nghe lén đi, mấy người khác căn bản cũng nói vậy thôi.” Tần Tiểu Ý cầm ly rượu trái cây uống một ngụm, cười liếc mắt đưa tình với Hướng Chỉ.
(1) Nha đầu phiến tử: câu nói của người phương Bắc, vừa dùng để chửi vừa dùng để gọi thân mật. Phiến tử: lừa đảo, dối trá, lừa lọc.
Hướng Chỉ hừ một tiếng, nhưng lại thật sự nghe theo, đúng là nha đầu phiến tử.
Sau khi chào hỏi vài người quen biết, Tần Tiểu Ý vốn định tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, cánh tay đột nhiên bị bắt lại, đảo mắt nhìn, hóa ra là Vu Hạo Đông.
Cái tên này gần đây hay xuất quỷ nhập thần.
Vu Hạo Đông bây giờ đã mất đi nụ cười tươi như ánh mắt trời lúc trước, mặt mày vừa gian vừa tối, mấy ngày không gặp, không lẽ đổi tính?
Hắn kéo Tần Tiểu Ý đến một góc nhỏ, không nói gì, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng khiến Tần Tiểu Ý mất tự nhiên nhìn trước nhìn sau, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vu Hạo Đông, rốt cuộc là sao? Tìm tôi có việc?”
Chỉ thấy hắn vân vê ly rượu trong tay, đáp: “Tần Tiểu Ý, có phải cô và anh tôi ở với nhau.”
Tần Tiểu Ý “phốc” một tiếng cười, “Tôi và anh cậu kết hôn, không ở với anh ấy thì ở với ai.”
Vu Hạo Đông nhíu nhíu mày, “Tôi nghĩ hôn nhân của hai người chỉ là một tờ giấy, không ngờ lại vậy.”
“Tôi cũng tưởng vậy.” Giờ phút này, Tần Tiểu Ý cũng vẫn cho là như vậy.
“Nghe mẹ tôi nói hai người ở cùng phòng.” Hắn rầu rĩ nói.
“Vu Hạo Đông, cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, chắc không chán tới mức muốn nghe đời sống vợ chồng của chúng tôi đấy chứ.” Tần Tiểu Ý vỗ vỗ vai hắn, cười vui tươi hớn hở, kỳ thật tâm lý đã mơ hồ nhận ra ý tứ của hắn.
Vu Hạo Đông hung hăng trừng mắt liếc cô, “Tần Tiểu Ý, cô bớt giả ngu với tôi đi, tôi vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của cô là giả, cô sẽ nhanh chóng ly hôn, tôi tưởng… Tôi còn có cơ hội.”
Tần Tiểu Ý cúi đầu, lắc lắc cái ly trong tay, “Vu Hạo Đông, tôi vẫn cảm thấy cậu rất thông minh, vừa nhìn đã biết tôi vì sao phải giả ngu, cậu đã cố chấp như vậy, tôi nói rõ ràng với cậu luôn, cho dù tôi rời khỏi Vu gia, tôi với cậu cũng không thể.” Cô tạm dừng, cảm thấy lời nói của mình có chút tàn nhẫn, tiếp tục nói: “Ở đây có vẻ không thích thảo luận chuyện này, lần sau chúng ta nói tiếp, tóm lại, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Từ trước tới nay cô vẫn biết tâm tư Vu Hạo Đông, cô vẫn rất tôn trọng tình yêu lãng mạn tốt đẹp, tin rằng tình yêu và điện thế giống nhau, hai người vừa tiếp xúc, dòng điện đã bắt đầu chuyển động, Vu Hạo Đông suất khí, như ánh mắt trời, hiền lành, tuyệt đối là người đàn ông khó có, nhưng hai người họ, không có được dòng điện này.
Lại nghĩ đến bản thân cùng Vu Hạo Viễn hỗ động trên giường, loại va chạm kịch liệt đó, giống như có điện, khiến người ta toàn thân tê dại, dục sinh muốn chết…
Dùng sức lắc lắc đầu, thầm mắng mình quá si ngốc, trò chơi trên giường của hai kẻ trưởng thành, sao bản thân cô có thể tự dưng cảm giác nó giống như dòng điện bắt đầu khởi động? Y như gặp quỷ.
Vừa trở lại hội trường, Tần Tiểu Ý đã bị Kiều trợ lý gọi đến, nói Vu Hạo Viễn tìm cô.
“Gọi tôi đến làm gì?” Tần Tiểu Ý khó hiểu.
“Tần tổng thật biết nói đùa, cô là phu nhân Vu tổng, lúc này nên ở bên cạnh Vu tổng mới đúng.” Kiều trợ lý cười ôn hòa.
Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đúng là đã quên, kết hôn đã nửa năm, cô vẫn chưa nhận ra thân phận phu nhân tổng tài này.
Đi theo Kiều trợ lý tìm được Vu Hạo Viễn đang bị vây quanh, người đàn ông này tuy rằng lãnh, nhưng với địa vị đó, cho dù sợ hãi, vẫn có không ít người kiên trì chạy tới trước mặt hắn.
Tần Tiểu Ý vừa đến bên Vu Hạo Viễn, một cánh tay hắn tự nhiên đặt lên eo cô, hơi hơi cúi đầu nói: “Hạo Đông tìm em nói gì vậy?”
Không ngờ cảnh kia đã bị hắn nhìn thấy, Tần Tiểu Ý lắc đầu, “Không có gì, cậu ta thấy anh liền như chuột thấy mèo, muốn tránh anh thôi.”
Vu Hạo Viễn nhìn ánh mắt của cô không nói gì nữa, quay đầu nói với người khác: “Đây là vợ tôi Tần Tiểu Ý.”
Tần Tiểu Ý bây giờ mới chú ý tới người xung quanh, có một số là nguyên lão ở tổng công ty, số khác là ở các công ty đối tác, đều là mấy người khó lường.
Mấy người khác tuy biết bên cạnh Vu Hạo Viễn có một hào nhân như vậy tồn tại, nhưng bên ngoài luôn luôn đồn rằng người phụ nữ này chỉ là không có danh hiệu mà thôi.
Hồng nhan tri kỷ chân chính của Vu Hạo Viễn chính là Ngô Tĩnh. So với Tần Tiểu Ý, danh tiếng Ngô Tĩnh vang dội hơn nhiều lần, nhưng hôm nay thấy Vu Hạo Viễn và vợ đứng cùng, lại có vẻ ăn ý và vô cùng thân thiết.
Kết quả là, trong lòng ai nấy đều phỏng đoán, người phụ nữ chân chính trong lòng Vu Hạo Viễn, rốt cuộc là người nào a? Chẳng lẽ hắn muốn tả ủng hữu ôm, hưởng hết tề nhân chi phúc (2)?
(2) Tả ủng hữu ôm: trái phải ôm ấp – Tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Tần Tiểu Ý đương nhiên biết mấy ánh mắt nghiên cứu kia là sao, nhưng trong trường hợp này cô tốt xấu gì cũng là con dâu danh chính ngôn thuận của Vu gia, nên chỉ có thể tinh thần cường đại cố hòa nhập với mấy người xa lạ này.
Trong bữa tiệc, phụ nữ ai nấy đều trang điểm tỉ mỉ, ai cũng muốn bản thân trở thành tiêu điểm trong mắt người khác, nhưng Tần Tiểu Ý hoàn toàn ngược lại, lúc này cô vẫn một thân quần áo bình thường, áo sơ mi quần dài, tóc ngắn gọn gàng, kiểu ăn mặc này dường như đã trở thành style của cô, nhưng vì trang phục không giống người ta, khiến cô đứng trong một đống váy ngắn váy dài gợi cảm, trở thành bắt mắt, thậm chí còn cho người ta cảm giác sáng ngời.
Người phụ nữ như vậy, đứng cùng Vu Hạo Viễn, nửa phần cũng không kém cạnh. Vu Hạo Viễn lạnh lùng, cô ôn hòa, Vu Hạo Viễn không hay nói chuyện, cô lại rất dí dỏm. Bọn họ đứng cạnh nhau, chính là hai góc bù nhau.
Lúc Tần Tiểu Ý tự do phát huy, không khí nghiêm túc vốn có của bữa tiệc đã bị dịu đi, mọi người đều vui vẻ tán gẫu với Tần Tiểu Ý vài câu, cho nên rất nhiều người bỗng dưng quên mất nhân vật chính của bữa tiệc khánh công tối đó là ai.
Buổi lễ chính thức bắt đầu, lãnh đạo bên tổng bộ lên đọc diễn văn dài dòng, chỉ là không phải Vu Hạo Viễn, Vu Hạo Viễn vẫn đứng bên cạnh Tần Tiểu Ý, nhưng Tần Tiểu Ý nghĩ, bản thân là bị người đàn ông này giam bên người hắn.
Sau một đoạn văn dõng dạc, công thần đệ nhất trong thành công này —— Ngô Hiên, trong tiếng vỗ tay bị mời lên đài.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Tần Tiểu Ý nghe thấy người đàn ông nói bên tai cô: “Còn để ý sao?”
Tần Tiểu Ý quay đầu liếc người đàn ông, rất muốn biểu hiện bản thân rộng rãi, nhưng lời vừa lên miệng đã cảm thấy có chút ê ẩm.
“Có chút, em cảm thấy em làm còn tốt hơn.” Rốt cuộc cô cũng nghe được câu trả lời thành thật của mình.
Vu Hạo Viễn không lộ dấu vết ôm cô sát lại, ngữ điệu nhẹ nhàng, không có hơi thở lạnh lùng nữa, hơn nữa còn có chút triền miên, “Đối tác kinh doanh của chúng ta chỉ là ngụy trang, nếu theo sẽ không tốt.”
Tần Tiểu Ý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh đã sớm biết, sao còn muốn gây chiến?”
Cảm xúc bỗng nhiên có chút hoảng hốt, có phải bản thân cô trong lúc vô tình đã nghe được cơ mật khó lường? Nhưng nếu là bí mật, nam nhân sẽ không vân đạm phong khinh nói ra như vậy.
Vu Hạo Viễn mắt nhìn lên Ngô Hiên hăng hái trên đài, quay đầu lại nói với Tần Tiểu Ý: “Tương kế tựu kế.”
Tần Tiểu Ý gật đầu, lại hỏi: “Ngô Hiên biết không?”
“Em nói xem?” Người đàn ông bí hiểm ngoéo miệng, mang cái ly trên tay đến đặt lên bàn, tiện đà mang luôn cái ly trên tay Tần Tiểu Ý đặt lên.
Trên đài Ngô Hiên nói xong, cả hội trường cũng đồng thời vang lên điệu nhạc nhẹ nhàng chậm rãi.
Biểu tình người đàn ông không hề cứng lại, hơi hơi khuynh thân làm động tác mời, Tần Tiểu Ý khoái trá đưa tay đặt vào tay hắn, lập tức bị nắm gắt gao.
Lão tổng công ty và phu nhân mở màn khiêu vũ, dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người, rất nhiều người đều bàn tán về phu nhân lão tổng, trước đây vẫn tưởng cô tiến vào cửa Vu gia liền bị biến thành người vợ trong lãnh cung, ai nấy đều không chú ý đến cô, nhưng thấy biểu hiện ân cần của Vu Hạo Viễn đối với cô tối nay, xem ra đồn đãi có chút không đúng.
“Nhìn kỹ lại, kỳ thật là vô cùng có khí chất.” Mấy người phụ nữ tụ tập một chỗ bàn tán.
“Ừ, bây giờ đang thịnh hành trang phục bình thường như vậy, nhìn rất tuấn tú.”
“Nghe nói năng lực làm việc rất lợi hại, mấy công ty con đều được cô ấy lo liệu đâu ra đấy, công trạng rất lớn.”
“Nhưng nghe nói gia đình cô ấy rất bình thường, cha chỉ là thương nhân mở một công ty nhỏ.”
“Không phải là hôn nhân giao dịch sao? Đối phương đã không có của cải, Vu gia rước cô ấy vào nhà làm gì?”
“Chuyện đó không biết rõ lắm.”
…
Vài người bừng bừng hứng thú thảo luận, Ngô Tĩnh đứng cách đó không xa, vẻ mặt âm trầm.
Hôm nay là ngày vui của anh trai cô, cô là người nhà, đã đến hội trường từ sớm, vốn tưởng rằng tối nay Vu Hạo Viễn vẫn như mọi khi mời cô làm bạn nhảy, không ngờ, hắn bỗng dưng chọn Tần Tiểu Ý.
Đã rất lâu rồi cô không gặp Vu Hạo Viễn, đêm nay cố ý lung lay trước mặt hắn, cũng không chiếm được nửa ánh nhìn của hắn.
Vì người đàn ông này vào sinh ra tử, tưởng rằng bản thân đã có thể chiếm được một góc trong sinh mệnh hắn, chỉ cần cắn răng nhẫn nhịn đợi hắn đánh đổ được thế lực căn cơ, sau đó sẽ danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh hắn, nào biết được, chờ đợi thời gian dài như vậy, bên người hắn lại xuất hiện một người phụ nữ khác.
Trong ngực, vết sẹo do súng đã kết vẩy dường như lại ẩn ẩn đau nhức, cô thật sự không cam lòng, chẳng lẽ dùng sinh mệnh ra đánh đổi, cũng không được người đàn ông đó thương tiếc yêu mình? Vì sao đến cuối cùng cô vẫn bị vứt bỏ?
Tần Tiểu Ý tận hứng khiêu vũ mấy điệu nhảy, cuối cùng người đàn ông nhìn ra cô có chút thở gấp, mới buông ra, dẫn cô rời khỏi sàn nhảy.
“Lâu rồi không khiêu vũ, thật đã ghiền.” Tần Tiểu Ý hí mắt cười, phục vụ đưa tới, lấy hai ly rượu trái cây, một ly đưa cho người đàn ông, rồi tự mình hào sảng nhấp một ngụm rượu, “Không ngờ anh khiêu vũ tốt như vậy.”
Vu Hạo Viễn rũ mắt nhìn cô, vươn tay sửa sang lại cổ áo có chút buông lỏng của cô lại, đáp: “Em cũng không tệ.”
“Hạo Viễn…” Một thanh âm ôn nhu vang lên bên cạnh hai người họ.
Tần Tiểu Ý và Vu Hạo Viễn cùng nhìn lại bên người, Ngô Tĩnh mặt mày cong lại, cười rất ôn nhu.
“Đã lâu không gặp, có thể mời em một điệu nhảy không?” Cô nhẹ giọng hỏi.