Quả nhiên, rượu quá ba tuần, người đầu tiên náo loạn chính là Vu Hạo Đông, hắn đem bình rượu quăng lên bàn, một cước dẫm nát ghế dựa, vừa kéo tay áo vừa reo lên: “Đấu quyền đi đấu quyền, ai lên đây.”
Vu Hạo Đông danh khí dù không vang dội như anh trai hắn, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tốt xấu gì cũng là Vu nhị thiếu gia, đi đến đâu cũng có người theo. Lần này hắn tự gia nhập bữa tiệc, ai nấy đều không quen hắn, nên cũng kiêng kị thân phận của hắn, không dám thẳng tay ăn uống. Bây giờ nghe hắn thét to như vậy, phòng tuyến kia liền sụp đổ, vài tên đàn ông chủ quản bắt đầu vây quanh, đấu rượu với hắn.
Tần Tiểu Ý nhìn đoàn quân náo loạn, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ lại bản thân tối nay uống ít một tí, có vậy mới không phải dựa vào cái tên kia, hắn như vậy làm sao trông chừng cô.
“Tần Tiểu Ý, Tần tổng, tới đây uống hai ly đi.” Vu Hạo Đông ra khỏi đoàn người đến chỗ Tần Tiểu Ý, người đầy mùi rượu xộc vào mũi, xem ra đã uống không ít.
Buông đũa, cô cầm lấy ly của mình chạm cốc hắn, nói: “Tôi một ly rượu cậu một ly bia, cậu lời rồi.” Nói xong ngửa đầu uống hết.
Người chung quanh lập tức vỗ tay hoan hô, cùng hô Tần tổng uy vũ khí phách.
Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh cô làm nhiều việc cùng lúc, một tay cầm con tôm lớn tay kia cầm cua bận đến bất diệc nhạc hồ (1), đến đũa cũng không dùng, thấy Tần Tiểu Ý một ly uống hết, nhanh tay lẹ mắt nhìn cô thỏa mãn, sau đó tiếp tục tiêu diệt cua lớn.
(1) Bất diệt nhạc hồ (bất diệc lạc hồ): làm việc gì đó tập trung, mải mê đến quên cả trời đất.
Không ồn ào với mấy người khác nữa, Vu Hạo Đông khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng ngời rực lửa, nhìn chằm chằm Tần Tiểu Ý, bước hai bước tới gần cô, cuối cùng cúi đầu trước mặt cô ngửi ngửi.
Mấy hành động ái muội liên tiếp như vậy làm tất cả người đang ngồi đều lặng yên, người người ngừng thở, chờ đợi chuyện ái muội tiếp diễn.
Khoảng cách quá gần của hai người khiến Tần Tiểu Ý khó chịu, nâng tay đẩy hắn ra, nhưng cô dùng bao nhiêu lực, cũng không đẩy được hắn, Vu Hạo Đông ngửi ngửi cô xong, lại duỗi tay lấy đi ly của cô, cô chưa kịp ngăn lại, hắn đã nâng lên uống.
Một ngụm này của hắn, lập tức rước lấy sự ồn ào của người chung quanh.
Tần Tiểu Ý tức giận quét mắt bốn phía, các người vui cái gì chứ, không ai cảm thấy hành động đùa giỡn của em chồng với chị dâu này không thích hợp không ổn sao? Huýt sáo vào mặt chị dâu đấy!
Vu Hạo Đông đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó suất khí lắc lắc ly rượu trên tay, chậm rì rì lên tiếng: “Mấy người có muốn biết là rượu gì khiến Tần tổng uống vui như vậy không?”
Lâm Kiều Kiều ngồi một bên nghe xong câu đó của hắn, liền rụt cổ, vùi mặt vào bát cơm, làm như mình không tồn tại. Còn Tần Tiểu Ý ung dung thản nhiên đá Vu Hạo Đông một cước, ra hiệu hắn đừng nói lung tung.
Đương nhiên một cước uy hiếp này, không đủ để ngăn Vu Hạo Đông lại, hắn tươi cười hớn hở đưa cho người ngoài xem, đưa sang người bên cạnh Tần Tiểu Ý ngửi, sau đó lập tức vỗ mạnh, tức giận bất bình lên án Tần Tiểu Ý, “Tần tổng cô thật gian trá, trước mặt nhiều người vậy uống nước sôi, cô không biết xấu hổ sao?”
Tần Tiểu Ý thật muốn đoạt lấy Vu Hạo Đông cái ly trong tay Vu Hạo Đông, dùng lực nện vô đầu hắn, xem trong não hắn rốt cuộc là chứa cái gì, công nhận hắn đạt đến trình độ cũng xem là thành tựu. Nhưng mà cô nghi ngờ, Vu Hạo Viễn kêu tên hàng hai này đến trông chừng cô, không chừng tự hắn đi còn hơn đó!
Tuy bị vạch trần, Tần Tiểu Ý không hề kích động, giơ tay đoạt lại ly của mình, bình tĩnh nói: “Vừa rồi tôi cũng biết vị của ly không đúng, còn tưởng mình uống nhiều quá bị ảo giác, hóa ra thực sự không phải rượu, không biết là tên quỷ nào đùa dai như vậy, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, sẽ tự phạt ba ly như người thường.”
Nói xong, liền nói người ở xa đến rót rượu cho cô, liên tiếp ba ly sảng khoái vào miệng, lập tức được vỗ tay sôi nổi.
Trong lúc vỗ tay, Tần Tiểu Ý quay đầu liếc mắt khiêu khích Vu Hạo Đông, thuận tiện lợi dụng chỗ người ta không nhìn thấy đá hắn một cước. Tiểu tử thối, muốn đấu với tôi, cậu còn non lắm.
Kết quả này, ai cũng vui vẻ, chỉ có Lâm Kiều Kiều buồn bực, chị Tiểu Ý trợn mắt nói dối thì bỏ đi, vì sao còn mắng ta tên quỷ, rõ ràng là chị kêu em đổi nước mà. Hừ, thể loại người lên tới chức tổng tài, quả nhiên đều là gian trá giảo hoạt!
Kỳ thật Tần Tiểu Ý gọi Lâm Kiều Kiều đến, cũng là có ý riêng, tự cô uống nhiều sẽ xằng bậy, nếu uống vào lại làm ra chuyện phiền toái, có Lâm Kiều Kiều ngồi một bên, đỡ lo hơn, còn cái tên bị phái tới Vu Hạo Đông kia, thân hắn còn lo chưa xong, nói gì đến lo cho cô.
Ầm ầm ăn xong bữa cơm, người có gia đình đều xin phép ra về, mấy người đi đến KTV, đều là người trẻ tuổi thích náo loạn, Tần Tiểu Ý là nhân vật chính, đương nhiên không thể về quá sớm, đành đi theo đoàn người, hùng hổ đến KTV.
Lâm Kiều Kiều tự biết trách nhiệm trọng đại, cũng đi theo, vừa ăn vừa nói tiện tay không để Tần Tiểu Ý uống quá nhiều, chuyện tốt như vậy thực ra cô nàng rất mong ngày nào cũng có.
Vu Hạo Đông ở trên bàn cơm đã uống rất nhiều, sớm đã quên mất mục đích ban đầu của hắn, không đến KTV, mà có người mời hắn ở lại uống, nên hắn ở lại uống đến hồ đồ.
Tần Tiểu Ý cũng uống không ít, nhưng muốn say cũng còn lâu, ai nấy tuy đều tiến đến kính rượu, nhưng không dám ép cô. Bây giờ cô đến tổng công ty, gián tiếp là vì thân phận của mình mới đến, ai cũng thấy cô ở Vu gia được coi trọng, ra sức nịnh bợ cô còn không kịp, làm sao dám vì chuyện nhỏ này đắc tội cô? Tiếp rượu không phân biệt thứ cấp kia, vẫn nên để dành cho nhị thiếu.
Cho nên không khí ở chỗ Tần Tiểu Ý, vừa thân thiện vừa không huyên náo.
Liễu Tiến thân thuộc với cô, nên ngồi cạnh cô nói chuyện phiếm, nhưng đông người thật sự ầm ĩ quá, Liễu Tiến nói, Tần Tiểu Ý miễn cưỡng chỉ nghe được một nửa, nghe hắn loáng thoáng chúc mừng cô, Tần Tiểu Ý cười chạm ly với hắn, đáp: anh cũng cố gắng đi, tôi ở tổng công ty chờ anh.
Đến 11 giờ đêm, Tần Tiểu Ý mới quyết định về nhà, Vu Hạo Đông đã sớm say bét nhè, nhưng rượu phẩm của hắn không tệ, lên sofa liền yên lặng ngủ, Tần Tiểu Ý gọi lái xe tới, dặn Liễu Tiến cùng đưa hắn về, còn mình nhờ Lâm Kiều Kiều đưa về.
Còn mấy người chơi chưa đã, Tần Tiểu Ý lên tiếng, muốn tiếp tục ca hát hay đi chỗ khác ăn chơi thì cứ đi, ngày mai lấy phiếu thanh toán đến cô trả.
Vốn tưởng cứ vậy là về, nhưng ôm Lâm Kiều Kiều đến cửa, lại phát hiện lái xe của Vu Hạo Viễn – lão Thẩm đứng bên ngoài chờ cô, lão Thẩm thấy các cô đi ra, vội vàng mở cửa xe đón người.
“Lão Thẩm, bác chờ lâu chưa?” Tần Tiểu Ý có chút choáng, ngồi vào chậm chạp hỏi ông.
“Vu tổng lo cho cô, nên gọi tôi đến xem tình hình, chờ chưa lâu.” Chín giờ rưỡi đã chạy tới đây chờ đành phải nói dối.
“Vậy đưa Kiều Kiều về trước đi.” Tần Tiểu Ý tuy đã trong trạng thái hồ đồ, nhưng cũng không qua cầu rút ván quên đi Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều cắn khăn tay, mở to hai mắt đẫm lệ, nghĩ rằng chị Tiểu Ý quả thật rất chăm sóc, nếu không phải chị đã lập gia đình, em nhất định gả cho chị.
Xe đi một vòng phố xá sầm uất, trở lại tòa nhà lớn đã gần rạng sáng, cảm giác say của Tần Tiểu Ý đã tỉnh hơn phân nửa từ lúc đưa Lâm Kiều Kiều về, chuyển sang mệt mỏi rã rời.
Xe ngừng lại, lúc cô thấy thân ảnh cao lớn của Vu Hạo Viễn đứng ở cửa, tâm niệm liền chuyển biến, nảy ra chủ ý.
Cửa xe rất nhanh bị mở ra, người đàn ông xoay người vươn tay muốn ôm cô ra ngoài, Tần Tiểu Ý cả người mệt mỏi, mềm nhũn, miệng lẩm bẩm: uống ly nữa đi.
Vu Hạo Viễn vội vàng hai tay ôm người, sợ cô bị cửa xe đụng trúng, đành kéo cô vào lòng, nửa ôm đưa ra khỏi xe.
Lão Thẩm như hoa mắt, chờ Vu Hạo Viễn mang người ra khỏi xe mới nổ máy rời đi, vừa rồi Tần tổng còn chỉ đường hắn đưa tiểu cô nương kia về nhà mà.
Tần Tiểu Ý thất tha thất thểu đi được vài bước, vui cười hát hò bên người Vu Hạo Viễn, mồm miệng không rõ, nhưng Vu Hạo Viễn vẫn nghe được cô nói gì đó.
“Hi soái ca, đẹp trai quá, theo ta về nhà đi…” Nói xong còn kéo kéo quần áo hắn.
Vu Hạo Viễn huyệt thái dương nổi gân xanh, răng nanh động đậy, người phụ nữ chết tiệt này, lại uống nữa! Nhưng tức cỡ nào, hắn vẫn cong người, tay duỗi ra, ôm lấy người trực tiếp chạy lên lầu.
Tần Tiểu Ý bị Vu Hạo Viễn ôm thẳng đến phòng ngủ, dọc đường không nhàn rỗi, ôm cổ hắn, hồi lại ngẩng đầu liếm môi hắn, hồi lại cúi đầu cắn cổ hắn, quậy đến bất diệc nhạc hồ.
Cô mừng rõ mặt mày hớn hở, Vu Hạo Viễn kia vốn mặt lạnh băng cũng biến thành xanh mặt.
Người phụ nữ chết tiệt này rốt cuộc có biết thân nhân là ai không? Hay là đàn ông nào cô cũng có thể thân?
Trở về phòng, Vu Hạo Viễn muốn đẩy cô xuống giường, nhưng Tần Tiểu Ý lúc này đã hóa thân thành bạch tuộc, cánh tay bắt trên cổ hắn, hai chân chăm chú ôm lấy thắt lưng hắn, cười đến xuân tình nhộn nhạo.
“Honey, đừng thẹn thùng, chúng ta làm chuyện vui vẻ chút đi.” Vừa nói vừa vươn tay sờ cơ ngực rắn chắc của hắn, mông còn cố ý cọ cọ người hắn.
Làm chuyện vui vẻ? Lời nói mất mặt như vậy cô cũng không biết xấu hổ nói ra, Vu Hạo Viễn cố gắng hít sâu, sợ mình không khống chế được một phát đánh chết người phụ nữ động dục này.
“Ai nha, cơ thể rắn chắc quá, sờ thật thoải mái, dáng người rất đẹp, nhất định rất hăng hái.” Người phụ nữ không biết sống chết tiếp tục phi lễ hắn, lè lưỡi liếm hầu kết của hắn.
Vu Hạo Viễn hít sâu lần nữa, tự bình ổn cảm xúc, cúi đầu nhìn kỹ Tần Tiểu Ý một hồi, bỗng nhiên hết giận, khôi phục bộ dáng bình tĩnh, thấp giọng nói: “Tắm đi, người em toàn mùi rượu chán lắm.”
Tần Tiểu Ý mở to đôi mắt mê muội nhìn hắn, hồi sau mới gật gật đầu, “Được, chúng ta cùng tắm.”
Gân xanh thái dương Vu Hạo Viễn lại nhảy vài cái, trầm giọng: “Được.”
Nghe thấy hắn trả lời, Tần Tiểu Ý bắt đầu vui vẻ cởi quần áo, vừa cởi vừa lắc mông, khiêu gợi, nhìn khóe miệng cong lên không nhịn được của Vu Hạo Viễn.
Tần Tiểu Ý vào phòng tắm trước, câu dẫn như vậy còn chưa đủ đốt người sao, xem chị đây làm thế nào trong phòng tắm giải quyết nhà ngươi!
Vu Hạo Viễn vào sau, nghĩ rằng hai lần trước em uống say còn không buồn động dục, lần này uống rượu lại thành huyên thuyên, xem em muốn giở trò gì, anh đều tiếp hết.