• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Vu Hạo Viễn xuất viện, là một ngày mặt trời lên cao, Tần Tiểu Ý sáng sớm thức dậy, rất vui sướng bận rộn, bộ dáng không giống như muốn cùng Vu Hạo Viễn xuất viện, mà như muốn Vu Hạo Viễn vào động phòng.

Sáng sớm trợ lý Kiều cũng đến hỗ trợ thủ tục xuất viện, thấy Tần Tiểu Ý tiến tiến xuất xuất rất có sức sống, nhịn không được nói thầm với Vu Hạo Viễn, “Tâm tình vợ cậu chủ không tệ ha.”

Lúc đang nghiên cứu văn kiện, Vu Hạo Viễn đúng lúc ngẩng lên nhìn thấy thân ảnh vật nhỏ bận rộn sửa soạng, ánh mắt không nhịn được nhu hòa đi, vợ cậu chủ à, xưng hô này nghe không tệ.

“Lão Cổ có tin tức gì không?”

“Chúng ta đã phái người liên hệ với lão Cổ, gần đây hắn vẫn chưa quá cảnh, đừng nói đến bên này của chúng ta, cho nên vụ kiện lần này, là có người mạo hiểm lấy danh lão Cổ động tay động chân.”

Vu Hạo Viễn gật gật đầu, “Chỉ cần không phải lão Cổ là được.”

“Vu tổng liệu sự như thần, cậu khiến bọn họ lo nhìn chằm chặp Cao Thịnh, thật đúng là có thu hoạch, lần này bọn họ chuyển không phải thuốc phiện, mà là súng đạn.”

“Khẩu vị không nhỏ.” Vu Hạo Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mặc kệ hắn, xong việc mời chính phủ dọn hắn đi.” Đi quá giới hạn kết cục chỉ có một, đó là biến mất.

“Biết rồi, tôi gọi người đi tìm hiểu.” Trợ lý Kiều gật đầu, muốn để pháp luật dọn dẹp, nhất định phải có manh mối tường tận tỉ mỉ và tư liệu, nếu phải chờ mấy tên quan kia tìm hiểu, không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.

Cho nên mới nói, trợ lý Kiều không hổ là nhân tài Vu Hạo Viễn nhìn trúng, không chỉ đủ gian trá giảo hoạt, mà còn ăn ý khó được với Vu Hạo Viễn, thường thường đều là Vu Hạo Viễn ra chỉ thị đơn giản, kế tiếp hắn có thể giải quyết chuyện tình rất thỏa đáng.

“Phải, thù làm Vu tổng bị thương này, nhất định phải báo.”

Vu Hạo Viễn lắc đầu, nâng tay ra hiệu hắn câm miệng.

Trợ lý Kiều xoay người nhìn, Tần Tiểu Ý đã thu dọn xong, đang đi về phía bọn họ, lúc Vu Hạo Viễn đứng lên, tựa như nghe được hắn để lại một câu: quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Trợ lý Kiều sờ sờ mũi, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình quả thật dư thừa, Vu Hạo Viễn là dạng người gì, hắn đương nhiên rõ ràng hơn ai hết, chỉ là qua mấy ngày nằm viện đột nhiên cảm thấy hắn không giống bình thường, phải nói là trở nên ôn nhu rất nhiều, cho nên hắn mới không nhịn được nhắc nhở.

Bây giờ hắn đã hiểu rõ, Vu tổng vẫn là Vu tổng, chỉ là lúc ở trước mặt Tần tổng, hắn cố ý để bản thân trở nên dễ tiếp cận hơn một tí mà thôi.

Trợ lý Kiều nhìn thấy sự thật không nhịn được oán thầm, các anh em đều gọi tôi lão hồ ly sau lưng tôi, tôi thấy Vu tổng cậu mới xứng là lão hồ ly!

“Em làm xong rồi, có thể đi.” Tần Tiểu Ý vỗ vỗ túi xách ra hiệu.

“Tôi đã nói lái xe đợi ở cửa, lúc nào cũng có thể đi.” Trợ lý Kiều lên tiếng.”

“Làm phiền ông rồi, trợ lý Kiều.”

“Việc tôi phải làm mà, hành lý của Tần tổng để tôi xách là được.” trợ lý Kiều vội vàng giơ tay đoạt lấy túi xách trên tay Tần Tiểu Ý, dẫn đầu đi ra ngoài. Tuy túi xách không nặng, nhưng đây là cơ hội thích hợp để hắn chân chó một phen, hắn vẫn muốn quý trọng, bởi vì hắn tính toán, muốn phủi mông Vu tổng, chỉ cần trực tiếp vỗ mông Tần tổng, cam đoan là chuẩn. Chuyện bí mật như vậy, hắn sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết.

“Trợ lý Kiều, tối nay đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, mẹ đã chuẩn bị một bữa an ủi Hạo Viễn.” Tần Tiểu Ý theo Vu Hạo Viễn ra ngoài, vừa đi vừa mời trợ lý Kiều.

Trợ lý Kiều liếc trộm Vu Hạo Viễn, trong lòng thầm cười, lão phu nhân đúng là nhân tài, con trai bà ra ngoài không động đến người ta đã là rất tốt rồi, có chỗ nào cần an ủi đâu.

“Lão phu nhân chuẩn bị tiệc nhà, tôi là người ngoài nên thôi, ý tốt của Tần tổng, Kiều mỗ xin nhận.”

Thấy hắn từ chối, Tần Tiểu Ý cũng không nổi giận, tiếp tục thuyết phục: “Tuy là tiệc nhà, nhưng trợ lý Kiều cũng không được tính là người ngoài, lần này ông chạy cả hai bên bệnh viện công ty thật vất vả, nếu ông có thể đến, lão phu nhân nhất định rất vui.”

Cao thủ a, này tuyệt đối là lợi dụng lòng người, cao thủ thu phục lòng người a, trợ lý Kiều âm thầm cảm khái, người Vu Hạo Viễn nhìn trúng, đương nhiên không thể là người bình thường rồi.

“Chuyện này không được lắm.” Trợ lý Kiều do dự.

“Sao vậy, Tần tổng còn không mời nổi ông?” Vu Hạo Viễn ở một bên lạnh giọng chất vấn.

Thanh âm buốt xương lạnh giá truyền đến, lập tức khiến trợ lý Kiều lạnh đến giật mình, vội vàng nói: “Tần tổng mời Kiều mỗ là vinh hạnh, vậy Kiều mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cái miệng này xoay chuyển cũng hơi cưng nhắt! Tần Tiểu Ý cong khóe miệng, mắt lạnh nhìn trợ lý Kiều gió chiều nào xuôi chiều ấy.

Trợ lý Kiều lui ra phía sau bọn họ, lẳng lặng lau mồ hôi, nghĩ lại thấy mình quả nhiên hồ đồ. Muốn vỗ mông Tần tổng tương đương vỗ mông Vu tổng, điều đó cũng tương đương, đắc tội Tần tổng chẳng khác nào đắc tội Vu tổng!

Có vài chiếc xe đứng ở cửa bệnh viện chờ Vu Hạo Viễn, nhìn mấy chiếc Limousine giống nhau đứng chờ ở ven đường, Tần Tiểu Ý lẳng lặng xoay người chải tóc, nghĩ hắn có thể bớt khoe khoang đi chút không được sao?

Nhưng không có cách nào, người đàn ông giống như nhà giàu mới nổi này là chồng cô cũng là người cô muốn theo đuổi, sớm như vậy đã nói mấy câu ghét bỏ, thì không hay lắm, đã yêu hắn, thì phải cùng hắn khoe khoang mới là vương đạo a.

Vì thế, đoàn xe xa hoa chở Vu tổng bình tĩnh và Tần tổng rối rắm, chậm rãi một đường chạy về Vu gia ở ngoại ô thành phố.

Vu Hạo Đông thật lòng không muốn nhìn thấy anh trai hắn, hắn cảm thấy đời này hắn và anh hắn bát tự không hợp, nghĩ chắc là trước đây đã từng là kẻ địch đổ máu đến tám đời chứ không ít.

Chỉ cần nhìn thấy anh trai, gia tốc của hắn liền tăng nhanh, huyết áp lên cao, cơ thể ra mồ hôi trộm, tứ chi lạnh cóng…, được rồi, miêu tả phía trên mặc dù có chút khoa trương, nhưng không khác tình huống thực tế là mấy, tóm lại mỗi lần nhìn thấy anh trai, chính là hai đùi và đầu óc có cùng ý thức, muốn chạy trốn thật lẹ.

Trước đây chỉ là sợ anh trai, nhưng từ khi biết hắn và Tần Tiểu Ý ngủ cùng phòng, hiện tại trong tâm Vu Hạo Đông là các loại hâm mộ ghen tị hận thù, mấy vị trộn lẫn, thiếu chút nữa độc chết bản thân.

Lần này Vu Hạo Viễn bị thương, hắn cũng chỉ đi thăm hai lần, hơn nữa đều là mẹ Vu tử tha sống túm kéo hắn đến, không phải tâm địa hắn quá cứng rắn, mà trong lòng hắn tin tưởng chắc đạo lý tai họa ngàn năm, cho dù nhân loại chết hết, anh trai hắn cũng là người cuối cùng ra đi, cho nên một vết thương súng nhỏ bé không có gì đáng lo lắng.

Lúc này ngồi trong tòa nhà lớn chơi cờ với lão gia, lại là một sai lầm nghiêm trọng, vì ngày mai muốn đi công tác, trưa nay hắn rất nhu thuận gọi điện đến báo với lão phu nhân, kết quả lão phu nhân nói trong điện thoại rất đáng thương là bà đang bị đau thắt lưng, nói lầm bầm mấy câu, đã thấy tâm can hắn đau nhói, vội vàng chạy tới thăm, sau đó, hắn liền giống như dân bị cùm, kẹt lại luôn.

“Tiểu tử thối, chơi cờ giống như đánh giặc vậy, sĩ khí rất quan trọng, anh than ngắn thở dài như vậy, làm sao chơi tốt được.” Vu Chính Thiên vỗ đầu con trai, dùng mười phần trung khí giáo huấn hắn.

“Ba, mỗi lần chơi cờ với ba là bụng con đau, con muốn gặp bác sĩ.” Vu Hạo Đông ôm bụng hừ hừ.

“Tôi thấy dạ dày anh đúng là đau không nhẹ, cụp cả người xuống rồi.”

“Đúng vậy, đau muốn chết, phải lập tức đi gặp bác sĩ mới được.” Vu Hạo Đông phát hiện mình giả vờ sai chỗ, vội vàng xê dịch tay lên phía trên.

Lão gia lấy khóe mắt ngắm hắn, cười nhạt: “Cụp người xuống rồi còn dời đi được, vậy cái này không phải dạ dày rồi, trông như quả bóng đàn hồi ấy.”

“Ba, ba đừng chọc con nữa, con đi đây, không đi lát nữa anh con về.” Vu Hạo Đông phát hiện kế sách lui binh vô dụng, lập tức đổi thành nước mắt thế công, một đại nam nhân trừng đôi mắt đẫm lệ, người bình thường hẳn là không nhịn được rồi.

Nhưng lão gia cả đời trải gió tanh mưa máu, không phải người thường, chỉ thấy ông cầm tẩu thuốc gõ gõ lên bàn gỗ, chậm rì rì đáp: “Tiểu tử thối, anh ngoan ngoãn ngồi đó, lão phu nhân vừa hạ lệnh cho tôi, muốn tôi trông anh cho tới giờ cơm chiều, bằng không tôi không được ăn cơm chiều.”

Vu Hạo Đông lập tức nằm sấp lên bàn cờ, cọ cọ lung tung, “Ba mẹ thật bất công, chỉ thương anh hai, con thì giống như được nhặt từ bãi rác.”

“To đầu còn làm nũng, bớt dọa người đi.” Lão gia bị hành động của hắn chọc giận đến phùng mang trợn mắt.

Tóm lại, đến lúc Tần Tiểu Ý theo Vu Hạo Viễn bước vào tòa nhà, Vu Hạo Đông vẫn đang cúi đầu ngồi ở đó là được.

Lão gia thấy trợ lý Kiều theo bọn họ vào, mừng rỡ ném Vu Hạo Đông sang một bên, đón trợ lý Kiều sang chơi cờ. Trợ lý Kiều cũng là cao thủ chơi cờ, mặc dù so với lão gia và Vu Hạo Viễn có kém một chút, nhưng cũng là kiểu khó có đối thủ.

Vu Hạo Đông tưởng rằng mọi người chưa chủ ý đến hắn, đang chuẩn bị đục nước béo cò men theo tường chạy ra cửa, vừa ra tới cửa liền bị kêu lại.

“Hạo Đông, cậu đi đâu vậy? Tối nay mẹ tự tay xuống bếp, cậu không thể đi.”

Vu Hạo Đông oán hận quay đầu trừng Tần Tiểu Ý, trong lòng nghĩ tôi đối tốt với cô là hơn một lần, sao có thể giết tôi như vậy, quả nhiên tâm tư đàn bà là độc nhất.

Vừa trở lại sofa, chợt nghe thanh âm nhạt nhạt của Vu Hạo Viễn, “Hạo Đông, mai em đi công tác?”

Anh đây không phải anh tôi, anh thật ra là thầy tướng số thì có, trưa nay mới quyết định đi công tác, bây giờ đã biết rồi, giống như bấm chỉ tay mà ra vậy.

“Ừm.” Vu Hạo Đông nghe thấy tiếng khúm núm của mình.

“Trợ lý Kiều đã sắp xếp người thay em rồi, sau này em theo anh.” Thanh âm Vu Hạo Viễn vẫn nhạt nhạt như cũ, nhưng nói ra lại giống như sét giữa trời quang, chớp mắt đánh thẳng xuống người Vu Hạo Đông.

“Anh… em, bây giờ em đang làm tốt mà.” Theo anh? Còn không bằng cho hắn một đao, chết thống khoái một chút.

“Quyết định vậy đi, em nhanh chóng bàn giao đi.” Vu Hạo Viễn không để ý đến sự phản kháng mỏng manh của hắn, trực tiếp đánh luôn, sau đó xoay người nói với Tần Tiểu Ý bên cạnh: “Em cũng về tổng công ty đi.”

Tần Tiểu Ý khóe mắt nhếch lên, khóe miệng cong lên một câu, cười nói: “Phải bàn trước tiền lương mới được.”

Vu Hạo Viễn nhìn cô thật sâu, chỉ cảm thấy khuôn mặt tươi cười đến chói mắt khiến hắn như nhìn thấy ảo giác.

“Lương bao nhiêu tùy em định.” Hắn choáng váng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK