• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta và đám phi tần bên cạnh đều dỏng tai lên, bà mọe, giờ mới đến phần chính à? 

Thấy họ dường như đã quên ta, ta lén lùi hai bước đứng xem, tránh bị vạ lây. 

Giọng điệu của Hoàng hậu lại bình tĩnh đến lạ thường: "Ngọc Phi thấy sao?" 

"Hoàng hậu nương nương thật sự đang bệnh sao? Người bệnh thường ăn ít ngủ nhiều, nhưng quầng thâm dưới mắt nương nương, chắc là do lo lắng quá độ nên không ngủ được phải không?" Ngọc Phi đắc ý nói. 

... Ta thấy chứng mất ngủ của Hoàng hậu cũng không quá nghiêm trọng đâu, lúc nghe chuyển đổi âm tiết nàng ta ngủ đến chảy cả nước miếng cơ mà. 

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói gì. 

Ngọc Phi thấy nàng ta không nói, cười bảo: "Trong hậu cung ai mà không biết, ta và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, ngôi vị Hoàng hậu này của ngài, chính là Hoàng thượng để dành cho ta." 

Ủa? Có chuyện này à? 

Hoàng hậu bỗng cười phá lên, đáy mắt tràn đầy vẻ chế giễu. 

Xem ra hai người này đang nổi lửa chiến tranh, hoàn toàn quên mất ta, ta lén nhìn Lý Đức Toàn, dùng ánh mắt hỏi: Chúng ta chuồn chứ? 

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lý Đức Toàn dùng ánh mắt đáp: Tổ tông ơi, người điên rồi sao? 

Ta: Vậy làm sao bây giờ? 

Lý Đức Toàn: Ta cũng không biết. 

Trong điện yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng cười của Hoàng hậu. Cười xong, nàng ta mới nói: "Sao, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể thay thế bổn cung?" 

Ngọc Phi kiêu ngạo đáp lời: "Hoàng thượng lạnh nhạt với nương nương, chính là đang dọn đường cho ta." 

"Ngươi sai rồi.” Mặt Hoàng hậu đầy vẻ mỉa mai, "Hoàng thượng lạnh nhạt với bổn cung là vì bổn cung đã làm sai chuyện. Dù bổn cung có chết, người có thể lên ngôi Hoàng hậu cũng tuyệt đối không phải là Ngọc Phi ngươi đâu." 

"Không phải thiếp thì còn ai?" Nụ cười của Ngọc Phi pha lẫn vẻ giận dữ, "Chỉ biết nói bậy." 

Hoàng hậu cười lạnh: "Là ai cũng tuyệt đối không phải là ngươi." 

Ngọc Phi đột nhiên chỉ vào ta, hỏi Hoàng hậu: "Là nàng ta sao?" 

Hả? 

Ta mặt đầy ngơ ngác. 

Hoàng hậu không đáp lời, lười biếng tựa vào đệm mềm phía sau, cười khẽ: "Ngươi đang thẩm vấn bổn cung à?" 

"Có phải ngươi không?" Nàng ta quay sang ta, hỏi. 

...  

Ta run rẩy: "Thần thiếp không biết." 

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhìn ta, hỏi: "Ngươi thì biết cái gì?" 



?? 

Câu hỏi quen thuộc này? Ta nên nói gì đây? Giỏi toán hay ăn cay cừ khôi? 

Hoàng hậu ngắt lời: "Nàng ta biết giải bài toán gà thỏ chung chuồng." 

... Sao lại nói vậy chứ! 

Ta vừa định nói gì thì thấy ánh mắt Ngọc Phi nhìn ta bỗng sững lại, mắt nàng ta lập lòe một lúc lâu rồi ngập ngừng thốt ra tám chữ: 

"... Giàu mạnh dân chủ văn minh công bằng?" 

Ta cũng sững người. 

Khoan đã... ngươi có thật sự hiểu từ thứ hai mình vừa nói có ý nghĩa gì không? 

Ngọc Phi thấy phản ứng của ta thì bỗng cười rộ lên. 

Ánh mắt nàng ta đầy toan tính, ta nhìn thấy mà lòng không thoải mái. Nàng ta nói: "Xem ra, ngươi không đáng để ta phải e ngại." 

Lòng ta lạnh toát, cúi đầu không nói. 

"Nếu ngươi thông minh thì tốt nhất đừng tranh giành gì với bổn cung." 

Ta mím môi, khẽ nói: "Tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa nương nương và Hoàng thượng, người thường làm sao tranh được." 

Ta không phải nhún nhường, ngược lại, lời nói của ta đầy sắc bén - ta đang đánh cược, đánh cược rằng vị biểu muội thanh mai trúc mã với Hoàng thượng khi đó hoàn toàn không phải là nàng ta. 

Nàng ta nghe ra ý tứ trong lời nói của ta, nhưng lại cười càng vui vẻ hơn: "Bổn cung không giống ngươi, tốt nhất ngươi đừng có tự cho mình là thông minh. Chỉ trách ngươi mệnh không tốt, không may gặp phải bổn cung." 

Ta hơi chóng mặt, nhưng vẫn cảm thấy khó tin. 

Nàng ta không đợi ta đáp lại, mắt nhìn thẳng vào ta, nụ cười rõ ràng: "Minh Chiêu Dung, quỳ xuống." 

Tiếng đồ sứ vỡ vang lên trong điện. 

Mảnh vỡ chén trà của Hoàng hậu bay đến bên chân ta, nàng ta quát: "Ngọc Phi, ngươi làm càn!" 

Ta cụp mắt nhìn mặt đất, không biết Lý Đức Toàn đã đi ra ngoài từ lúc nào. 

Ngọc Phi không chút hoang mang quay về phía Hoàng hậu, cười nhẹ: "Minh Chiêu Dung tự muốn quỳ, nương nương cũng muốn ngăn sao?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK