Quả nhiên, Hoàng thượng không vạch trần lời nói dối của nàng ấy, chỉ lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Ta vội vàng giả bộ làm người tốt: "Cái bát này cho tỷ tỷ, ta dùng đĩa là được."
Nàng ta gật đầu, cười cảm ơn ta.
"Hửm?" Hoàng thượng liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Không phải nàng thích uống canh sao?"
Ta ngẩn người, vẫn là Cố Tri Xuân phản ứng nhanh, cười nói: "Thần thiếp không thích uống canh, cái bát cứ để Minh Tiệp dư dùng đi."
Mặc dù bình thường Hoàng thượng dùng điểm tâm không thích nói chuyện, nhưng hôm nay không khí trên bàn ăn vô cùng nghiêm túc.
Cố Tri Xuân cố gắng bắt chuyện vài lần, Hoàng thượng không đều để ý đến nàng ta.
Ta theo thói quen muốn gắp thức ăn cho Hoàng thượng, nhưng lại lo sợ gây ra mâu thuẫn trên bàn ăn, đành phải cúi đầu chuyên tâm ăn cháo.
"Sao không ăn thức ăn?" Hoàng thượng ăn xong mới thong thả hỏi ta.
Ta nói: "Cháo ngon."
Sắc mặt Cố Tri Xuân không còn đẹp như lúc mới đến, nhưng vẫn cười gượng.
Hoàng thượng hừ một tiếng: "Ăn cơm với trẫm nàng không căng thẳng, hôm nay có Cố Tiệp dư nàng lại căng thẳng."
Ta lặng lẽ cười cười, ra vẻ ngượng ngùng.
Trong lòng lại trợn mắt, ngươi là người một nhà, còn Cố Tri Xuân, ta lại chưa từng ngủ với nàng ta.
"Trẫm phải xem tấu chương rồi." Hắn nói.
Ta dạ một tiếng: "Vậy thần thiếp trở về đây."
"Ừm.” Hắn khoát tay: “Các nàng đều đi đi."
Dường như Cố Tri Xuân có chút không cam lòng, mấp máy môi định nói gì đó. Nhưng thấy ta lặng lẽ lui ra, nàng ta đành phải đi theo.
"À phải rồi, Cố Tiệp dư.” Hoàng thượng ở phía sau hời hợt bổ sung một câu: “Lần sau đừng đến nữa."
Ta hơi giật mình, nàng ta ở bên cạnh dừng bước, im lặng một lúc lâu mới đáp: "Vâng."
Ta nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, sắc mặt nàng ta trắng bệch thấy rõ.
Ra khỏi cửa điện, nàng ta không nói với ta một lời nào, dẫn cung nhân lặng lẽ bỏ đi.
Ta cảm thấy có thể nàng ta sẽ ghi hận ta, nhưng trong lòng cũng không hề sợ.
Tối hôm đó, nghe Kinh Thước nói, Hoàng thượng truyền Cố Tri Xuân hầu hạ. Trong lòng ta biết, có lẽ Hoàng thượng vì sáng nay đã nói nặng với nàng ta nên có ý bù đắp.
Không ngờ, Cố Tri Xuân lại không biết nặng nhẹ mà giở thói, không biết là cố ý hay vô ý, trễ hai khắc mới đến.
Nàng ta vào Hợp Hoan điện chưa bao lâu đã bị Hoàng thượng đuổi ra. Nghe người ta nói lúc nàng ta đi ra vành mắt đỏ bừng, chiếc khăn tay trong tay đã nắm đến biến dạng.
Thanh Sương và Kinh Thước cười khúc khích đến báo với ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn lo lắng, nằm trên giường cả đêm mà không chợp mắt.
Trước đó ta từng nghĩ muốn cho Cố Tri Xuân nếm mùi đau khổ, nhưng ta không ngờ Hoàng thượng sẽ nói câu đó, bảo nàng ta đừng đến nữa. Cũng không ngờ Cố Tri Xuân đến thị tẩm trễ, hắn cũng thật sự nổi giận.
Ta trăn trở cuộn mình trong chăn, không biết vì sao lại cảm thấy lạnh.
Sáng hôm sau, Hoàng thượng không gọi ta đi ăn sáng, chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, nhưng ta mơ hồ có chút lo lắng, sợ chuyện sáng hôm qua làm hắn tức giận.
Trước khi Cố Tri Xuân bị đuổi ra khỏi Hợp Hoan điện, dường như ta chưa từng nhận ra Hoàng thượng là Hoàng thượng, hơn nữa cũng sẽ nổi giận.
—— Không, hắn thậm chí không cần nổi giận, chỉ một chút không vui của hắn, đối với người thường mà nói đã là tai họa ngập đầu.
Cố Tri Xuân là người bình thường, ta cũng vậy.
Lần đầu tiên nhận ra khoảng cách địa vị như vậy, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lặng lẽ ăn một cái tiểu long bao, lần đầu tiên cảm thấy không ngon bằng cái ăn ở chỗ hắn, không còn khẩu vị gì.
Ta muốn di dời sự chú ý, cúi đầu suy nghĩ một lúc xem có thể giảng cho hắn về lý thuyết xác suất không, nhưng cũng thấy không có ý nghĩa.