Hôm nay bà đây sẽ cho hắn biết tận tường.
Trong lòng ta cười gian xảo, nhưng bề ngoài vẫn dịu dàng quyến rũ.
"Nếu Hoàng thượng tò mò, thần thiếp xin bêu xấu."
Hắn gật đầu, trong mắt lộ ra sự tò mò hiếu học.
"Hoàng thượng có biết phân số không?"
Hắn lắc đầu: "Có nghe qua, nhưng Đế sư chưa từng dạy."
Cũng phải, Hoàng đế chắc không cần học những thứ này.
Trên đĩa bên cạnh có bốn miếng bánh dứa tinh xảo, ta cầm lên một miếng, bẻ đôi ra đặt lại, chỉ vào một nửa: "Nếu coi một miếng bánh dứa là một, thì đây là một phần hai."
"Ồ." Hắn dường như hiểu rất nhanh.
"Nếu lấy cả đĩa bánh dứa làm một, thì đây là một phần tám."
"Ừm."
"Đơn vị một là khái niệm quan trọng nhất trong phân số, không có đơn vị một thì phân số không thể cụ thể."
"Ồ ồ." Hắn nghe rất nghiêm túc.
"Một nửa của một miếng bánh dứa là 1/2, một nửa của một nửa là 1/4, lại chia đôi nữa, sẽ là 1/8..." Ta vừa bẻ bánh dứa, thỉnh thoảng còn l.i.ế.m vụn bánh trên tay, khóe mắt lóe lên tia quỷ quyệt: "Xin Hoàng thượng đoán xem, 1/2 + 1/4 + 1/8 cứ cộng tiếp như vậy, kết quả này có giới hạn không?"
Hắn chớp chớp mắt.
...
Tóm lại, khi Hoàng thượng bắt đầu tự nghiền ngẫm tổng của cấp số nhân, đã qua canh ba. Ta buồn ngủ muốn chết, gục trên bàn muốn ngủ mà không dám ngủ.
"Nàng ngủ một lát đi." Hắn chỉ vào giường.
Ta ngáp một cái, khách sáo nói: "Không không, lần đầu thị tẩm mà ngủ một mình trên giường, như vậy không hay."
"Ừm." Hắn nói: "Cũng phải."
...?
"Hoàng thượng không buồn ngủ sao?"
Hắn lắc đầu, tiếp tục nghiền ngẫm tổng cấp số nhân: "Đôi khi Trẫm phải duyệt tấu chương muộn hơn nữa."
"Ồ ồ, minh quân thiên cổ." Ta lại ngáp một cái nữa, mơ màng gục xuống bàn.
Khi mở mắt ra lần nữa, giấy trước mặt Hoàng thượng đã chi chít chữ nhỏ.
"Hả?" Ta dụi mắt, hỏi: "Nhiều thế, đây là gì ạ?"
Hắn không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: "Dùng chuỗi sin và cosin khai triển để ước tính giá trị Pi."
Ta hoa mắt, da đầu tê dại, buột miệng thốt lên một tiếng "Mẹ kiếp".
... Rồi ta tỉnh dậy.
Hoàng thượng trước mặt nhìn ta ngơ ngác, trước mặt là mấy con số chấm nước trà viết ra. Ngón tay hắn vẫn chọc trong chén trà, mắt đờ đẫn nhìn ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Vừa rồi nàng nói gì?"
"Ưm... cứng, tức là, ừm, thần thiếp thấy cái bàn này ngủ hơi cứng, như chim ngủ trong trứng trong tổ vậy."
*Đoạn này chính xác là “ngọa sào”, đọc lái từ “ngọa tào phía trên, sào ở đây là tổ.
"Ồ."
"Hoàng thượng, chúng ta đi ngủ thôi." Khuôn mặt ta u oán. Có lẽ để tránh Hoàng đế đắm chìm trong hưởng lạc để rồi ban ngày ngủ không phê tấu chương, trong phòng này ngoài giường ra không có chỗ nào ngủ thoải mái cả, đặc biệt là cái bàn này.
Ta vốn tưởng có thể dùng toán học biến ánh mắt hiếu học của hắn thành ý muốn đi ngủ, nhưng không ngờ tên này hoàn toàn không có nhu cầu ngủ.
"Nàng lên giường ngủ đi, không sao đâu." Hắn khuyên ta.
Lần này ta thông minh hơn rồi, cảm ơn hắn xong lập tức không khách sáo chạy đến ngồi phịch lên giường, nằm xuống ngủ luôn.
Khi đi ngang qua hắn, ta khựng lại.
Hắn đã viết ra công thức tổng rồi sao?
... Tức quá, bà nội ơi, hắn không được thì ta cũng không chê cười hắn, sao lại không chịu ngủ cùng ta chứ? Hu hu, tức c.h.ế.t đi được!
Ta ấm ức, giơ tay lên ngửi thử.
Không có mùi oải hương mà.
...
Khi ta mơ màng tỉnh dậy vào lúc rạng sáng, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Hoàng thượng. Nến vẫn còn cháy, rèm gấm Thục cũng đã được kéo lên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng?" Là giọng nhẹ nhàng của lão thái giám.
Ta co ro vươn vai trong vòng tay Hoàng thượng, hắn mở mắt, quay người vén rèm lên, ừm một tiếng.
Bên ngoài im lặng, xa xa truyền đến tiếng đánh canh mõ. Ta nhòm qua khe rèm, thấy lão thái giám đang nhẹ nhàng thắp từng ngọn nến.
Hoàng thượng muốn đổi người khác ngủ sao? Ta nghiêng đầu, kéo kéo tay áo hắn.