Vị trí của Hoàng hậu vẫn lung lay như trước, nhưng nàng ta lại rất nhàn nhã, ngày ngày ăn ngon ngủ kỹ, được nuông chiều trắng trẻo mịn màng. Cứ ba ngày một lần lại gọi ta đến tâm sự, rồi ngủ từ đầu đến cuối.
Còn về phần cơm hộp của Ngọc Phi thì đến quá nhanh khiến ta không kịp phản ứng.
Vào ngày hai mươi lăm tháng Chạp, Hoàng thượng nói ta có công hầu hạ Hoàng hậu lúc bệnh, thăng làm Chiêu nghi.
Ngọc Phi ngồi không yên, chạy đến tìm ta. Nói không sai, nàng ta quả thật không xứng làm Hoàng hậu. Mỗi lần Hoàng hậu tìm ta đều sai người truyền ta qua, chỉ có mình nàng ta ngông nghênh ngồi kiệu lớn đến đây, còn tưởng mình oai phong lắm, thật buồn cười.
Vừa bước vào cửa, nàng ta đã hừ lạnh nói với ta: "Minh Chiêu nghi, ngươi ngồi yên được đấy à."
Ta gật đầu, sai người dâng trà. Nàng ta uống một ngụm rồi đắc ý nói: "Trong trà không có độc sao, cơ hội cuối cùng để bịt miệng ta, ngươi đã bỏ lỡ rồi."
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng.
Nàng ta tức giận đỏ mặt: "Ngươi thật sự không sợ sao?"
Ta gật đầu lia lịa: "Thần thiếp không biết nương nương đang nói chuyện gì, quê thần thiếp có một bài thuốc gia truyền, tên là Vong Ưu Hoa, chuyên trị chứng phiền não của nương nương."
Nàng ta trừng mắt nhìn ta: "Chúng ta cùng một quê, sao ta chưa từng nghe nói đến cái gì tên là Vong Ưu Thảo, ngươi đừng có giở trò huyền bí ở đây."
"Nương nương, Vong Ưu Thảo là Vong Ưu Thảo, tên thông thường là rau cúc vàng, chắc nương nương đã từng ăn qua. Còn Vong Ưu Hoa khác với Vong Ưu Thảo, tên thông thường là “ôi chòi ơi”, rất phù hợp cho nương nương dùng."
Nàng ta sững người, rồi nghiến răng ken két: "Ngươi có bệnh à?"
Đám cung nữ bên cạnh nhìn nhau không hiểu vì sao nàng ta lại nổi giận lớn như vậy.
Ta tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Loài Vong Ưu Hoa này rất khó tìm, thần thiếp từng tình cờ thấy nó ở một hẻm núi, hẻm núi đó tên là Vương Giả vực. Thần thiếp đang định hái Vong Ưu Hoa cho nương nương thì từ kẽ đá bên cạnh có một con bạch tuộc khổng lồ chui ra, nó là quái thú canh giữ loài hoa thần kỳ này. Thần thiếp vì nghĩ đến nương nương nên không nỡ từ bỏ hoa thần, lập tức cầu cứu một vị pháp sư. Vị pháp sư đó đối đầu với con bạch tuộc không hề thua kém nó chút nào, một đòn đã hạ gục."
"Tại sao không cầu cứu xạ thủ? Là xạ thủ không đẹp sao?" Nàng ta dùng cách nói quen thuộc của ta để cãi lại.
Ta đã sớm đoán được nàng ta sẽ hỏi vậy, bèn mỉm cười bí hiểm: "Bởi vì pháp sư khắc chế bạch tuộc, gọi tắt là - F-uck you (Pháp Khắc Vưu) (*)."
(*) 法克鱿 - Đọc phiên âm là fa ke you - đọc nhanh giống fuck you
Nàng ta tức đến tái mặt.
"Ta đến nhà nương nương tìm nương nương, vội vàng lấy “ôi chòi ơi” ra nấu một bát thuốc cho nương nương. Nương nương sơ ý làm rơi một chút lên áo, vải đó không tốt, một phát lan ra một mảng lớn, ta thật sự tiếc cho nương nương, ăn món ngon như vậy mà đồ mặc lại xài loại vải vã như này."
Nàng ta trợn mắt nhìn ta, không nói gì.
Ta đành tự giải thích: "Bởi vì món ăn của nương nương… so với vải (*)…”
(*) 菜比布行 (cài bǐ bù háng) nghe giống 菜逼 (cài bī) - một từ lóng có nghĩa là "gà mờ/kém cỏi
"Minh Chiêu Nghi, ngươi không muốn sống nữa sao?" Nàng ta đứng dậy trừng mắt nhìn ta.
Ta vội vàng nói: "Đâu dám, sau này ta mới biết bộ quần áo của nương nương rất đẹp, gọi là... Váy Cá Chép Bích Trì (*), đúng không?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
(*) 碧池 (bìchí) nghe giống Bitch trong tiếng Anh
Thấy váy Bách Hoa Độ Điệp chán phèo, Tiểu Anh Anh đây rất thấu hiểu nên sẽ đổi cho nàng ta bộ Cá Chép Bích Trì sang chảnh!