Chỗ huyền quan vẫn còn để thẻ từ phòng của Cố Kỳ, Diệp Hòe nhìn chằm chằm một lúc mới khom lưng đổi giày.
Y nấu một bữa ăn nhẹ vào buổi trưa, chơi 2 ván game, Diệp Hòe cũng không biết mình làm sao ở trên ghế sa lon nằm đến hơn bảy giờ tối.
Có lẽ đêm qua trời lạnh, hiện giờ mới phát giác cả người bủn rủn phát lạnh. Bò lên tùy tiện uống ít nước nóng, Diệp Hòe lại nằm xuống giường, vật lộn giữa việc ra ngoài ăn hay tự nấu cháo.
Sau đó nhìn điện thoại di động mới phát hiện, Cố Kỳ lúc năm giờ gửi tin nhắn cho y. Nội dung tới tới lui lui, đơn giản là ngày hôm nay không vui, không muốn cùng thiên kim ăn cơm, nói mẹ hắn bá đạo vân vân.
Dường như, vị trí của Diệp Hòe chưa bao giờ thay đổi, vẫn là một người bạn để hắn có thể thổ lộ bất cứ chuyện gì.
Đầu y choáng váng, những ngón tay sững lại một lúc lâu rồi mới từ từ nhắn lại: 『 ăn cơm thật ngon 』
Gửi đi rồi lại cảm thấy bốn chữ này không thể nhìn thấy cảm xúc trên màn hình, chỉ lo Cố Kỳ hiểu lầm sẽ tự mình ăn dấm rồi tức giận, vì vậy ngay sau đó chia sẻ cho hắn một bài nghe lời của mẹ.
Quỷ thần xui khiến, Diệp Hòe nhấp vào vòng tròn bạn bè của Tống tiểu thư mà cô vừa thêm vào buổi sáng, giở đến bài đăng mới đăng trước đây không lâu, tựa đề rất đơn giản: “Học trượt tuyết! Kỹ thuật chụp ảnh của cô Cố quá tốt rồi!”
Y như tự ngược mở ra chín tấm hình đính kèm xem chăm chú, dần dần, ngón tay y không thể di chuyển màn hình được nữa, điện thoại rơi xuống chăn.
Diệp Hòe thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chưa có tuyết rơi. Lò sưởi có phải bị hỏng rồi hay không, tại sao tấm thân này dù đang bọc chăn dày vẫn thấy lạnh như thế này.
Hết chương 17