Năm giờ rưỡi đến công ty Diệp Hòe, đồng sự nói y tan ca rồi. Cố Kỳ lấy điện thoại di động ra, người này ngày hôm qua còn nhắn Wechat bảo với hắn tháng này mỗi ngày đều phải bận rộn tăng ca.
Gọi hai cuộc điện thoại không nhận, lúc nào nếu như Diệp Hòe có việc bận không tiếp cũng trả lời tin nhắn cho hắn, đợi mấy phút không có động tĩnh gì, Cố Kỳ trực tiếp lái xe đến nhà y.
Diệp Hòe trong nhà không một bóng ai.
Cố Kỳ ở ngoài cửa đứng một lúc lâu, hỏi mấy đứa bạn không có kết quả, dứt khoát ấn vân tay vào nhà chờ y.
Gần tới mười giờ, ngoài cửa rốt cục có động tĩnh.
Diệp Hòe bị lạnh đến choáng váng, dừng ở cửa một hồi, cửa bị mở từ bên trong.
Hai người đều sững sờ.
“Cậu uống rượu?”
“Cậu sao lại ở đây?”
Cố Kỳ đỡ y ngồi vào ghế salông, học động tác cởi khăn quàng áo khoác của y trước đây mỗi lần làm cho mình, rót ly nước nóng.
“Cậu làm sao cũng không nghe điện thoại của tớ, cũng không trả lời tin nhắn của tớ.”
Diệp Hòe bé ngoan nghe hắn lên án, bèn lấy điện thoại ra cho hắn xem, “Chắc là do cậu gọi không được đó.”
“Vậy cậu đã làm gì, điện thoại cũng không tiếp.” Cố Kỳ cau mày.
“Cậu trước đây cùng bạn gái hẹn hò đi chơi tớ cũng đâu có gọi cho cậu.” Diệp Hòe xác định chính mình có chút say rồi, chứ không giờ khắc này lại có thể giống như đang hạnh phúc như thế.
Cố Kỳ sững sờ “Cậu có bạn gái?!”
Diệp Hòe nhắm mắt lại, cắn cắn răng hàm, khi nhìn lại chỗ hắn, như đang lờ đờ say xỉn.
“Không có, tớ không thích con gái.”
Cố Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không ngẫm nghĩ ý trong lời nói của y, trực tiếp ngồi ở bên cạnh ôm y, “Vậy cậu đi đâu, cậu không phải tăng ca sao, gần nhất làm sao sao không cùng tớ đi ra ngoài.”
“Cậu đến công ty tìm tớ?”
“Ân, ” Cố Kỳ gật đầu, “cậu làm sao vừa tan sở đã không thấy tăm hơi.”
Diệp Hòe lại hỏi: “cậu vẫn chưa ăn cơm?”
Cố Kỳ gật đầu.
“…”
Diệp Hòe không biết người này làm sao còn có thể oan ức làm nũng hỏi tại sao mình không để ý tới hắn.
Tim lại khẽ lung lay, y lấy lấy một chiếc bánh nướng xốp từ tủ lạnh hâm nóng cho hắn lót bụng, nhặt chiếc áo khoác và khăn quàng cổ y vừa cởi ra.
“Đi thôi, cậu không phải muốn biết tớ vừa nãy đi đâu à.”
Cố Kỳ không hỏi y muốn đi đâu, theo bản năng cho là y muốn mình lái xe.
Diệp Hòe nhìn hắn lật túi áo khoác tìm chìa khóa xe, nghĩ thầm lúc này còn có thể ngồi trên xe của hắn cùng đi, đợi chút nữa người này nếu như bị hù chạy, chính mình chẳng phải đi bộ về nhà sao.
“Cậu cười cái gì?” Cố Kỳ không rõ vì sao.
“Không có gì.” Diệp Hòe lắc đầu một cái.
Cố Kỳ bất mãn: “cậu bây giờ đều có chuyện gạt tớ, cái gì cũng không nói với tớ.”
Diệp Hòe thầm nghĩ, tớ vẫn luôn có việc gạt cậu a, ngu ngốc.
Hắn thả lại chìa khóa xe Cố Kỳ vào trong túi, đưa hắn từ cửa hông tiểu khu đi ra ngoài, “Mười mấy phút là đến, không cần lái xe.”
Cố Kỳ đụng tới tay y lành lạnh, không muốn y đi hứng gió.
“Rốt cuộc nơi nào, thần thần bí bí.”
“Một quán bar.” Diệp Hòe không nhiều lời, ngược lại hỏi: “Đều đã trễ thế này, sao cậu không ăn cơm trước.”
“Không muốn ăn.” Cố Kỳ nói.
Diệp Hòe không nói gì nữa. Hai người đi tới ngõ hẻm hơi sâu xa, Cố Kỳ sắc mặt càng ngày càng khó coi, Diệp Hòe biết, không phải là bởi vì con đường càng ngày càng hẹp, mà là bởi vì trong ngõ hẻm túm năm tụm ba đàn ông ôm hôn nhau.
Y nhấc lên vải mành trên cửa kiểu Nhật, ra hiệu Cố Kỳ đi vào: “Chính là chỗ này.”
Bên trong phát giai điệu Blues ngâm nga, không hề có khói thuốc, trên ghế dài đều có người, Diệp Hòe không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn ngồi xuống trước quầy bar.
Diệp Hòe muốn hai ly rượu Brandy, hai người chạm nhẹ vào nhau, sau đó không nói gì nữa.
Cố Kỳ nhấc mí mắt bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, kể từ khi họ bước vào, họ liên tục nhìn hắn, không giống những ánh mắt ngày thường người khác nhìn hắn, làm hắn rất không thoải mái.
“Gay hả?” Giọng khẳng định.
Diệp Hòe gật đầu, “Tớ đêm nay không phải tới nơi này, nhưng mà chỗ này gần nhà tớ nhất.”
Cố Kỳ triệt để không còn tâm tình, “Làm sao cậu biết nơi như thế này, còn có vừa nãy cái người chào hỏi với cậu lúc vào cửa ở bên trái là ai, tớ làm sao không quen biết.”
Diệp Hòe biết hắn mất hứng, nhưng vẫn giả vờ thoải mái: “Tớ vẫn luôn biết. Tớ gần đây quen được một ít bạn mới, nhưng mà có lẽ cậu hẳn là không hứng thú biết đến.”
Cố Kỳ dùng sức nặn nặn sống mũi, nghiêng đầu nhìn thẳng Diệp Hòe, “Hòe Hòe, cậu đều đến đây một mình?”
“Có đôi khi là thế.” Diệp Hòe dùng đầu ngón tay gõ thân ly thủy tinh, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.
Cố Kỳ vẫn cứ nhìn con mắt của y, “Hòe Hòe, bọn họ thích đàn ông.”
Diệp Hòe cười rộ lên, lấy tay bưng ly rượu cạn sạch “tớ biết a.”
“Đi thôi.” Diệp Hòe không nhìn hắn nữa, trực tiếp ra quán bar.
Hai người một trước một sau tản bộ, đường không dài, không khí im lắng không kéo dài quá lâu. Diệp Hòe đi đến dưới lầu, xoay người đưa thẻ cửa nhà Cố Kỳ cho hắn.
“Vẫn là trả lại cho cậu đi. tớ lên đây, cậu về sớm một chút, ăn một chút gì ngủ tiếp.”
Cố Kỳ không có nhận, nhìn chóp mũi y hồng hồng, trong óc loạn hơn, “Hòe Hòe, cậu thực sự… thích đàn ông?”
“Tớ không biết, tớ chỉ biết là, tớ không muốn tìm bạn gái.”
Tớ không phải đồng tính luyến, tớ chỉ là thích cậu.
Thấy hắn không nói, Diệp Hòe đơn giản vò đã mẻ lại sứt: “Có phải cậu cảm thấy được tớ rất buồn nôn.”
Không chờ Cố Kỳ trả lời, y còn nói: “tớ cũng cảm thấy mình rất buồn nôn…”
“Thế nhưng tớ chưa từng đưa người về nhà, cậu chỉ là ở chỗ của tớ, cho dù thấy chúng ta có ngủ chung… cậu cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Nếu như không yên lòng, cậu có thể đi kiểm tra một chút.”
“Tớ không để quần áo gì chỗ nhà cậu, nếu mà có, phiền cậu cứ ném đi, tớ sẽ không đi lấy, miễn cho cậu ―― ”
“Hòe Hòe, tớ không có nghĩ như vậy.” Cố Kỳ ngắt lời cậu, tay vịn lên đôi vai khẽ run của y.
Diệp Hòe khịt khịt mũi, bỏ tấm thẻ từ vào trong túi tiền của hắn, đẩy hắn ra, tiến vào thang máy.
Hết chương 5