Diệp Hòe bước nhanh tới ngăn hắn, đẩy hắn nằm lên giường “Không cần, tớ đã dùng nửa cái khăn của cậu lau tóc rồi, máy sấy tóc cũng xài rồi.”
Cố Kỳ thuận theo động tác của y lăn lên giường, nghiễm nhiên như thể chưa tỉnh rượu.
Diệp Hòe muốn cười, “Có muốn uống nước mật ong không?”
“Không uống.” Cố Kỳ vỗ vỗ bên cạnh gối, thúc giục: “Hòe Hòe nhanh lên.”
Diệp Hòe nằm xuống ở bên cạnh hắn, tắt đèn, mơ mơ màng màng bị hắn quấn lấy, mềm lòng bất đắc dĩ, “Ngày hôm nay không cần thay tớ chặn rượu, làm gì uống nhiều như vậy.”
Nếu đã nghĩ xong, vậy thì cuối cùng cứ tiếp tục dung túng như trước thôi.
Diệp Hòe do dự bắt cái tay khoát lên trên lưng mình, động tác vừa nhẹ vừa chậm, rốt cục an ổn ôm lấy hắn, tâm hồn lại như đè nén kích động.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, y ôm người mình thích, trái tim lại đang giãy dụa chuẩn bị tâm lý có lẽ nửa đời còn lại sẽ chỉ là người xa lại với người y thầm mến những 10 năm.
Hết chương 4