Ôn Hạc Hiên từng trải qua chuyện luận bàn trước đó, hắn biết ngượng, không tự tin nói: “A Hiên, A Hiên thử xem.”
An Nguyễn Nguyễn giơ nắm tay cổ vũ hắn: “A Hiên cố lên!”
Ôn Hạc Hiên hơi đỏ mặt, đôi mắt tỏa sáng: “A Hiên cố lên.” Hắn chậm rãi đi ra ngoài, sau khi nữ tử kia chạy qua bên người, hắn bèn ngăn cản những người đuổi theo nàng ta, sau đó bày ra một tư thế tay, nghiêm túc nói, “Ngươi, các ngươi thả nàng ta đi!”
An Nguyễn Nguyễn giơ tay che mắt, sắc mặt dở khóc dở cười, nàng cảm thấy Ôn Hạc Hiên không đáng tin cậy, thế là cao giọng hô lên: “Cô Lan!”
Diệp Cô Lan phát hiện An Nguyễn Nguyễn không đi theo qua, những người còn lại lúc này đang đi tới. An Nguyễn Nguyễn chỉ vào nữ tử kia, nói với Diệp Cô Lan: “Cô hãy cứu người rồi đưa về viện của chúng ta.”
Bản thân Diệp Cô Lan từng được An Nguyễn Nguyễn cứu. Chỗ bọn họ ở còn có mấy người như nàng ta. An Nguyễn Nguyễn vừa lên tiếng bảo nàng ta cứu người, nàng ta liền đứng ra làm ngay, nhưng chợt bị An Nguyễn Nguyễn kéo lại, nàng ta nghi hoặc nhìn nàng.
An Nguyễn Nguyễn thấy những tên đằng sau đuổi theo nữ tử kia đều cầm vũ khí trong tay, nàng dặn dò: “Hôm nay cô không mang kiếm, phải để ý tới bản thân trước.”
“Ta có thứ này!” Diệp Cô Lan giơ tay lên, lúc này An Nguyễn Nguyễn mới nhìn thấy trong tay nàng ta đang cầm một chiếc roi.
An Nguyễn Nguyễn bất ngờ nói: “Cô còn biết dùng roi à?”
Diệp Cô Lan ừ một tiếng, một roi quất vào một gã đang bắt giữ nữ tử kia. Gã ta rụt bàn tay, nữ tử kia chạy về phía Diệp Cô Lan: “Tỷ tỷ cứu ta!”
Những tên khác lập tức chuyển hướng, tất cả đều tiến về phía nhóm người của An Nguyễn Nguyễn.
Tú bà nhìn thấy người của An Nguyễn Nguyễn ra tay, nàng ta vốn chỉ đứng một bên nhìn, trên mặt không nhìn ra vui giận, lúc này lại cất tiếng: “Được lắm, lại là các ngươi, vậy vừa lúc bắt hết lại đi.”
Nàng ta căn dặn hai người đứng phía sau mình, hai người kia liền bước qua sảnh lớn đi về phía kia.
An Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: “Này, ngươi bắt chúng ta làm gì? Chúng ta có chọc giận ngươi à?”
Tú bà cười nói: “Các ngươi coi lão nương mù à, thỏ đực thỏ cái không phân biệt được sao? Bắt bọn họ lại cho ta, trọng điểm là đừng để mấy con bé kia chạy trốn.”
Thế là mấy tên vốn đi bắt nữ tử kia liền chia người ra hướng về bên này. An Nguyễn Nguyễn đề phòng nhìn hai tên vẫn chưa ra tay, một nam tử khác đi tới, trực giác nói với nàng người này không cùng cấp bậc với hai tên kia, nàng theo bản năng vươn tay lần mò vị trí đeo túi thường ngày, kết quả trống trơn. Lúc này An Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra, trước khi ra ngoài vì giả vờ phong lưu mà cảm thấy đeo cái túi này rất tổn hại hình tượng, nàng lại cảm thấy chỉ đi dạo thanh lâu mà thôi chắc là không có nguy hiểm, hơn nữa có Diệp Cô Lan và Ôn Hạc Hiên, vậy nên nàng không đeo túi, đâu ngờ lại xảy ra chuyện.
Nàng nhìn ra phía sau, không có ai biết võ công, Diệp Cô Lan biết võ đã bị nàng sai đi rồi. Có điều, Lâu Tâm Nguyệt và An Tiểu Cẩm rất bình tĩnh, giống như đã quen với loại chuyện này. Thư Minh Húc cũng không có thay đổi tâm trạng, thậm chí còn đầy hứng thú nhìn phản ứng của mọi người trong sảnh lớn, chỉ có Thư Hòa và Xuân Lan đều tự kéo chủ tử nhà mình, đề phòng nhìn xung quanh.
“A Hiên,” An Nguyễn Nguyễn cười khổ vỗ vai Ôn Hạc Hiên, “Lúc này thật sự phải nhờ ngươi.”
Ôn Hạc Hiên nghiêm túc nói: “A Hiên sẽ bảo vệ tiểu thư.” Khi nói chuyện hắn đã chắn trước mặt An Nguyễn Nguyễn.
Nữ tử kia đã chạy tới trước mặt Diệp Cô Lan, nàng ta thấy An Nguyễn Nguyễn gặp nguy hiểm bèn đi qua, nửa đường lại bị một tên cản lại.
Nàng ta chẳng hề do dự, vung một roi quất vào mặt gã kia, nhưng bị hai người gầy gò phía sau đi tới bắt lấy, dùng sức kéo nàng ta suýt nữa rớt chiếc roi.
Sắc mặt Diệp Cô Lan không thay đổi, trong mắt lại thêm vẻ hưng phấn khi gặp được đối thủ. Nàng ta dùng sức cầm chiếc roi dài kéo về, nam tử gầy gò vừa buông tay thì một roi vung qua, lần này góc độ càng hiểm hơn.
Nữ tử kia vốn thấy tình thế bất thường muốn đổi hướng chạy bèn quay người lại thì đã bị một tên túm lấy bả vai. Sắc mặt nàng ta ngớ ra, nhưng không chịu bó tay chịu trói, vừa đá lại đánh thậm chí còn dùng răng cắn.
An Nguyễn Nguyễn vốn đang lo lắng, khi nhìn thấy hành động của nữ tử kia nàng bật cười: “Cô nương này rất thú vị!” Lúc nói chuyện một tay nàng đặt trên vai Ôn Hạc Hiên đang chắn trước nàng, một cước đá một tên mặt vuông đang hướng tới gần bọn họ, nàng đồng thời quay đầu nói với nhóm người Lâu Tâm Nguyệt, “Các người đi trước đi!”
Tên mặt vuông phản ứng rất nhanh, giơ tay lên ngăn cản, sau đó trở tay tới bắt, An Nguyễn Nguyễn sợ tới mức nhảy ra sau. Tên mặt vuông bắt trúng khoảng không, sửng sốt một chút, dường như không ngờ lại có người dùng cách này né tránh sự tấn công.
Cùng lúc đó, một tay Ôn Hạc Hiên ngăn lại bàn tay của tên kia, hắn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, lời thốt ra chẳng hề tương xứng với khuôn mặt: “Không được phép ức hiếp tiểu thư của ta.” Nghe thế nào cũng không đủ khí thế.
“A Hiên giỏi lắm!” An Nguyễn Nguyễn vỗ tay, trong lòng có cảm giác yên tâm kỳ lạ. Nàng không nghĩ nhiều vì sao mình có được cảm giác yên tâm này, mà là mau chóng xoay người nhìn mấy người còn đứng đó không động đậy vì lo lắng cho nàng rồi bảo, “Lỡ như ta bị bắt, các người cũng có thể nghĩ cách cứu ta. Không được ở lại, Thư nhị! Tiểu Hòa Tử, đưa công tử nhà ngươi đi đi!”
Thư Minh Húc nhìn thấy tên mặt vuông đang đánh nhau với Ôn Hạc Hiên, lại nhìn qua những tên khác đang vây quanh bọn họ, y tự biết mình ở lại cũng chỉ cản trở, bèn gật đầu nói: “Được.”
Lúc này người vốn đang xem nhảy múa ở sảnh lớn, có một số tìm chỗ tránh, phần lớn chạy ra bên ngoài. Sảnh lớn đã trở nên hỗn loạn, trên mặt đất đều là bát đĩa rơi vỡ vụn, còn có bàn bị lật ngược, sau khi Diệp Cô Lan đánh mấy hiệp với nam tử gầy gò thì hiểu được bản lĩnh võ nghệ của hắn ta, vì thế nàng ta nhờ vào ưu thế có vũ khí quất lấy một gã đã bắt được nữ tử kia, đồng thời đầu nàng ta ngửa ra sau né tránh một quyền của nam tử gầy gò vung tới trước mặt, sau đó nàng ta khom lưng, một chân quét phía dưới nam tử kia, nói với nữ tử: “Chạy đi!”
Nữ tử kia vất vả bắt được cơ hội nhấc chân bỏ chạy, một tên vừa định đuổi theo thì bị một roi đối diện ngăn cản, sau mấy lần như vậy, gã ta cùng nam tử kia tấn công Diệp Cô Lan.
Bên kia, Ôn Hạc Hiên đang đánh mấy hiệp với tên mặt vuông, càng đánh càng lưu loát, khiến người ta có cảm giác điêu luyện. An Nguyễn Nguyễn lợi dụng cây cột bình phong chiếc bàn chơi trò trốn tìm với gã nam nhân vạm vỡ, nàng còn có thời gian cổ vũ Ôn Hạc Hiên: “A Hiên một cước này đá rất đẹp.” “Đá JJ của hắn đó, A Hiên!” “Đúng, vậy đó, đánh ngay mặt, A Hiên.”
Ôn Hạc Hiên còn có thể đáp lại nàng: “Được.”
Sau một khắc, An Nguyễn Nguyễn được Ôn Hạc Hiên giúp đỡ nhìn thấy một đám người bị đánh ngã dưới đất không đứng dậy nổi, nàng hất cằm nói với tú bà tức giận đến mỗi khuôn mặt tái mét: “Còn muốn bắt nữa không ha ha ha? Ta đập quán của ngươi, hừ! A Hiên, đi thôi!”
Lầu hai Bách Phương Lâu, một nam tử nhìn An Nguyễn Nguyễn, nheo mắt nói: “Nàng ta rất thú vị, nàng nói phải không, Như Ý?”
Nữ tử được gọi là Như Ý cười đáp: “Ánh mắt của Phúc công tử chưa bao giờ sai.”