Nàng không dám gọi người, sau khi rời giường thì soi gương tự thay thuốc, trong lúc làm có vài lần đụng phải vết thương, nàng đau đến nhe răng trợn mắt nhưng cố gắng chịu đựng không ra tiếng.
Sắc trời hơi u ám, An Nguyễn Nguyễn rửa mặt xong thì chải tóc đơn giản, sau đó tìm chiếc ô muốn đi ra ngoài.
Tối qua nàng vốn muốn ở lại chăm sóc Ôn Hạc Hiên, nhưng bị dì Tình dùng uy hiếp “Nếu tiểu thư không chịu nghỉ ngơi dì Tình sẽ nói việc tiểu thư bị thương với lão gia”, nàng đành phải về phòng nghỉ ngơi.
Tới phòng ngoài, nàng thấy An Tiểu Cẩm nhoài người trên bàn đang ngủ, trên bàn đặt một bát cháo trắng vẫn còn bốc khói, hiển nhiên nàng ta mới ngủ không bao lâu.
Nàng tìm một cái áo khoác đắp lên cho An Tiểu Cẩm, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bàn, ăn xong cháo mới ra cửa.
Mưa rơi tầm tã, An Nguyễn Nguyễn che ô bước nhanh vào phòng Ôn Hạc Hiên, rõ ràng đoạn đường không dài nhưng vạt áo đã bị ướt sũng.
Nàng đặt ô sang một bên, ở dưới mái hiên vắt khô làn váy rồi mới vào phòng. Bên trong có người trông chừng, chính là An Chính Bình. An Nguyễn Nguyễn lập tức biết được là do dì Tình sắp đặt.
Nàng hỏi: “Ngươi trông chừng cả đêm à?”
An Chính Bình gật đầu: “Tới nửa đêm Ôn công tử mới giảm sốt, buổi sáng Từ đại phu có đến, nói là hôm nay giảm sốt rồi thì tình huống sẽ có tiến triển.”
“Hắn chắc là lớn tuổi hơn ngươi.” An Nguyễn Nguyễn lấy tay đo nhiệt độ, vẫn còn phát sốt nhưng không nóng như hôm qua. Trong lòng nàng yên tâm một chút, nàng ngẩng đầu nói với An Chính Bình, “Ngươi có thể gọi hắn là A Hiên ca ca, Hiên ca, A Hiên cũng được, không cần gọi Ôn công tử.”
An Chính Bình vẫn còn là chàng thiếu niên cười nói: “Vậy ta gọi y là A Hiên ca ca đi, tiểu thư thật sự thành thân với A Hiên ca ca ư?”
“Ngươi cũng biết à?” An Nguyễn Nguyễn thấy bờ môi của Ôn Hạc Hiên khô đến mức tróc da, nàng đứng dậy đi rót nước, “Trong phủ còn ai biết nữa?”
“Đều…đều biết hết rồi. Lão gia ngài ấy…” An Chính Bình nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn uống nước trước, sau đó cúi đầu dùng môi mớm nước cho Ôn Hạc Hiên, cậu ta đã không nói được câu tiếp theo.
Cậu ta lập tức xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt đỏ ửng, miệng còn lẩm bẩm “Phi lễ chớ nhìn”.
An Nguyễn Nguyễn đút xong ngụm nước, lúc khóe mắt nhìn thấy phản ứng kia của An Chính Bình nàng mới nhớ ra hành động của mình quá thành thạo, nhưng rõ ràng tối qua nàng chỉ làm một lần.
Động tác bưng chén nước của nàng ngưng lại vài giây, nàng nghĩ lỡ rồi thì thôi: dù sao có một lần, hai lần ba lần cũng không có gì khác nhau. Thế là nàng giả vờ điềm tĩnh hỏi: “Cha ta thế nào?”
An Chính Bình đưa lưng về phía nàng đáp: “Lão gia nói, trong phủ đã lâu không có việc vui, cho nên đã định một ngày tốt gần nhất cho hai người thành thân. Hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị việc mừng của tiểu thư.”
“Gì cơ?” An Nguyễn Nguyễn sợ tới mức đứng dậy, “Ngươi nói cha ta bây giờ bắt đầu chuẩn bị rồi?”
“Đúng vậy.” An Chính Bình lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy tiểu thư không làm chuyện xấu hổ nữa, cậu ta xoay người lại cười nói, “Vào ngày kia, cho nên phải mau chóng chuẩn bị.”
“Ngày kia ư?” An Nguyễn Nguyễn lập tức muốn đi tìm cha. Trong kế hoạch của nàng không phải như vậy, cha nàng yêu chiều nàng, dù thế nào cũng phải kéo dài một thời gian rồi mới dày công chuẩn bị cho nàng, kết quả lại là ngày kia?
Nàng cảm thấy cha nàng nhất định đang hù dọa nàng.
An Nguyễn Nguyễn đuổi An Chính Bình về nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm cha. Trước khi rời khỏi nàng nhìn sang Ôn Hạc Hiên, nghĩ nghĩ dù sao cũng đã làm hai lần, thêm lần nữa cũng không khác mấy.
Nàng mớm nước cho Ôn Hạc Hiên vài lần thấy bờ môi hắn rốt cuộc đã ươn ướt, nàng bèn uống ngụm cuối cùng trong chén mớm cho hắn, sau đó nàng mở to hai mắt nhìn thấy Ôn Hạc Hiên thế mà đang liếm môi nàng.
“!!!” An Nguyễn Nguyễn hai kiếp cộng lại độc thân sắp nửa đời người mặt đỏ tai hồng chợt đứng dậy, bởi vì động tác quá gấp vết thương sau lưng đau đến sắc mặt trắng bệch.
Lúc này không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào ngoài phòng che giấu nhịp tim đang đập mạnh. An Nguyễn Nguyễn lén quay đầu liếc nhìn liền đối diện cặp mắt sáng ngời tựa ánh sao của Ôn Hạc Hiên, hắn nói gì đó, thấy An Nguyễn Nguyễn không phản ứng, hắn lo lắng muốn đứng lên.
An Nguyễn Nguyễn nhớ hắn có vết thương, nàng bất chấp vẻ thẹn thùng vô cớ sinh ra kia, mau chóng chạy qua.
Ôn Hạc Hiên đã ngồi dậy. Hắn dường như không biết đau, nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn vui vẻ hô lên “Tiểu thư”.
An Nguyễn Nguyễn suýt nữa bật khóc bởi tiếng hô của hắn: “A Hiên, vết thương còn đau không? Ngươi đã ngủ một ngày hai đêm, có đói bụng không?”
Ôn Hạc Hiên nói: “A Hiên muốn uống nước.”
Rõ ràng là một câu rất bình thường, An Nguyễn Nguyễn chẳng biết tại sao nhớ tới một màn ban nãy. Nàng giống như chạy trốn đứng dậy đi rót nước, Ôn Hạc Hiên uống liên tục ba chén mới dừng lại.
An Nguyễn Nguyễn bảo hắn đợi một lúc, nàng đi lấy chút thức ăn, vừa dứt lời thì An Tiểu Cẩm bưng cháo tiến vào, vừa đi vừa nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao không gọi em?” Trong giọng nói có phần oán trách.
“Ta thấy em ngủ ngon quá.” An Nguyễn Nguyễn cầm lấy bát cháo, tự mình đút Ôn Hạc Hiên ăn. Sau đó nàng dặn dò An Tiểu Cẩm chăm sóc Ôn Hạc Hiên, còn mình thì cầm ô đi tìm cha.
An lão gia mới sáng sớm đã ra ngoài. An Nguyễn Nguyễn không tìm thấy người, nhớ tới hôm đó Tề Uy hộ tống bọn họ trở về Phú Ninh, Thư Minh Húc cũng còn ở trong phủ, nàng đến chỗ của Thư Minh Húc trước, không ngờ Tề Uy cũng ở đây, hai người đang chơi cờ dưới hiên nhà.
Lúc nàng còn rất nhỏ An lão gia và An phu nhân từng mời người dụng tâm dạy dỗ cầm kỳ thư họa cho nàng, An Nguyễn Nguyễn biết đàn, thư họa cũng coi như biết nhìn, chỉ có cờ, dù là cờ vua hay cờ vây chỉ xem thôi cũng tốn sức.
Nàng không lên tiếng quấy rầy bọn họ mà ngồi vào bên cạnh, yên lặng suy nghĩ một vài chuyện, là Thư Minh Húc để ý tới nàng chủ động cất tiếng: “Cô lo cho ta nên đến à?”
An Nguyễn Nguyễn tùy tiện gật đầu một cái: “Cơ thể huynh không có gì chứ?”
“Khỏe mạnh, đừng lo.” Thư Minh Húc hỏi, “Ôn công tử sao rồi?”
“Tỉnh lại rồi.” An Nguyễn Nguyễn thấy hai người dừng chơi cờ, nàng trịnh trọng nói cảm ơn Tề Uy.
Tề Uy xua tay: “An muội muội đừng khách sáo, gia phụ và An lão gia là bạn thân, ta là vãn bối, mọi người gặp nạn ở thành Phú Dương, ta đương nhiên tận lực bảo vệ.”
Bởi vì trước đó cha nàng giới thiệu Tề Uy với nàng để xem mắt, An Nguyễn Nguyễn có chút bài xích đối với hắn ta, lúc này trong lòng nàng đã có thiện cảm hơn. Nàng sực nhớ còn có một người, nhưng sau khi nàng được cứu ra thì chưa từng thấy: “Xảo Nhi có đi cùng không?”
“Không hay rồi!” Tề Uy bỗng nhiên đứng lên, “Ngày đó sau khi An muội muội biến mất thì cũng không thấy Tăng cô nương đâu, bọn ta tưởng rằng muội và nàng ấy cùng bị bắt, sau đó các người bị thương nặng chạy ra phủ thành chủ, dọc đường đi cố trốn tránh, không nhớ ra còn có một Tăng cô nương.”
An Nguyễn Nguyễn thay đổi sắc mặt, một ngày hai đêm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nàng chỉ hy vọng Tăng Xảo Nhi không bị bắt lại giống như mình, bằng không nàng sẽ áy náy trong lòng.
Tất cả mọi người chỉ lo lắng cho nàng.
An Nguyễn Nguyễn không ngồi được nữa, nàng đứng dậy bỏ chạy đến chủ viện tìm An Đức Nghĩa, ngay cả ô cũng không mang theo. Khi nàng ướt nửa người nhìn thấy An Đức Nghĩa thì ông ta đang cùng An Phúc sai bảo hạ nhân trong phủ đi đưa thiệp mừng.
Nàng nhìn thấy liền sửng sốt, sau đó liếc qua dưới mái hiên không biết đã thay đèn lồng đỏ chót hồi nào, lúc này nàng mới khẳng định cha nàng làm thật.
“Phúc thúc,” An Nguyễn Nguyễn ném chuyện của mình sang một bên, lo lắng hỏi, “Trong những người cùng theo trở về có ai biết Xảo Nhi không?”
An Phúc nghĩ nghĩ nói: “Chắc là có.”
An Nguyễn Nguyễn: “Thúc giúp ta gọi người tới, ta cần bọn họ giúp đỡ.”
An Phúc thấy sắc mặt nghiêm nghị của nàng lập tức đi ngay.
An Nguyễn Nguyễn nhìn đống thiệp mừng kia cứ cảm thấy quá gây chú ý: “Đức thúc, cha con thật sự hôm nay mới bắt đầu chuẩn bị những thứ này à? Sao con cứ cảm thấy cha đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ con đồng ý thành thân thôi?”
An Đức Nghĩa cười hiền hậu nói: “Tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”
An Nguyễn Nguyễn càng khẳng định sự suy đoán của mình: “Mọi người lén chuẩn bị từ hồi nào hả?”
An Đức Nghĩa không nói gì.
An Nguyễn Nguyễn cũng không hỏi lại, nàng tự đến nhà chính, sau khi chờ An Phúc gọi người tới, nàng hỏi bọn họ có bằng lòng thay nàng đi một chuyến đến thành Phú Dương không: “Chắc là sẽ không ở phủ thành chủ, bằng không với tính cách của Xảo Nhi thì sẽ nhắc nhở bọn ta một tiếng khi xảy ra chuyện ầm ĩ kia.”
Bọn họ gần như phá nổ một phần ba phủ thành chủ, tuy rằng tính cách Tăng Xảo Nhi thích khóc nhưng không ngồi chờ chết, nếu nàng ta ở trong phủ thành chủ, nhất định sẽ làm ra động tĩnh để thu hút bọn họ.
An Nguyễn Nguyễn sực nhớ tên nam nhân mặt vuông bắt cóc nàng: “Chắc là ở Bách Phương Lâu, nhưng ta không rõ về Bách Phương Lâu cho lắm, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi một số vật phòng thân, nhưng nhất định phải chú ý sử dụng.”
Trong những người An Phúc gọi tới có vài người từ Phú Ninh đi theo đến Phú Dương, là gia đinh luôn làm việc tại An phủ. Bọn họ chẳng hề nghĩ ngợi nói sẽ đi.
An Nguyễn Nguyễn nhìn một vài gương mặt trẻ tuổi, nhắc nhở: “Có thể sẽ có nguy hiểm.”
Một thanh niên trong đó chừng ngoài hai mươi nói: “Không sợ, lão gia tiểu thư đối với chúng ta rất tốt, tiểu thư cần giúp đỡ, đương nhiên quyết không chối từ.” Câu cuối cùng mang theo mấy phần nghĩa khí giang hồ.
Mấy người còn lại cũng nói: “Quyết không chối từ.”
An Nguyễn Nguyễn không nói mấy lời cảm tạ khách sáo, bảo bọn họ đợi nàng một lúc, nàng chạy về trong viện của mình lấy lựu đạn và bom khói do nàng làm, chỉ bọn họ làm sao sử dụng, cùng với lúc dùng phải chú ý an toàn của bản thân trước, sau đó nàng đích thân tiễn bọn họ đi.
Cho đến khi không nhìn thấy đám người nữa, An Nguyễn Nguyễn mới nói với An Phúc ở bên cạnh: “Chờ bọn họ trở lại, Phúc thúc hãy giúp ta chuẩn bị chút quà cho bọn họ, ừm, trả tiền là tốt nhất, dù sao cha ta không thiếu tiền, một nửa gia sản của ông ấy đúng lúc không đưa ra ngoài.”
An Phúc nghe vậy cười rộ lên, biết lời này của tiểu thư mang theo sự hờn giận đối với lão gia, ông ta giải thích: “Lão gia cũng là hy vọng tiểu thư có thể sớm ngày thành thân sinh con, ngài ấy đã làm chỗ dựa cho tiểu thư nhiều năm rồi.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn đèn lồng màu đỏ mới thay ở cổng, rồi nói tiếp: “Mấy thứ này, từ năm tiểu thư mười sáu tuổi lão gia đã lén chuẩn bị, nhưng tiểu thư cứ không chịu xuất giá, những thứ này đã đổi ba lượt rồi.”
An Nguyễn Nguyễn ngớ ra, cũng ngẩng đầu nhìn đèn lồng đỏ chót treo cao. Nàng chưa từng nghĩ tới cha muốn nàng xuất giá nhưng còn muốn làm chỗ dựa cho nàng. Là người giàu nhất thành Phú Ninh, chỉ cần cha nàng còn đó, cho dù nàng gả cho ai cũng sẽ không chịu uất ức ở nhà chồng, trừ phi cha nàng mất đi.
Nhưng cha nàng sao có thể mất chứ, ông mới bốn mươi thôi, ở thời hiện đại chỉ mới bước vào tuổi trung niên. Trong lòng An Nguyễn Nguyễn hơi chua xót, miễn cưỡng cười nói: “Cha ta là một đại lão gia, sao tâm tư lại tinh tế như thế chứ.”
An Phúc nhìn ánh mắt ửng đỏ của An Nguyễn Nguyễn, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên nghe được bên sát vách truyền đến tiếng thét.
An Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy, nàng đi tới trước bậc thang, thò người vào nhìn Lâu phủ ở bên cạnh, phát hiện người kêu thảm thiết lại là Liễu Thiên Thiên, nàng ta vừa khóc vừa sờ bụng mình nói: “Đau quá, bụng của ta! Tỷ tỷ, tuy rằng tỷ hận ta giành lấy An Chi, nhưng tỷ không thể oán trách lên người đứa nhỏ trong bụng ta.”