Nàng đi không một chuyến, khi trở về thì trong phủ đã đốt đèn, hạ nhân nói với nàng cô gia tỉnh rồi.
An Nguyễn Nguyễn lập tức trở về phòng, nàng đẩy cửa ra trông thấy Ôn Hạc Hiên mang sắc mặt tái nhợt nửa ngồi trên giường, Quý đại phu đang thay thuốc cho hắn.
“A Hiên.” Nàng bước nhanh qua, sực nhớ tới lời của Quý đại phu nói hắn có khả năng khôi phục trí nhớ, nàng chậm lại bước chân, chần chừ quan sát hắn.
Ôn Hạc Hiên dường như không để ý tới vẻ do dự của nàng, nhìn thấy nàng hắn hết sức vui vẻ hô lên “Nguyễn Nguyễn”, lúc này định xuống giường.
Vẫn là A Hiên của mình.
An Nguyễn Nguyễn giơ tay ngăn hắn lại: “Đừng xuống, để Quý đại phu thay thuốc xong cho ngươi đã.”
Ôn Hạc Hiên rất nghe lời ngồi trở lại, hắn níu lấy nàng hỏi: “Nguyễn Nguyễn đi đâu? A Hiên tỉnh lại không tìm thấy Nguyễn Nguyễn.”
Động tác băng bó của Quý đại phu khựng lại, ông ta bị Ôn Hạc Hiên âm thầm liếc nhìn một cái.
An Nguyễn Nguyễn không để ý tới, tầm mắt của nàng dừng vết thương trúng tên bên vai trái của Ôn Hạc Hiên còn chưa băng bó: “Ta đi tìm tiểu thúc của ngươi, nhưng mà hắn đi rồi. Quý gia gia, ông lợi hại quá, lúc này mới ba ngày thôi, vết thương rất dọa người trước đây cũng sắp lành rồi.”
Quý đại phu khiêm tốn nói: “Là dược liệu quý giá nên có công hiệu mau, cũng không phải công lao của lão thần.”
An Nguyễn Nguyễn nhớ ra sau khi mình nhặt được A Hiên thì cũng chỉ lo chơi thôi, đã lâu rồi không nghiên cứu mặt nạ cho làn da và đồ trang điểm cổ đại mà nàng có hứng thú. Trước đây nàng hái thuốc trong núi là để làm thử dược mỹ phẩm.
Nàng nghĩ tới khoảng thời gian tiếp theo không có việc gì, lại có thái y có y thuật lợi hại nhất trong nước, An Nguyễn Nguyễn lấy lòng nói: “Ta có thời gian rảnh có thể thỉnh giáo dược lý với Quý gia gia không?”
“Thỉnh giáo không dám nhận. Nếu tiểu thư có thời gian, có thể tìm lão thần bất cứ lúc nào.” Quý đại phu nói, “Nhưng mà, tiểu thư đừng gọi lão thần là gia gia, lão thần không gánh nổi, không gánh nổi đâu.”
An Nguyễn Nguyễn chẳng nghĩ nhiều: “Vậy ta gọi ông là Quý đại phu nhé.”
“Được.” Quý đại phu băng bó xong cho Ôn Hạc Hiên thì mau chóng thu dọn đồ đạc rồi nói, “Lão thần cáo lui.”
Ôn Hạc Hiên ừ một tiếng, ừ được một nửa mới nhớ ra hiện tại mình mất trí nhớ, phải làm như không quen biết Quý đại phu, hắn bổ sung: “Cám ơn Quý gia gia.”
Quý đại phu sợ tới mức làm rơi hòm thuốc xuống đất, quỳ xuống ngay tại chỗ.
An Nguyễn Nguyễn cũng bị dọa một tí, nàng xoay người nhìn thấy Quý đại phu quỳ trên mặt đất còn tưởng rằng ông ta bị ngã, nàng mau chóng chạy qua nâng ông ta dậy: “Quý gia gia, ông không sao chứ?”
Quý đại phu lén nhìn Ôn Hạc Hiên một cái, thấy hắn đang nhìn mình, ông ta lập tức cúi đầu, cố bình tĩnh nói: “Không sao, không sao, tiểu thư đừng lo lắng, lão thần cáo từ, cáo từ.” Nói xong ông ta mau chóng ôm hòm thuốc chạy đi, tốc độ đó hoàn toàn không giống một ông lão.
“Quý gia gia hơi lạ.” An Nguyễn Nguyễn buồn bực xoay người, nàng nhìn thấy Ôn Hạc Hiên đang giơ tay mặc áo vào, nàng đi qua giúp hắn buộc lại vạt áo, “Ta không phải để lại Tiểu Cẩm chăm sóc ngươi sao? Còn thị vệ của ngươi nữa, không thấy đâu.”
Ánh mắt Ôn Hạc Hiên trầm tĩnh nhìn nàng, hắn đều nhớ rõ mọi chuyện trong lúc mất trí nhớ. Hắn chưa bao giờ thích ai, cũng không biết thích thế nào. Nhưng trong giây phút khôi phục trí nhớ, hắn nhớ tới câu nói kia của An Nguyễn Nguyễn, trong lòng chợt sinh ra sợ hãi.
Cho dù khi chạy thoát thân bị ép nhảy xuống vách núi, hắn cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế này, nhưng một câu của An Nguyễn Nguyễn lại khiến hắn hết sức hoảng sợ, giống như trời sắp sụp.
Vì yêu sinh ra buồn phiền, vì yêu sinh ra sợ hãi, nếu dứt được yêu, chẳng buồn cũng chẳng sợ. Ôn Hạc Hiên nhớ tới mình mới đọc được câu này trong sách tiêu khiển gần đây, hắn đã hiểu rõ tâm ý của mình.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên dịu dàng đặt tay lên vai An Nguyễn Nguyễn, lúc nàng ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn lại biến trở về A Hiên mất trí nhớ.
Hắn nghiêm túc nói với An Nguyễn Nguyễn: “A Hiên thích Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn buộc dây cho hắn, chỉnh lại vạt áo xong thì ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Ta cũng thích A Hiên. Đứng lên, phải đi ăn bữa tối.”
Ôn Hạc Hiên nghe lời xuống giường, ngoan ngoãn đứng thẳng, nàng bảo hắn giơ tay thì hắn giơ tay, bảo xoay người liền xoay người: “Nguyễn Nguyễn không thể gạt người, nói thích là thích, vĩnh viễn thích A Hiên.”
An Nguyễn Nguyễn không phát hiện cảm xúc của hắn, nàng thuận miệng nói: “Nguyễn Nguyễn vĩnh viễn thích A Hiên, xong rồi.”
Nàng nhìn Ôn Hạc Hiên mặc áo gấm màu xanh nhạt, vóc dáng thon dài thẳng tắp, nàng tự hào nói: “A Hiên của ta thật đẹp.”
Ôn Hạc Hiên cười nói: “Nguyễn Nguyễn cũng đẹp.”
“Ta đương nhiên đẹp rồi.” An Nguyễn Nguyễn dắt hắn ra ngoài, “Chúng ta đi ăn cơm.”
Nàng nhớ tới hồi sáng khi kính trà Ôn Hạc Hiên gọi cha nàng là “lão gia”, nàng quay đầu lại dặn dò: “Sau này nhìn thấy cha ta nhớ rõ không thể gọi lão gia.”
Ôn Hạc Hiên hơi cúi đầu nhìn bàn tay của An Nguyễn Nguyễn đang nắm tay hắn. Hắn muốn trở tay nắm lấy tay nàng, ngón tay động đậy cuối cùng vẫn không dám, chỉ ngẩng đầu nói: “A Hiên biết, Nguyễn Nguyễn nói phải gọi là cha.”
“Ừ.” An Nguyễn Nguyễn quay đầu cười với hắn, “A Hiên thông minh nhất.”
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn thẫn thờ phút chốc, sau đó cũng mỉm cười.
Khi hai người tới thì mọi người đang đợi bọn họ. Hôm nay Tăng Xảo Nhi cố ý không quấy rầy cặp vợ chồng tân hôn, nàng ta quấn lấy Lâu Tâm Nguyệt, còn kéo theo Tề Uy vẫn còn ở An phủ chưa đi, hai người họ cùng ra ngoài đi dạo cả ngày. Lúc này nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn và Ôn Hạc Hiên nắm tay nhau tiến vào, nàng ta không khỏi trêu ghẹo nói: “Giờ tân hôn khác rồi nha, đi đường cũng phải nắm tay.”
Ôn Hạc Hiên muốn trêu lại, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe được An Nguyễn Nguyễn nói: “Hâm mộ hả? Hâm mộ thì cô cũng lấy chồng thành thân đi, ta thấy Tề đại ca không tệ đâu.”
Ôn Hạc Hiên lắng nghe trong ánh mắt đều là ý cười: Nguyễn Nguyễn của hắn… chả trách khi hắn mất trí nhớ luôn muốn theo sát nàng một tấc cũng không rời.
Tăng Xảo Nhi đỏ mặt bởi lời nói của An Nguyễn Nguyễn, cũng không dám nhìn Tề Uy ở bên cạnh, nàng ta cúi đầu nói: “Tỷ đừng nói bậy.”
Tề Uy cũng nói: “An muội muội đừng trêu chọc đại ca. Tăng cô nương gọi ta đi cùng là sợ gặp phải lưu manh.”
An Nguyễn Nguyễn kéo Ôn Hạc Hiên ngồi xuống, hắn vẫn chưa thả tay nàng ra: “Dù sao Phúc công tử kia đã bị bắt, hôn sự của cô khẳng định không thành rồi, nam chưa cưới vợ nữ chưa lấy chồng, không tính là nói bậy.”
“Nói tới cái tên Phúc công tử kia,” An lão gia bỗng nhiên cất tiếng, “Hôm qua con và A Hiên thành thân, tiểu thúc của A Hiên có đưa quà tới, đựng trong một cái hộp gỗ lớn, hôm nay Đức Nghĩa và An Phúc mở ra, phát hiện bên trong là Phúc công tử kia, người đã hôn mê bất tỉnh.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn sang Ôn Hạc Hiên, Ôn Hạc Hiên đang múc canh cho nàng, giả vờ không phát hiện.
Tăng Xảo Nhi nghe xong bật dậy, vén tay áo nói: “Bá phụ, tên cặn bã kia hiện tại ở đâu? Ta muốn đánh hắn một trận cho hả giận.”
An lão gia ho một tiếng, không tự nhiên lắm nói: “Ta nhất thời tức giận, sau khi hắn tỉnh lại thì đánh cho bất tỉnh, hiện tại giam giữ ở phòng củi.”
Tăng Xảo Nhi không ăn cơm mà chạy ra ngoài, Tề Uy cũng đứng lên, khom lưng nói với An lão gia: “Ta sợ Tăng cô nương nổi nóng không có chừng mực, ta đi trông chừng cô ấy.”
An lão gia khoát tay tỏ ý hắn ta cứ đi, ông nói với An Nguyễn Nguyễn: “Tăng cô nương này có chút giống con đó Nguyễn Nguyễn.” Không đợi nàng tiếp lời, ông lại hỏi, “Con có biết tiểu thúc của A Hiên có thân phận thế nào không? Chúng ta tự mình giam giữ Phúc công tử sẽ không bị bắt chứ? Hiện tại hắn chính là tội phạm.”
“Chắc là không sao.” An Nguyễn Nguyễn không dám nói chân tướng với cha nàng, chỉ có thể nói lấp lửng, “Tiểu thúc của A Hiên có quan hệ tốt với Dật vương gia, y lại thương cháu mình nên nhờ Dật vương gia bắt lấy Phúc công tử kia.”
An lão gia nghe vậy nhìn sang Ôn Hạc Hiên: “Gia đình A Hiên lợi hại thế sao? Thế mà có giao tình sâu xa với hoàng thân quốc thích ư?”
An Nguyễn Nguyễn mắng mình nói quá nhanh trong lòng, thoáng cái bị cha bắt được trọng điểm. Nàng muốn tìm một lời giải thích hợp lý lừa gạt, nhưng nghĩ tới một ngày nào đó cha sẽ biết việc này, nàng liền nói: “Gia đình hắn rất lợi hại, nhà chúng ta hoàn toàn thua kém.”
“Không thể nào.” An lão gia vỗ bàn nói, “Nói thế nào ta cũng là người giàu nhất một thành, trừ phi gia đình hắn là quan to quý tộc, hoàng thân quốc thích, bằng không sẽ không có đạo lý thua kém, nhiều lắm là sánh bằng.”
“Cha à, tính tình hiếu thắng lại tự mình biết mình của cha thật là đáng yêu.” Sau khi An Nguyễn Nguyễn chủ động khen cha mình một tiếng thì cúi đầu ăn canh, phát hiện độ ấm vừa phải, nàng khen Ôn Hạc Hiên một câu, “A Hiên giỏi quá.”
Ôn Hạc Hiên cười đến đôi mắt rạng rỡ tựa như vì sao: “Vậy Nguyễn Nguyễn ăn nhiều chút.”
“Không đúng,” An lão gia nhìn Ôn Hạc Hiên, nghi ngờ nói, “Nếu gia đình A Hiên lợi hại như vậy, tiểu thúc của hắn sao lại đồng ý để hắn đến An gia ở rể? Tại sao hắn lưu lạc tới Phú Ninh, còn bị thương nặng? Chẳng lẽ tiểu thúc của hắn ra tay?”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Cha nghĩ giống như con, cho nên qua một thời gian nữa chờ vết thương của A Hiên khỏi rồi, con âm thầm dẫn hắn về Khúc An, điều tra thử việc hắn tại sao lại bị thương.”
Nói xong lời này, nàng chợt nghe được bên cạnh truyền đến tiếng trong trẻo của đồ sứ va vào nhau, nàng nghiêng đầu nhìn Ôn Hạc Hiên hỏi: “A Hiên sao thế?”
Ôn Hạc Hiên nói: “A Hiên không trở về nhà, A Hiên không rời khỏi Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn hiểu sai, nàng cười trấn an nói: “Không rời khỏi, Nguyễn Nguyễn đi cùng A Hiên mà.”
Ôn Hạc Hiên hỏi: “Thật sao? Không phải lừa A Hiên?”
“Đương nhiên là thật.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Chỉ cần A Hiên chưa khôi phục trí nhớ, Nguyễn Nguyễn sẽ không rời khỏi A Hiên.”
Ôn Hạc Hiên nghe xong câu trước còn chưa kịp vui vẻ thì khi nghe đến câu sau trái tim lại nặng nề. Nhưng hắn phải giả vờ vui vẻ nói: “A Hiên cũng không rời khỏi Nguyễn Nguyễn.”
An lão gia thấy Ôn Hạc Hiên được trấn an xong mới hỏi: “Con thực sự muốn đi Khúc An? Lỡ như thật là tiểu thúc của hắn, vậy con đi chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
An Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn Ôn Hạc Hiên bưng bát ăn uống rất tao nhã cao quý, nàng thấp giọng nói: “Tuy rằng con hy vọng hắn vĩnh viễn luôn như vậy, nhưng bản thân hắn chưa hẳn muốn vậy. Con không thể vì lòng ích kỷ của mình mà để hắn cứ làm một tên ngốc không có trí nhớ.”
“Không được, cha không cho phép con đi.” An lão gia bỗng nhiên nói, “Rất nguy hiểm, con ở Phú Ninh cha còn có chút năng lực bảo vệ con, nhưng con đi Khúc An rồi, dù cha may mắn quen biết vài người quyền quý, nhưng không thể nào sánh với Dật Vương, cha không cho con đi.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn cha nàng, An lão gia đang nhìn nàng. Nàng nhìn ra nỗi lo lắng và sợ hãi từ trong mắt cha, nàng cảm thấy chua xót sau đó mềm lòng.
Nàng cười nói: “Con âm thầm đi mà, cũng chỉ điều tra nội tình thôi, không có nguy hiểm đâu, cha, hơn nữa A Hiên sẽ bảo vệ con, con cũng đưa Cô Lan đi cùng.”
Ôn Hạc Hiên đúng lúc cất tiếng: “A Hiên sẽ bảo vệ Nguyễn Nguyễn.”
An lão gia trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi bảo vệ cái gì hả, lần trước ở Phú Dương không phải đã để Nguyễn Nguyễn bị thương sao?” Ông cố chấp nói, “Cha nói không được đi là không được đi, cha mặc kệ người hại hắn có phải tiểu thúc của hắn không, nhưng hiện tại hắn bình an vô sự, vả lại đã vào cửa An gia thì ngoan ngoãn ở trong An phủ cho ta, lão gia có tiền nuôi được hắn.”
An Nguyễn Nguyễn thấy cha thật sự không cho mình đi, nàng không tranh chấp với ông nữa. Nàng dời ghế đến bên cạnh An lão gia, gắp cho ông một cái đùi gà to, cười nói: “Không đi thì không đi, sao cha lại nổi nóng rồi. Nào, ăn đùi gà cha thích nhất để bớt giận.”
An lão gia tức giận nói: “Cha con không thích ăn đùi gà, đó là món con thích ăn.” Tuy nói thế nhưng ông không gắp đùi gà kia trở về.
An Nguyễn Nguyễn lén thè đầu lưỡi, rồi vươn đũa gắp giò heo: “Vậy cha ăn chút giò heo đi, món này là trưa hôm nay con đặc biệt dặn dì Tình làm cho cha.”
Ôn Hạc Hiên ở bên cạnh nhìn thấy buồn cười nhưng phải nhịn xuống. Hắn gắp một cái đùi gà bỏ vào bát An Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn ăn đùi gà.”
An Nguyễn Nguyễn đang muốn cám ơn Ôn Hạc Hiên thì An Tiểu Cẩm chạy vào nói: “Tiểu thư, không hay rồi, Tâm Nguyệt tiểu thư đã xảy ra chuyện.”