Một nụ hôn vừa chạm vào tức thì tách ra lại tựa như lông chim rơi vào mặt nước làm gợn sóng giữa lòng hồ.
Vết thương sau lưng nàng còn chưa khỏi hẳn, sau khi xúc giác kia rời khỏi nàng mới lấy lại tinh thần, đồng thời cảm giác được sự đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Đối với mọi việc về nàng Ôn Hạc Hiên sẽ luôn quan tâm vượt quá giới hạn, hắn lập tức trở nên lo lắng: “Nguyễn Nguyễn sao vậy?”
An Nguyễn Nguyễn muốn giấu diếm nhưng Ôn Hạc Hiên không dễ lừa. Hắn hơi nghiêng đầu một lúc, sau đó duỗi cánh tay ra lại ôm thắt lưng An Nguyễn Nguyễn, nàng đau đến mức rên ra tiếng.
Ôn Hạc Hiên sốt ruột, nhìn nàng hỏi ý kiến: “A Hiên xem thử nhé?”
“Không được.” An Nguyễn Nguyễn từ chối rất dứt khoát, sau đó giải thích, “A Hiên là bé trai, cho nên không thể xem.”
Ôn Hạc Hiên đi mấy bước, nhớ tới lời của An lão gia: “A Hiên và Nguyễn Nguyễn thành thân rồi, lão gia nói xem được, còn phải cởi sạch đồ ngủ cùng nhau.”
An Nguyễn Nguyễn ngẩn ra phút chốc rồi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nàng nghiêm mặt hỏi: “Cha ta đã nói những gì với ngươi?”
Ôn Hạc Hiên đáp: “Lão gia hỏi A Hiên, nếu như muốn luôn luôn ở cùng Nguyễn Nguyễn thì A Hiên phải thành thân với Nguyễn Nguyễn. Bằng không Nguyễn Nguyễn sẽ thành thân với người khác, người kia sẽ đuổi A Hiên đi.”
Hắn dường như nghĩ tới cảnh tượng này, cả người sa sút: “A Hiên không muốn rời xa Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Còn gì nữa?”
Ôn Hạc Hiên lại đáp: “Lão gia nói, A Hiên cùng Nguyễn Nguyễn thành thân thì có thể gọi Nguyễn Nguyễn là nương tử, cũng được ngủ cùng Nguyễn Nguyễn, có thể hôn Nguyễn Nguyễn, còn có thể làm cái này.” Hắn lại làm động tác trước đó khiến An Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, “Nhưng mà A Hiên không biết đây là ý gì, Nguyễn Nguyễn cũng không biết.”
An Nguyễn Nguyễn đen mặt nói: “Cái này A Hiên không cần hiểu.”
“À.” Ôn Hạc Hiên nhớ tới gì đó, còn nói, “Lão gia còn cho A Hiên xem rất nhiều sách.”
An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sách gì?” Trong lòng nàng đã có phỏng đoán không tốt.
“Không có tên.” Ôn Hạc Hiên nói, “Bên trong đều là tranh vẽ, hai người trong tranh không có mặc quần áo, ngủ cùng nhau, A Hiên xem không hiểu, nhưng lão gia nói đó là chuyện thành thân mới làm được.”
An Nguyễn Nguyễn hiểu ra, nàng định ra cửa đi tìm cha ngay, nhưng khi sắp tới cửa bỗng nhiên nghe được chút tiếng động.
Âm thanh kia vốn ở cửa, tiếng sột soạt dần đi xa. An Nguyễn Nguyễn lắng nghe kỹ càng, sau tiếng lá cây lay động thì không còn âm thanh nào khác. Nàng lập tức hiểu rõ, nhãn cầu xoay vòng, cố ý lớn tiếng nói: “A Hiên, đi ngủ thôi.”
Ôn Hạc Hiên đương nhiên nghe lời nàng, lúc này bắt đầu cởi y phục. Chờ An Nguyễn Nguyễn cởi áo ngoài ra treo lên xõa tóc xoay người thì phát hiện hắn đã cởi y phục ra chỉ còn áo trong, đang quỳ gối trên giường nghiêm túc nhặt đậu phộng táo đỏ quả nhãn trên tấm chăn hỉ.
An Nguyễn Nguyễn nhìn một lúc, nhớ tới vợ chồng cổ đại sau khi đưa vào động phòng thì phải kết tóc uống chén rượu giao bôi. Trước khi vào động phòng nàng tự tháo ra khăn voan, ra bên ngoài náo nhiệt một hồi, hai người chưa từng kết tóc cũng không uống rượu giao bôi, sau này nếu Ôn Hạc Hiên khôi phục trí nhớ, hai người cũng coi như không phải một đôi vợ chồng thật sự, nàng cũng coi như không lừa hắn.
Theo suy nghĩ của nàng, đã tìm được người nhà của A Hiên, A Hiên của nàng muốn mãi mãi ở bên nàng, nhưng nàng biết thời gian bọn họ ở bên nhau cũng không nhiều.
Phú Ninh và Khúc An sao lại cách xa vậy chứ?
An Nguyễn Nguyễn chậm rãi đi qua, nhìn thấy Ôn Hạc Hiên nhặt sạch hết đồ trên tấm chăn rồi xoay người lại. Vào ban đêm trong ánh nến lờ mờ, hắn cười với nàng: “Nguyễn Nguyễn có thể ngủ rồi, nhưng mà A Hiên vẫn muốn xem sau lưng Nguyễn Nguyễn một chút.”
An Nguyễn Nguyễn tưởng rằng mình đã thành công dời đề tài, không ngờ hắn còn nhớ. Nàng sực nhớ mình cũng nên thay thuốc, mấy ngày qua nàng đều tự thay, ngay cả dì Tình muốn giúp nàng cũng không cho, chỉ là không muốn để dì Tình nhìn thấy vết thương sẽ lo lắng cho nàng.
Nàng còn nhớ tới vết thương của Ôn Hạc Hiên nặng hơn nhiều, trước khi hai người tách ra hắn đều phải nằm trên giường, cho dù Quý đại phu lợi hại bao nhiêu, khả năng hồi phục cơ thể của A Hiên tốt cỡ nào thì cũng không thể trong vòng hai ngày liền khỏi hẳn.
“Xem cũng được.” An Nguyễn Nguyễn nói, “A Hiên cũng phải cho ta xem vết thương của ngươi.”
Ôn Hạc không nói hai lời định cởi ra áo trong.
Khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn hơi nóng, nàng xoay người lấy áo khoác: “Ngươi chờ chút, ta đi lấy chút nước ấm.”
“Để A Hiên.” Ôn Hạc Hiên buộc lại dây áo, chẳng nói chẳng rằng mở cửa đi ra ngoài.
An Nguyễn Nguyễn sực nhớ cha nàng có thể ở bên ngoài, nàng đang muốn ngăn cản nhưng không kịp rồi. Ôn Hạc Hiên vừa mở cửa thì An lão gia tránh ở cửa nghe lén lăn vào.
Tình cảnh xấu hổ một lúc, Ôn Hạc Hiên ngớ ra rồi dìu An lão gia đứng dậy, An Nguyễn Nguyễn thì giơ tay che mắt lại, tỏ vẻ không đành lòng nhìn thẳng.
An lão gia được nâng dậy thấy Ôn Hạc Hiên đi ra cửa lấy nước, trong phòng chỉ còn ông và con gái, thấy sắc mặt kia của con gái ông bèn ho một tiếng, chỉnh lại y phục rồi nghiêm túc hỏi: “A Hiên nói sau lưng là sao? Con giấu cha trên người có vết thương?”
An Nguyễn Nguyễn tỉnh bơ nói dối: “Chút vết thương nhỏ thôi, cũng sắp lành rồi, không tin cha có thể hỏi dì Tình.”
“Cha sẽ tự đi hỏi.” Ông nhìn An Nguyễn Nguyễn không quá tự nhiên nói, “Thành thân rồi dù sao cũng phải viên phòng, mẫu thân con qua đời sớm, không ai chỉ dạy…dạy con chuyện đó, cha đành phải…đành phải dạy A Hiên.”
Ông không đợi An Nguyễn Nguyễn phản ứng lại, lại càng không dám nhìn con gái mình, ông khô khan nói: “Thời gian không còn sớm, rửa mặt xong thì đi ngủ đi.”
Ôn Hạc Hiên xách nước vào phòng, nàng bảo hắn về phòng mình tắm xong rồi hẵng qua, nàng cũng đi rửa mặt, hoàn toàn quên mất An lão gia đi rồi không cần diễn trò cho ông xem nữa.
Khi Ôn Hạc Hiên tắm xong lại đến, nàng xem vết thương của hắn phát hiện đã khôi phục rất tốt nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dưới sự kiên trì của Ôn Hạc Hiên, nàng đưa lưng về phía hắn, để hắn xem vết thương sau lưng mình.
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy vết thương liền nhớ tới ngày đó An Nguyễn Nguyễn bị người ta đá trúng một cước, nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì quên mất, lúc này đôi mắt hắn đỏ ngầu: “Nguyễn Nguyễn đau không? Là lỗi của A Hiên, A Hiên không bảo vệ tốt cho Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn đưa lưng về phía hắn, chỉ nghe được sự tự trách trong giọng nói của hắn, nàng lắc đầu: “Ta không đau, sắp khỏi rồi.”
Nàng xoay người lại nhìn thấy đôi mắt của Ôn Hạc Hiên, nàng sửng sốt một chút rồi mỉm cười trấn an hắn: “Sao ngươi còn lo lắng khóc rồi? Thật là không đau mà. Hơn nữa, A Hiên không có lỗi, A Hiên rất lợi hại, nếu không có A Hiên nói không chừng bây giờ ta đã chết rồi.”
“Tiểu thư sẽ không chết.” Trong tình huống cấp bách hắn lại gọi xưng hô lúc trước, “A Hiên sẽ bảo vệ tiểu thư, sẽ không để tiểu thư bị thương nữa.”
An Nguyễn Nguyễn không nói với hắn, có lẽ hắn không thể bảo vệ nàng bao lâu nữa. Nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Ôn Hạc Hiên ngồi đây, làm như tán gẫu mà hỏi hắn: “A Hiên có vật nào rất muốn không?”
Ôn Hạc Hiên không biết vì sao nàng hỏi cái này, hắn chẳng hề nghĩ ngợi đáp ngay: “A Hiên chỉ muốn ở bên Nguyễn Nguyễn, mỗi ngày ở cùng nhau, ngủ cũng không tách ra.”
An Nguyễn Nguyễn không cảm thấy mạo phạm, nàng thậm chí còn nói đùa: “Nhưng tiểu thư không phải đồ vật.”
Ôn Hạc Hiên tưởng rằng nàng từ chối mình, hắn ấm ức lại ngoan cố nói: “Nhưng A Hiên chỉ muốn Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Được, chỉ cần A Hiên không rời khỏi ta, ta cũng không rời khỏi A Hiên.”
Nàng nhìn ra bên ngoài, nghĩ thầm chuyện chưa đến thì đừng sầu lo trước, dù sao người mặc áo gấm kia cũng không nói sẽ lập tức đưa A Hiên đi.
Trong lòng vừa thả lỏng thì cơn buồn ngủ ập tới. An Nguyễn Nguyễn ngáp một cái, kéo chăn qua nói: “Ta mệt rồi, ngươi qua phòng bên ngủ đi, nhớ thổi đèn giúp tiểu thư.”
Nàng chẳng hề đề phòng Ôn Hạc Hiên, đắp chăn liền ngủ mất, đến nỗi buổi sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình bị người khác ôm từ phía sau, khi nàng còn thoải mái cuộn tròn trong lòng người kia thì mới có phản ứng lớn như vậy.
Trong lúc ngủ mơ Ôn Hạc Hiên bị người ta đánh một quyền vào vết thương, hắn đau đến tỉnh lại. Cơ thể phản ứng theo bản năng là muốn cho người này một chưởng, như là một bản năng của cơ thể.
An Nguyễn Nguyễn bị một chưởng đánh trúng, bờ lưng đụng vách tường, nàng đau đến mức suýt nữa rơi nước mắt, cảm thấy đây không phải là A Hiên của nàng.
A Hiên của nàng sao có thể đánh nàng.
Ôn Hạc Hiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, sau khi ngớ ra hắn liền luống cuống. Hắn đi qua ôm lấy An Nguyễn Nguyễn, nước mắt sắp tuôn ra: “Tiểu thư, tiểu thư có đau không, A Hiên đáng chết, A Hiên đánh tiểu thư, A Hiên lại đánh tiểu thư.”
“Ta không sao.” Thực ra cú va chạm kia rất đau, kèm theo vết thương cũ phía sau còn đau âm ỷ. An Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ đến một loại khả năng: A Hiên lại như thế, có phải chứng tỏ hắn bắt đầu nhớ lại rồi không?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng An Nguyễn Nguyễn hơi buồn bã, giống như tảng đá ngàn cân đè trong lòng, có chút không thở nổi.
Nàng ngẩng đầu trông thấy Ôn Hạc Hiên khóc, nàng giật mình vươn tay lau đi nước mắt của hắn, cười nói: “A Hiên đừng khóc, ta thật sự không có việc gì, cũng không đau đớn. Ban nãy ta đánh trúng vết thương của ngươi, ngươi đau không? Cho tiểu thư xem vết thương được không?”
“A Hiên không đau.” Ôn Hạc Hiên mở cổ áo cho nàng xem, vết thương kia lại rướm máu, một vòng nhỏ đỏ tươi trên băng vải.
An Nguyễn Nguyễn xuống giường muốn đi lấy thuốc, nhưng bỗng nhiên bị Ôn Hạc Hiên ôm lấy. Hắn dùng sức hơi mạnh, cơ thể khẽ run rẩy âm thanh hết sức đáng thương: “Tiểu thư không được phép không cần A Hiên, A Hiên không cho tiểu thư đi.”
An Nguyễn Nguyễn giãy dụa, Ôn Hạc Hiên lại ôm chặt hơn, nàng dở khóc dở cười lại kiên nhẫn trấn an nói: “Ta đi lấy thuốc cho A Hiên, vết thương của A Hiên chảy máu rồi.”
Ôn Hạc Hiên vẫn ôm nàng không buông tay.
An Nguyễn Nguyễn nhận ra Ôn Hạc Hiên sợ hãi, nàng rơi vào đường cùng đành thử gọi An Tiểu Cẩm.
An Tiểu Cẩm canh giữ ngoài cửa, sau khi lắng nghe lời căn dặn thì đặt xuống chậu nước đi tìm Quý đại phu.
An Nguyễn Nguyễn chờ sau khi cảm xúc của Ôn Hạc Hiên ổn định lại rồi dỗ dành một lúc, hắn mới nửa tin nửa ngờ buông nàng ra. Bởi vì chuyện này, cả buổi sáng Ôn Hạc Hiên đều theo sát An Nguyễn Nguyễn một tấc cũng không rời, bọn hạ nhân nhìn thấy bọn họ liền cười mập mờ, người to gan một chút còn dám trêu ghẹo tiểu thư nhà mình.
An Nguyễn Nguyễn dẫn Ôn Hạc Hiên đi kính trà cho cha nàng, hỏi thăm sau khi tiệc tan hôm qua mọi người làm thế nào trở về, sau đó nàng dẫn người đi quét dọn tẩy rửa mặt đường trước cửa phủ, tính toán chi tiêu ngày hôm qua, định ăn xong bữa trưa thì ra ngoài chơi, lúc này có hạ nhân đến bẩm báo có người tìm cô gia.
Nàng nhìn qua Ôn Hạc Hiên đang nghiêm túc đọc sách tại bàn, nghĩ thầm chắc là tiểu thúc của hắn tới. Kết quả đến nhà chính lại phát hiện là một người xa lạ.
Người kia thấy Ôn Hạc Hiên liền quỳ xuống, khóc ròng nói: “Lương Cát có lỗi với bệ hạ, khiến bệ hạ mất trí nhớ lại còn thất thân!”
An Nguyễn Nguyễn cảm thấy hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng nàng không nhớ ra. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là người này gọi Ôn Hạc Hiên: “Bệ…bệ hạ?”
Nàng khiếp sợ chẳng để ý tới từ “thất thân” trong câu nói kia.
Từ bệ hạ này không phải là cái mà nàng hiểu chứ, An Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn Ôn Hạc Hiên.
Ôn Hạc Hiên lại không nhìn nàng. Hắn nhìn gương mặt của Lương Cát, trong đầu “ầm” một tiếng thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh, sau đó hai tay hắn ôm lấy đầu mình, đau đến mức trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.