• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Viễn đứng lặng người nhìn người đang hỏi An An.Anh quan sát từ trên xuống dưới con người của Hoàng Nhật.Khuôn mặt và con mắt anh không lộ ra một chút biểu hiện lạ thường nào.Như không cho ai biết anh đang suy nghĩ gì vào lúc này.Con ngươi đen của anh đảo đảo khắp nơi,để quan sát và đánh giá cách ăn mặc của Hoàng Nhật.Nhìn vẻ bề ngoài cậu ta cũng biết là nhà Hoàng Nhật cũng không tệ.Đối phương chắc cũng có gia đình khá giả.Anh đã buôn ba trong thương trường nhiều năm không lẽ anh không thể đoán được bề ngoài của người khác.Nhìn cậu ta chắc cũng chỉ khoảng bằng tuổi An An hay lớn hơn 1 hoặc 2 tuổi.

Hoàng Nhật nhìn Trần Viễn.Cậu giờ mới nhớ ra người đứng trước mặt mình là ai.Cậu đã thấy Trần Viễn đứng trước cổng trường cậu lần trước.Nhớ ra lần đó Trần Viễn đứng đón An An đi học vệ.Một trần buồn phiền lại kéo đến trong lòng cậu.Cậu cũng quan sát con ngươi đen đảo nhìn Trần Viễn.Nhìn vẻ bề ngoài phong thái lạnh lùng và có phần quyến rũ của người đàn ông phong độ.Hoàng Nhật lại cảm thấy hơi ghen tị.Vì anh ta quá đẹp trai nhìn quá lãng tử.Những ưu điểm đẹp của người đàn ông.Điều bị anh ta nắm lấy hết.Làm cậu cảm thấy khó chịu và có vài phần lo lắng.Lo lắng An An sẽ vì những vẻ bề ngoài của anh ta mà đi theo anh ta.Bỏ lại cậu,làm lòng Hoàng Nhật không khỏi cảm thấy buồn bực và thống khổ

An An đứng đó nhìn Trần Viễn và Hoàng Nhật.Hai người này cứ lườm nhau mãi.Cô bé cảm thấy khó chịu.Thừa cơ hội Trần Viễn không để ý đến cô.Cô đã gở tay mình ra khỏi tay anh.Đúng là An An rất thích nắm lấy bàn tay đó.Mãi mãi sau này cũng điều rất thích.Nhưng bây giờ cô đang giận sao có thể để Trần Viễn tùy ý mà nắm nó một cách dễ dàng vậy được.Nên An An quyết định sẽ cố gắng tự khống chế cảm xúc của bản thân.Không cho nó có thể lạm loạn lên vì kích động mạnh của sự niềm nhớ nhung bấy lâu nay

_Nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Trần Viễn cậu lại cảm thấy tức tối.Nhưng Hoàng Nhật cố nén lại và bỏ qua không thèm để ý đến anh nữa.Rồi nhẹ nhàng nhìn về và nói với An An_*Sao cậu không vào đó mà nhảy nữa.Đứng đây mà làm gì.?Chúng ta vào nhảy đi nào.*_Không để An An trả lời cậu đã nắm tay còn lại của An An mà kéo đi.

An An cứ thế bị Hoàng Nhật nắm tay đi.Mà cô bé lại không thấy Trần Viễn có động tỉnh gì.Không phải chú cứ thế mà bỏ mặt cô sao.?Cô không tin chú có thể bỏ mặt cô.Cứ thế mà chú cứ đứng im lặng tại chỗ đó.’’nếu cháu điếm đến 10 mà chú không đi lại kéo cháu về nhà.Cháu nhất định bỏ mặt chú không quan tâm đến chú nữa’’ Thằm đếm trong lòng cô.1….2….3…5….7…9…không lẽ chú không quan tâm cô thật sao??An An như muốn khóc lớn lên….lần điếm cuối cùng 10…

An An và Hoàng Nhật đi được vài bước thì họ không đi nữa.Vì lúc này, đã bị Trần Viễn đứng chận trước đường đi của mình.

Thấy An An cứ thế mà bị cậu ta nắm tay đi.Nắm tay An An đi ngay trước mặt anh.Làm sao mà anh không có phần khó chịu được chứ???.Làm sao anh có thể để An An bị cậu ta kéo đi như thế này được???Mà lại bị kéo đi trước mặt anh như vậy.Anh sao có thể nào làm ngơ như không thấy gì chứ.Anh là ai là Trần Viễn.Là con người kiêu ngạo không chịu thua với mọi thứ trên đời này.Không chịu mất những món đồ mà mình đã quý trọng từ đó đến nay.Nên anh phải đi lại nắm lấy tay và nắm lấy con người An An.Đem cô bé trở về nhà.Không cần nói và suy nghĩ nhiều nên anh đã đi lại trước mặt An An và Hoàng Nhật.

_Hoàng Nhật ra vẻ khó chịu hỏi người đứng trước mặt cậu.Cậu kiêu ngạo nói nghênh cằm lên và nhìn thẳng vào mặt Trần Viễn_*Anh định làm gì mà cứ thích đứng cản đường chúng tôi???Anh có biết phép lịch sự là gì không???*_Hoàng Nhất cao có nói,khuôn mặt không kém phần khó chịu.

_Trần Viễn không thèm để ý đến câu hỏi của Hoàng Nhật.Anh nhìn chăm chăm và khuôn mặt lạnh lùng của An An.Mấy ngày không gặp cô bé đã tập tính lạnh lùng như thế này từ bao giớ.Như vậy anh thật sự thật sự rất khó chịu nha.Nhưng chuyện gì cũng phải kiềm nén lại.Điều quan trọng nhất là bây giờ anh phải đưa An An về nhà cho bằng được_*An An đi… về đi An An nào*_Trần Viễn như ra giọng cầu khẳn và năn nỉ An An.

Hoàng Nhật thì hơi ngơ ngác nhìn.Không biết họ có mói quan hệ đặc biệt gì???Mà sao Anh ta lại muốn An An về chúng với anh ta???Không lẽ An An ở chung nhà với anh ta sao??Hai chữ chung nhà làm cho tâm trí Hoàng Nhật loạn lên hết.

_An An lắc đầu. lạnh lùng nói_*Làm gì phải về nhà chứ??đó không phải nhà dành riêng cho An An này nữa rồi.Nên An An nhất định sẽ không về.*_An An tỏ tháy độ thờ ơ.Quay qua hướng khác không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Trần Viễn.Nếu thế chắc cô chạy lại mà ôm anh mà khóc lóc vì nhớ anh quá.

_*Thế An An này! cậu thật sự không muốn về đúng không?Không muốn đi chung với anh ta đúng không???*_Hoàng Nhật muốn chắc chắn rằng An An nói là sự thật.

_An An đảo mắt liếc nhẹ qua xem Trần Viễn có biểu tình gì không.Nhưng nhìn thấy anh không có tháy độ gì khác lạ.Cô bé buồn bã ậm ừ_*ừ….ừ*

_Hoàng Nhật tỏ tháy độ vui vẻ nói và hài lòng với câu trả lời của An An _*An An cậu ấy đã không chịu về.Anh nên nghĩ bỏ cuộc rồi chứ.Sao cứ đứng đó mà cản trở đường của chúng tôi vậy.Để cho chúng tôi còn vui chơi nữa.*_Hoàng Nhật tỏ tháy độ thách thức.Kì này cậu nghĩ phần thắng cũng chuẩn bị nghiêng về cậu một nữa rồi.

_Thấy thái độ đắc ý của cậu bạn đứng bên cạnh An An.Trần Viễn nhíu mày lại,sắc mặt nhịn không được có phần thân trầm và đau thương.Nhưng tức giận thì vẫn có.Lời nói có phần đe dọa và khó nghe_’’An An một lần cuối cùng có đi về không…Đi về nhà rồi mọi chuyện sẽ giải quyết sau nha An An*

_Hoàng Nhật nhịn không được lại chen vào._*Anh cứ ép buộc cậu ấy.Cậu ấy cũng sẽ không về đâu.Anh cố đứng đó mà cản trở làm gì.*

_Trần Viễn lớn giọng quát lại.Lúc này anh đã rất tức giận vì thái độ thích xía vào chuyện của người khác với cậu bạn này rồi._*Không liên quan đến cậu….An An đi về nào*_Anh nắm lấy tay còn lại của An An.

_Hai tay của An An đã bị hai người nắm lại.Một tay thì bị Trần Viễn nắm một tay thì bị Hoàng Nhật nắm.An An tỏ tháy độ nóng giận_*Hai người có thôi không..Mau buông tay tôi ra được rồi đó*_Lời nói cũng quát lớn như rất tức giận vậy.

_Hai người đó cũng nhẹ nhàng buông tay ra.An An nhẹ giọng lại nói_*Vẫn quyết định ban đồng không về…Chúng ta đi thôi Nhật*_Quay mặt lại hướng khác.An An đau lòng bỏ đi về phía sàn nhảy.

An An đi được vài bước.Muốn quay đầu lại nhưng không có lòng can đảm.Quyết định rồi làm sao có thể như thế này mà bỏ nói 2 lời.Mà có thể quay lại mà đi về chung với chú được chứ.

Trần Viễn đứng đó hay tay gắt gao nắm chặc lại thành quyền.Anh như đang mất mát và rất tức giận.Sắc mặt thì xám lại âm trầm.Cơn thỉnh nộ cũng đã lớn dần.

Lúc này An An đi được một khoảng thì Trần Viễn cũng đi đến phía sau.Anh kéo lấy tay An An.



Trần Viễn nắm chặt tay An An hơn kéo An An vào lòng mình.Mắt tư thế An An đã sà vào lòng ngực rắng chắc của anh.Mặt An An ngước lên nhìn khuôn mặt Trần Viễn.Khuôn mặt bao lâu nay cô đã thằm nhớ và thằm thức đêm nhớ về nó.Bây giờ lại kề sát như vậy tim cô như muốn bay ra khỏi lòng ngực.

.Anh ôm gắt gao cơ thể An An sát vào lòng ngực rắn chắc của mình. Mắt An An tiếp tục mở to hơn.Ngơ ngác nhìn Trần Viễn.Anh ép sát mặt mình và mặt An An.Trao cho cô bé một nụ hôn.Nụ hôn có vài phần tức giận và nhung nhớ của sự yêu thương.Nổi nhớ của sự khát khao trong thời gian qua.Anh hung hăng hôn như muốn xâm lượt cà bờ môi của An An,phảng phất có vài phần bá đáo gắt gao ôm lấy cơ thể của An An sát chặc vào cơ thể anh.Anh như muốn nuốt hết lấy môi của An An vào miệng của mình.

Hoàng Nhất chỉ biết im lặng mà đứng đó nhìn.Tâm trạng lại đau đớn.Cậu cảm thấy lúc này mình rất bất tài người con gái mình yêu.Cô ấy cứ thế mà dính chặc vào nam nhân khác.Còn hôn nhau trước mặt cậu.Cậu chỉ biết đứng đó mà lặng cả người nhìn họ cứ thế hôn và ôm nhau.

An An cũng cứng cả người ra.Cô không biết bây giờ chú đang làm gì.Nhưng nụ hôn này đã từ lâu không có nữa, mà bấy lâu nay cô đã rất nhớ nó.Không kiềm được trái tim của mình,cô vòng tay ra sau cô ôm lấy tấm lưng rắn chắc và lớn của Trần Viễn.Môi cô cũng đáp lại nụ hôn của anh.Hai người cứ thế mà đáp trả nhau.Càng ngày càng siết chặc vào nhau.

Lúc này Nụ hôn cũng từ từ mà dịu dàng lại.Trần Viễn cảm thấy dường như An An đã không thở được nữa.Anh cũng buông nụ hôn ra.Nhưng có phần liến tiết.Mọi người bây giờ cũng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hay người.

An An cảm thấy xấu hổ vô cùng.Cô và Trần Viễn đã đống bộ phim tình cảm cho tất cả xem.Bây giờ không biết phải làm gì vào lúc này.Cả mặt An An dựa vào vai Trần Viễn.An An ước gì ở đây có cái hố nào đó để mà cô chui xuống đó mà trốn quá.Khuôn mặt An An cũng đỏ lên vì xấu hổ

Thấy sự bối rối của An An Trần Viễn cũng không biết làm gì.Nhưng cũng cảm thấy mắc cười.Cô bé này cũng biết mắc cỡ.Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ của An An.Trong con bé lúc này thật đáng yêu làm sao.Anh bế An An lên.

An An lại kinh ngạc mắt tiếp tục mở to lên.An An cũng không muốn hỏi tại sao chú lại làm như vậy.Nghĩ chú làm gì chắc cũng chỉ muốn tốt ình.An An chỉ thế mà úp mặt vào lòng ngực của Trần Viễn.Như vậy cô bé sẽ cảm thấy đở xấu hổ

Trần Viễn biết tình hình thế này cho An An đi ra ngoài đó.Chắc cô bé có nước mà độn thổ.Bây giờ chỉ có cách là bế cô bé ra ngoài xe là tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK