_Đúng rồi,_Cô nàng mặt đồng phục trắng ở bệnh viện,khẽ lấy túi hồ sơ đặc trên bàn đưa lên cho An An.
An An cầm lấy nó tay bắt đầu run lên,lạch từng từng trang một của túi hồ sơ.Đến trang kết quả tim cô bé như ngưng đập không thể tin sự thật này được.Đúng là có câu sự thật bao giờ cũng rất phũ phàng với chúng ta.Hai chữ’’Huyết Thống’’ làm nước mắt của An An cứ như thể chảy ngược vào tim.Tay cô bé cầm túi hồ sơ từ từ nớ lòng bàn tay ra túi hồ sơ cũng rớt xuống đất một cách không thương tiếc.
_An An kích động nói,_Tại sao lại như vậy hả chị???Kết quả có phải là sai không chị???chị hãy xem lại giúp em một lần nữa được không dạ???,_An An mím chặc môi lại giọng nói run rẩy.
_Nàng mặc âu phục trắng khẽ nhíu mày,giọng nói quyết đoán,_Kết quả đó không bao giờ sai,ở bệnh viện chúng tôi làm việc chưa bao giờ sai soát.Vì bị viết của chúng tôi có phương chăm làm việc gì cũng phải chính xác 100% không được sai soát.Nên xin cô cứ yên tâm mà tinh vào kết quả của chúng tôi.,_Nói xong cô mặc âu phục đứng lên giọng khẽ cười,_Không có việc gì tôi xin phép đi làm việc của mình trước đây.
Cô mặc âu phục khẽ bước đi những tiếng ‘’cạch’’ ‘’cạch’’ của tiếng guốc kêu.Để lại An An ở trong phòng một mình ôm mặt đau đớn.
Lúc này ngoài trời bắt đầu trở nên u ám hơn.Từ cái nắng oi bức của mùa hè cùng với những đám mây trong xanh trên bầu trời đột nhiên lại trở thành một bầu trời tối như mực và kéo lại thêm những đám mây đen.Trên trời có những tia chớp chớp lóa sáng sẹt qua vài giây rồi ngừng lại rồi tiếp tục sáng lên.’’Rầm’’ Sấm sét bắt đầu kêu ầm ỉ ột cái bi kịch ngang trái của cái định mệnh cay nghiệt này.Cái thứ hạnh phúc ảo tưởng của con người và cái thứ tình yêu mà người ta gọi là loạn lý.Hai dòng máu cùng xuôi theo một dòng làm sao có thể đi ngược dòng chảy với nhau được chứ.
An An buồn bã đi ra khỏi bệnh viện.Ông trời cũng trêu ghẹo cô sao???Tại sao lại mưa vào lúc này hay lại muốn hành hạ cái thân sát nhỏ bé này của cô sao???Miệng An An khẽ bặt cười khổ,miệng như đang ngụm men rượu chát vậy.Những cơn gió mạnh cùng với nước mưa tát vào mặt An An.Làm khuôn mặt của cô bé ngày càng trở nên tái nhợt và đầy nước mưa cùng với nước mắt,không biết đâu là nước mắt và đâu la nước mưa nữa.Từng cơn gió tát vào mặt An An như muốn xé nát trái tim cô ra từng mãnh vụn vậy.An An cứ bước từng bước trên con đường vắng mặc kệ ọi người vội vã thế nào lãnh tránh mưa.An An cứ thế mà chậm chậm bước đi trên con đường dài vắng người.Mặc ưa cứ đổ ào lên người cô.Bây giờ,lòng cô đã không còn tia hy vọng gì nữa rồi nên cứ mặc kệ tất cả.Mặc kệ ọi vật hành hạ thể sát của cô.An An lặng lẽ bước đi trên con đường dài.
Trần Viễn ngồi trên ghế sofa nhìn ra bầu trời tối đen và trời đang mưa,mà mưa thì ngày càn lớn hơn trước.Những cơn gió cứ mạnh dần hơn làm cho những tán cây run rẩy như muốn ngã xụp xuống đất vậy.Lòng Trần Viễn trở nên bồn chồn lo lắng vô cùng.Không biết giờ này An An đang làm gì mà chưa về??? trời ở bên ngoài thì mưa rất to.Anh ngồi một mình thẳng thờ nhìn ra bên ngoài.Trời không hết mưa mà cứ kéo dài từ chiều cho đến tối.Cũng như lòng anh lo lắng dài dài như trời mưa kéo đài mãi vậy.Ngôi yên mà không bắt động anh cứ nhìn ra cửa lớn
_Thấy Trần Viễn cứ nhìn ra khoảng không vô định ở ngoài kia.Lan Nhi đi tới và giọng tỏa ra lo lắng hỏi,_Anh làm sao ngồi như người mất hồn vậy???Người không được khỏe sao anh???.,_Vừa nói xong cô ta cầm lấy bàn tay lạnh giá của Trần Viễn.Mà Lan Nhi cũng cảm thấy một đường điện lạnh xẹt qua người mình vậy và rồi Lan Nhi cũng khẽ run lên một cái nhẹ.
Trần Viễn lắc đầu một cái,rồi nhìn ra ngoài cũng không thèm để ý hay liếc mắt nhìn Lan Nhi một cái.Khoảng nửa tiếng sau cứ với cái tư thế cũ Trần Viễn vẫn nhìn ra khoảng không ở bên ngoài.Hai con mắt của anh cũng sáng lên và một tia vui mừng bắt chợt đến và cũng có cái tức giận.
_Đi đâu từ trưa đến giờ không về còn cả người lại ướt như thế vậy???,_Lòng Trần Viễn cảm thấy xót xa muốn nhàu đến ôm lấy cô bé một cái.Nhưng lý trí không cho phép anh làm việc đó.
_Không liên quan đến chú,_An An đứng đó nhìn Trần Viễn mà cả người cũng run rẩy vì cái lạnh của nước mưa thắm vào quần áo.
Trần Viễn càn thêm tức giận con mắt sâu đen trở nên đỏ lên nhiều,khuôn trở mặt tối sầm lại.
Hừ…_Trần Viễn hừ lạnh một tiếng,rồi quay qua khẽ kêu bác Trương,_Bác Trương lấy cho con bé cái khăn giúp cháu đi.
Con mắt An An bắt đầu trở nên mơ hồ đi.Mọi vật xung quanh đối với cô trở nên tối sầm lại như không còn nhìn thấy màu sắc của những vật xung quanh.Lạnh quá làm cho cơ thể cô bé trở nên yếu ớt và không khống chế được nên cô bé cảm giác cơ thể trở nên nhẹ hơn.Cô bé chỉ còn nghe được tiếng bác Trương nói.
_An An cháu bị làm sao đó???,_Bác Trương giọng nói trở nên lo lắng hơn.
Trần Viễn nhanh tay bắt được An An lại.Con ngươi đen trở nên khó chịu trong lòng cảm giác đau đớn vô cùng.Anh bế An An lên ngang nửa ngực mình.Đôi chân dài nhanh bước lên lầu.Tiến đền phòng An An.Anh khẽ đặt nhẹ An An lên giường của cô bé.Lây khăn khô lau đi những vết nước ở trên mặt cô bé.Lòng anh lại cảm thấy đau buốt,tim anh cũng hê nhói lên một chút.Một lát sau anh hối tiếc bước đi ra khỏi phòng của An An.Và sai người giúp việc lên giúp cô bé thay đổi quần áo sạch hơn/
Nằm trong phòng một mình An An mơ hồ cố gắng nhớ ra mọi chuyện đang xảy ra lúc trước.An An khẽ lấy tay dụi dụi hai con mắt của cô bé.Tay cô nhẹ lấy điện thoại để trên bàn.
_Alo Nhã Kì nghe đây,_Nhã Kì giọng nói nhẹ nhàng nói nghe rất êm tai.
_An An buồn bã nói.
_Thôi nín đừng buồn nữa mà.Có việc gì thì nói cho tớ nghe xem nào???,_Nhã Kì quan tâm hỏi.
_Cuộc sống của mình từ nay hết rồi không còn hi vọng gì rồi, mình đau lắm cậu biết không???. Mình yêu yêu chú ấy lắm cậu biết không???, tại sao chú ấy và mình lại cùng huyết thống chứ.Mình không mún mình không mún mang dòng máu này???dòng máu chung với người mình yêu mà không nên yêu.Mình mún được yêu thương được chú ấy nun chiều mún được làm vợ chú ấy. Mình yêu chú ấy lắm,có thể vì chú ấy mà hy sinh tất cả,_An An nói trong nước mặt giọng nghẹn ngào.
_An An cậu hãy bình tĩnh lại,._Nhã Kì trấn an tinh thần cho An An,_ Mình biết cậu đau lắm bùn lắm nhưng đó lạ sự thật cậu và chú ấy là chú cháu ruột. Cậu nên chấp nhận điều đó đi,cậu phải sống tốt vì còn có rất nhiều người yêu thương cậu mà. Cậu thử mở lòng mình tin cậu sẽ tìm được người yêu cậu hơn chú ấy mà.,_Nhã Kì biết cải cảm giác mà yêu phải đau khổ vì yêu như thế nào.
_ Không mình chỉ yêu và yêu mình chú ấy thôi. Trái tim mình đã dành cho chú ấy mất rồi. Nếu không có chú ấy mình cảm giác cả thế giới này đối với mình không có ý nghĩa một chút nào.,_An An có thể khẳng định với trái tim của chính cô rằng nó đã trót trao cho Trần Viễn mất rồi.
_Thôi vậy đi,tớ nghĩ cậu cần phải bình tĩnh lại,thời gian sẽ giúp ích cho cậu.Hãy nằm xuống mà nhắm mắt lại ngủ một giấc đi nào,ngủ ngon nhé An An,_Nhã Kì khẽ nhíu mày vì không biết phải giúp gì cô bạn của mình vào lúc này,chỉ có lời an ủi là cô có thể lúc này cho An An thôi.
_Thôi tớ biết rồi,cậu cũng ngủ ngon nhé!!!tạm biệt cậu,_An An yếu ớt nói xong cô bé cũng cúp máy.
*Ngày sau nữa sẽ đến lễ đính hôn của Lan Nhi và Trần Viễn*
An An ngước mặt lên nhìn trần nhà trắng tinh,như trái tim cô đang trắng lại vì không có màu hồng của tình yêu trong đó,toàn là khoảng trắng của màu tan.Làm sao An An bướng bỉnh có thể bó cuộc một cách dễ dàng như vậy.Không nhất định sẽ không,dù có bỏ cuộc như cô bé vẫn không muốn bỏ cuộc một cách ngu ngốc mà không dành được cái gì cho bản thân mình.An An nằm trong phòng cái gối cô bé ôm lúc này cũng bị để ra một bên.Khẽ đứng dậy An An xoay người người bước ra khỏi phòng cô bé.
_Trần Viễn lãnh đãm nói,_Cháu vào phòng chú tại sao không gõ cửa,_Trần Viễn đang nằm trên giường,nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng là anh đã đó là ai rồi.Nên anh không cần nhìn mặt người đó.
_Chuyện hôm trước cháu còn một thắc mắc nữa muốn hỏi chú được không ạ???,_An An khẽ nói giọng nói yếu ớt.
_Hỏi đi,_Trần Viễn điềm đạm nói.
_Thật chú có yêu cô ấy???,_An An run rẩy hỏi Trần Viễn.
_Yêu hai không cũng không quan trọng,nên việc đó cháu cũng không cần biết,_Trần Viễn lạnh lùng nói.
_Chú phải trả lời rõ ràng cho cháu biết chứ???Phải chăng chú yêu Lan Nhi đúng không chú???Vì cháu biết rằng có yêu nhau mới có thể lấy nhau được chứ chú,_An An khẽ nói nhỏ lại.
_Chưa chắc là có yêu nhau mới có thể láy nhau được đâu,_Trần Viễn lạnh lùng nói mắt dáng chặc lên trần nhà.
_Chú có biết là cháu yêu chú???có biết làm em yêu anh không???
_Cháu bị điên rồi sao An An.Tại sao cháu lại yêu chú được???Cháu là cháu ruột của chú làm sao có thể yêu chú được.Cháu có biết chúng ta không thể yêu nhau được không???từ nhỏ đến lớn việc chăm sóc cháu từ việc nhỏ nhất đều do chú làm cháu biết chứ,_Trần Viễn nằm trên giường chậm chậm nói.
_Nhưng …._An An tiếp tục nói gì đó mà lại bị Trần Viễn.
_Cháu có biết lần đầu tiên cháu mất căn bệnh của con gái là ai đã phát hiện cháu bị mất bệnh con gái không???Cháu biết ai đã giúp cháu làm việc đó không.??? Cháu có biết ai giúp cháu thay từng miếng băng không???là ai đã thay thế một người mẹ ngày đầu tiên dạy ột người con gái thay băng như thế nào???và băng nó bằng cách nào không???Chắc cháu cũng nhớ đó là ai rồi...ngoài người chú ra thì chú cũng là một người mẹ của cháu,nên chúng ta không có thể yêu nhau được???,_Trần Viễn nói mà lòng cũng cảm giác đau đớn.
- @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
An An tưởng nhớ đến những ngày đầu tiên đó.Lúc đó cô bé mới 12 tuổi thôi một tuổi trẻ không biết việc gì đang xảy ra.Đang vui chơi ở ngoài vườn rồi cô bé vô nhà tấm rửa ra.Chợt phát hiện dưới quần có một vết úa màu đỏ hồng.An An cứ nghĩ đó là vết thương do chơi ở ngoài vườn bị trầy sướt thôi nên cô bé không để ý tí nào.Tiếp tục thay đồ khác ra.Và cô bé nhẹ dùng tay lau nhiều ở phía sau mông của mình.Để cho những vết máu sạch hơn,nhưng sau cô bé cứ phát hiện ở phía con bươm bướm của mình có máu chảy ra thật nhiều.An An cố gắng lấy nước rửa xem nó hết không???nhưng nó vẫn cứ chảy ra tiếp.
_AAAAAAAAAAAAAAAA,_Cô bé lo sợ hét toán lên.
Trần Viễn cũng từ đâu bước vào và xong vào phòng tắm.Vì anh sợ là An An sẽ xảy ra chuyện gì trong đó nên cứ thế mà xong vào.
_Trần Viễn lo lắng hỏi,_Sao thế An An???Cháu bị làm sao thế???
_An An ngây thơ nói,_Cái này chỗ này của cháu sao mà cứ chảy máu mãi cháu cứ lấy nước rửa mà nó vẫn chảy máu mãi không hết chú ơi,_An An chỉ tay vào bươm bướm của mình,mà mặt con bé cứ thế mà đỏ lên như quả cà chua.Một tay quẹt lấy cái bướm đưa lên cho Trần Viễn xem,tay cô bé dính đầy máu hồng.
_Đâu để chú xem nào,_Trần Viễn cũng e dè nhưng sợ con bé xảy ra chuyện gì anh lấy tay nhẹ nhàng tách mép nhỏ của vật bươm bướm hồng hào của An An mà xem.Cảm thấy nó không bị sao,không bị trầy sướt tí nào,anh chợt nhớ ra một chuyện nên cũng nhẹ nói,_Được rồi cháu chờ chú tí.
Sau 5 phút Trần Viễn quay lại,với một cái bịch băng dầy.
_An An ngây thơ hỏi,_Đó là gì dạ chú.,_cò phần tò mò nhìn cái bịch của Trần Viễn đang cầm.
_Trần Viễn chậm chậm nói mà giọng dịu dàng,_Cái này là mõi khi cháu bị chảy máu ở chỗ đó thì mới dùng biết không???
_An An gật đầu nhưng vẫn tò mò,_Mà tại sao phải dùng nó thế chú???mà cháu tại sao lại bị chảy máu ở chó đó dạ chú???
_Tại do con gái lớn rồi ai cũng sẽ bị chảy máu ở chỗ đó hiểu không???cái này gọi là chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ cháu à,_Trần Viễn nhẹ giọng giải thích cho đứa cháu ngây thơ của mình.
_Thế bao lâu mới là chu kỳ vậy chú???,_An An hai mắt mở to như thường ngày nhìn thấy cô giáo của mình giảng bài và chăm chú lắng nghe.
_Thường thì một tháng một lần,nhưng có khi không có???Đừng hỏi nữa mau băng cái này vào,_Trần Viễn đưa cái quần chíp lên và có sẵn một miếng băng trong đó.
_Ủa sao cái này lạ thế chú,_An An lại thắc mắc hỏi.
_Cứ mặc vào trước đi,_Trần Viễn thúc dục.
_Vâng,_An An vẫn chưa mặc đồ gì nhẹ mặc cái quần chíp vào.Sau khi mặc xong cô bé tiếp tục hỏi,_Mà khi nào mới hết băng cái này vậy chú???
_Trần Viễn cũng không biết nói sao mai mắn anh đã đi hỏi vợ của bác Trương rồi,_Thường thì lâu nhất một tuần ít nhất 5 hoặc 6 ngày.Khi nào hết cháu khỏi cần băng cái này.Và khi nào thấy bị thì cháu nhớ băng vào biết không???
_Dạ,_An An ngây thơ đáp lại,vẫn không hiểu gì chỉ hiểu những gì Trần Viễn đang nói,_Mà cái này băng sao dạ chú.???
_Cháu lấy cái quần nhỏ ra trước và tháo những miếng giấy dáng của miếng băng này,_Trần Viễn cầm miếng băng lên tay nhẹ tháo hai bên của miếng băng cánh,_Rồi tháo ở giữa cái này,_Và anh tiếp tục tháo cái miếng giấy dáng chính giữa,_Rồi cháu đặt nó lên lớp trong của quần giữa quần nhỏ của cháu đó và cho nó siết chặc lại dính lấy cái quần nhỏ.Rồi dùng hai lớp cánh lúc nãy nén chặt lại ở mặc sau của quần nhỏ như thế là xong rồi.Mà phải cho nó chắc chắn là siết chặt nhớ không???Mà cháu càng phải nhớ là rửa sạch cái bươm bướm nhỏ của mình trước rồi hả dùng nó biết chưa,_Trần Viễn dặng dòa một cách kỹ càng như một người mẹ dạy con gái.
_Vâng cháu hiểu rồi,thế như thế đúng không chú,_An An lấy một cái làm như những gì Trần Viễn dạy lúc nãy.
_Đúng rồi,cháu giỏi lắm,_Trần Viễn khẽ cười và xoa xoa đầu An An.,_Mà còn việc này???
_Hai con mắt An An mở to mà hỏi,_Việc gì dạ chú???
_Nếu 3 hoặc 4 ngày cháu đang băng mà thấy ngày thứ 4 cháu thấy hết chảy máu.Phan hả ngừng băng,khi nào hai ngày không thấy chảy máu hả ngừng băng hiểu không???,_Trần Viễn cố gắng dặn lại cho rõ ràng hơn.
_Dạ cháu nhớ rồi,_An An vừa nói vừa gật đầu.
Những chuyện cũ làm sao mà An An không biết và làm sao An An này có thể quên được???Dù là những chuyện tế nhị nhất của quá khứ mỗi chi tiết nhỏ nhật An An đều nhớ hết tất cả.Do quá khứ ở bên Trần Viễn là một quá khứ tuyệt đẹp và An An mỗi giờ mỗi khắc đều không bao giờ muốn quên nó đi.An An cảm thấy vui vẻ khi nhớ lại những ký ức tuyệt đẹp đó.Vui vẻ đến nhanh và cũng đi nhanh,bây giờ An An phải đối mặt với hiện tại,cô phải tìm cách để lấy lại những gì thuộc về mình.Bản thân An An cũng là người thích chiếm đoạt, yêu là phải điên cuồng mà chiếm lấy người mình yêu bằng mọi cách,dù có là thủ đoạn hẹn hà đến cở nào.An An này vẫn dùng đến nó,nếu thể hiện ra bằng lời nói không được ích lợi gì??? An An sẽ dùng hành động để dành lấy những gì vốn có của cô,dù ai cư nghĩ cô có bị điên vì yêu cô cũng chấp nhận,chấp nhận những lời cay nghiệt đó.
_Bàn tay An An nắm chặc lại thành quyền,những ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay một cách mạnh mẽ,môi khẽ nhếch lên nói ra từng chữ nhẹ nhàng mà thêm phần chua xót đện tận cổ họng._Cháu nhớ tất cả và mọi việc lúc cháu được 10 tuổi đến bây giờ cháu luôn nhớ rõ,những việc lúc nhỏ chú làm cho cháu những giờ khắc ở bên chú cháu đều nhớ rõ???nhưng làm sao bây giờ???kí ức đó thì đã làm sao chú???những việc chú chăm sóc có liên quan gì đến việc cháu yêu chú???nó không hề có một chút liên quan,_An An lắc đầu rồi tiếp tục nói,_Mà làm sao khi trái tim này nó lại cứ yêu chú???làm sao nó có thể ngừng yêu chú được,làm sao để nó có thể ngừng đập cho chú chứ,_An An như nhấn mạnh lại hai câu cuối,để muốn cho Trần Viễn hiểu rõ lòng của cô,rồi An An khẽ để tay trái lên ngực trái và bấu chặt lấy lòng ngực của chính cô.
Trần Viễn lãnh đạm nằm trên giường,mắt nhắm chặt lại không mở ra dù chỉ một chút.Tất cả những lời nói của An An nó diều khắc sâu vào não của Trần Viễn.Nghe những lời cai đắng và yêu thương đó của An An.Tim Anh vừa có một trận đau đớn và vui sướng.Trần Viễn không hiểu vì sao trái tim đột nhiên lại trở nên vui sướng như vậy,nhưng đau khổ thì cảm giác nhiều.
_Trần Viễn trong lòng rất thống khổ,nhưng vẫn kiên định mà nhìn An An một cái rồi phớt lờ đi,lạnh nhạt phán ra những lời cay nghiệt,_Nếu cháu đến đây để nói với chú chuyện này,thì chú nghĩ cháu nên đi ra ngoài trước đi.Chú biết cháu có tình cảm với chú nhưng tình cảm đó là gì thì chú và cháu rất hiểu.Cháu nói cháu yêu chú,thế cháu đã biết tình yêu là gì không mà dám nói rằng yêu chú???,_Anh cũng không biết làm gì vào lúc này,chỉ biết hỏi lại để An An hiểu rằng cô chưa biết tình yêu là gì???Nên có thể từ đó mong cho cô bé bỏ ý định đó.
_Môi của An An bắt đầu rớm máu và đau đớn,cổ họng cũng bắt đầu rát,giọng nói nhỏ lại,_Biết chứ cháu biết yêu là gì chứ??Yêu là đặc tất cả niềm hạnh phúc,niềm tin và sự vui vẻ lên người mình yêu.Chú có biết hạnh phúc của cháu là gì không.???Hạnh phúc là mỗi khi được nắm lấy bàn tay chú.Hạnh phúc là khi nhận được một cái ôm siết chặt ấm áp của chú,hạnh phúc là được chú trao cho cháu một nụ hôn dù nụ hôn đó là phớt lờ.Hạnh phúc lớn nhất của cháu là được ở bên cạnh chú và chỉ có hai chú cháu mình.Như thế có đủ gọi là yêu không chú??? Thế chú có hiểu được lòng của cháu không???Hay chú đã biết mà vẫn im lặng???, _ Bàn tay An An cũng đã bắt đầu đỏ hồng và hê rát lên vì bấu quá chặt.
Trần Viễn vẫn im lặng không trả lời,vẫn tư thế đó mà nhắm chặt mắt lại.An An nghĩ chắc là anh không hề nghe những gì cô nói.Nhưng thực chất là tất cả đều đi sâu vào trong tận tâm trí của anh.
_Thế cháu muốn chú đáp ứng một điều kiện này của cháu được không???,_ An An thổn thức nói.,An An tiếp tục lãnh đạm nói,_Dù gì ngày mai chú cũng sẽ lấy vợ rồi.Hãy đáp ứng điều kiện này của cháu nhé chú.
_Trần Viễn vẫn tư thế đó lạnh lũng nói ra một chữ lạnh người,_Được.
_An An lại khẽ nói,_Và có điều kiện là chú không được mở mắt ra đó.Chú hứa với cháu được không vậy???
_Được,_Trần Viễn đáp nhẹ.
An An nhìn chằm chằm Trần Viễn.Nhìn thân hình mạnh mẽ và khuôn mặt trắng nõn quyến rũ của Trần Viễn nằm trên giường mà mắt An An đau rát vô cùng,tay cô bé đột nhiên cởi ra những cút áo,bắt đầu từng cái cút đầu tiên rồi đến cái cút thứ hai thì đã để lộ ra một nữa cặp ngực đã được che chở bởi chiếc áo lót nhưng nhìn bên ngoài cũng có thể thấy được đó là một cặp ngực đầy đặn vô cùng,Với bàn tay nhẹ nhàng và một cách dễ dàng những cái cút áo cuối cùng cũng được mở ra,cô bé cởi áo cho nó rơi xuống sàn nhà,An An nhẹ đưa tay xuống dưới tháo dây thắt của chiếc vái ra nhẹ nhàng nó cũng tụt xuống rơi nhẹ xuống sàn nhà,.Trên cơ thể nhỏ bé của An An chỉ còn lại bộ đồ lót ren hồng ôm gọn lấy thân hình mãnh mai mịm màng và đầy đặn của An An,đồ lót cũng tôn lên vẻ đẹp đầy đặn và quyến rũ của An An.Dù với thân hình nhỏ bé nhưng cơ thể An An mọi đường nét đều rất hoàn mĩ nhu một kho tưởng nữ thần đêu khắc tinh xảo.Bắt đầu từ cái áo lót đang mặc An An đưa tay ra sau lưng mình tự nhẹ tháo nhẹ lấy khuy móc áo ngực,dễ dàng cũng rơi xuống đất và nhẹ tụt chiếc quần lót xuống sàn nhà.Bây giờ cả cơ thể An An không còn mãnh vải,để lộ ra đường cong cơ thể hoàn hảo đẹp như tiên của cô.Ánh sáng của buổi chiều mang một màu sắc hồng hào từ bên ngoài cửa sổ đi vào những khe cửa sổ chiếu vào phòng Trần Viễn,đồng thề cũng nhẹ chiếu sáng lên làn da trắng nõn nà như hoa tuyết của vào mùa đông của An An,nhờ ánh sáng hồng của buổi chiều hòa với làn da trắng nõn làm do làn da của An An thêm tươi sáng như một đóa hoa hồng tuyệt đẹp.,Chiếc cổ thon dài ôn nhu mịn màng cùng với đôi ngực đầy đặn đẹp như ngọc cao vút với vùng bụng thon nhỏ mềm mại như hoa,hình thành lên những đường cong tuyệt sắc cho An An có một thân hình hoàn hảo.
Trần Viễn cảm giác đợi lâu vô cùng mà có phần không ổn,anh cũng rất muốn mở mắt ra xem An An đang làm trò gì vào lúc này.Nhưng vì giữ lời hứa với đứa cháu của anh,anh cũng nhắm chặc mắt lại không hé mắt ra.Trần Viễn tiếp tục giữ lấy khuôn mặt lạnh lùng mà vẫn quyến rũ như thường và giữ lấy thái độ như trước.Anh cứ nằm yên vị tri trên giường chờ đợi điều kiện của An An.
Khi trên người những mãnh vải đã rơi xuống đất một cách nhanh chống.Thân nhỏ bé không mặc một thứ đồ gì An An nhẹ nhàng bước từng bước lại gần chiếc giường mà Trần Viễn đang nằm.Và cô bé khẽ ngồi nhẹ lên giường.Ngồi kế bên Trần Viễn An An lại suy nghĩ,Nếu như không có định mệnh nghiệt ngã này,nếu như không phải là số trời đã định thì chú và cháu sẽ không ra năn nỗi,nhưng phải làm sao đây hả An An???Khi hai chúng ta cùng chảy chung một dòng máu.
_An An nhỏ nhẹ nói mà trong lòng lại như nuốt lấy trái đáng khi đưa ra điều kiện này,_Cháu có thể hôn chú chứ???,_An An như muốn rơi hết nước mắt xuống khuôn mặt nam tính của Trần Viễn.Nhưng cô bé cũng cố gắng nén cái cảm xúc đó vào lòng không cho nó rơi xuống.
_Trần Viễn nghe lời nói của An An.Anh cũng muốn từ chối nhưng vì đã hứa phải giữ lời,_Được.
An An cúi nhẹ mặt xuống nửa người như muốn đổ xuống người Trần Viễn.Nhưng cô bé vẫn cố gắng nén người lại giữ lấy khoảng cách với anh,không cho nó ụp xuống dưới người anh.Cô bé cảm thấy như vậy không ổn,nữa người nhích qua mép giường và năm hê sát lại gần Trần Viễn.Ngẩng đâu cao lên gần mặt Trần Viễn.Rồi ặt cô đối diện với mặt anh.Đôi môi đỏ hồng như quả dâu mới chín đặc nhẹ lên môi Trần Viễn một nụ hôn nhẹ.Môi An An chạm lấy môi của Trần Viễn,như xóa đi hết những khuy thắt đau đớn của hai người.An An cố gắng tách đôi môi anh ra khỏi,để cho cô bé có thể dễ dàng cho lưỡi vào bên trong.Cô cảm giác đau đớn không ngờ mình lại hèn hạ như vậy,bản thận lại quá chủ động đến điên cuồng.
Trần Viễn cũng không biết sao An An lại ra điều kiện như vậy,không phải lúc trước bọn họ đã nhiều lần trải qua hôn nhau sao???.Nụ hôn của An An dịu dàng và làn môi mỏng lại ngọt ngào như thế.Nhiệt độ bên ngoài không mấy là lạnh điều hòa cũng chỉ có 28 độ C mà sao cơ thể của ạnh lại cảm giác nóng như không khí 33 độ C.Anh cũng cảm thấy mình bây giờ rất là ngốc.Môi anh bị nụ hôn dịu dàng của An An đàn áp,vì vậy nó cũng bị tách nhẹ ra.An An nhẹ đưa đầu lưỡi của mình vào miệng Trần Viễn. Anh cảm giác trong người trở nên nóng bức vô cùng với sự thân thiết như thế.Anh khẽ cựa mình ra một chút,cho đôi môi tách ra khỏi đôi môi mềm mại của An An.Trần Viễn nhẹ lắc đầu và giọng nói hình như có phần hô hấp không kiệp mà nói ra.
_Không thể được, như thế này đủ rồi,_Lời nói ra mà dục vọng lại muốn la hét lên bảo rằng anh quyết định ngu ngốc.
Đôi môi của An An giữ lấy cái miệng của Trần Viễn,như bảo anh rằng đừng nói tiếp nữa.An An lại tiếp cận vào miệng của Trần Viễn,ngu ngơ liếm vòng quanh miệng anh.An An không biết sao mình lại thành thạo như vậy hay đang có những cử chị không thành thạo.Cô cảm nhận được trong cơ thể lại nổi lên một khát vọng tràn trề,cô thực không biết cảm giác hôn lại khiến người ta khác khao say mê như vậy.Cứ vậy An An lại một chút mạnh mẽ hơn và dây dưa hôn môi Trần Viễn.Anh cũng khẽ đáp lại nụ hôn của cô.Môi chạm môi lưỡi uống lấy lưỡi của nhau,họ như muốn tan chảy vào nhau.Nụ hôn như muốn cả hai đừng quên hay mãi khắc ghi vào tận trong tim gan giây phút ngọt ngào và êm dịu này.
An An cảm giác Trần Viễn cũng không muốn cùng cô dây dưa mãi như thế.Có vẻ như anh muốn dứt khoát nụ hôn này môt cách nhanh chống.Bây giờ chỉ còn cách này nữa thôi.Cái miệng nhỏ xinh của cô bé chậm rãi di chuyển xuống vành tai của Trần Viễn mà thôi thúc vừa dùng chiếc lưỡi liếm láp vành tai anh.An An như muốn thiêu đốt cho dục vọng của Trần Viễn nổi lên vậy.
Người Trần Viễn trở nên cứng đơ lên như một tượng.Hai con mắt chỉ biết nhìn trân trân lên trần nhà.Anh như đang có một ngọn lữa thiêu đốt cơ thể mình.Anh không biết tại sao mình vẫn để cho An An cứ như thể mà hôn khắp mặt anh.Từ môi cho đến hai gò mà mũi và trán cùng với càm.Sau đó hôn lên vành tai anh và hôn lên cổ anh một cách dịu dàng.An An bắt đầu không yên phận tay cô bé đột nhiên lướt dài trên vùng ngực rắn chắc của anh.Tay lướt nhẹ xuống rún của anh,bàn tay cô bé có phần run lên nhẹ nhẹ cả cơ thể cũng muốn phát run.Trái tim bắt đầu đập điên cuồng,mắt nhắm chặt lại.Trong cơ thể dưới bụng cô bắt chợt trở nên nóng rực lên.
Trần Viễn chỉ biết nhắm chặt mắt lại,mà hưởng thủ cái cảm giác êm dịu này.Anh cũng mặc kệ cho An An thích làm gì thì làm.Cả cơ thể anh bắt đầu cương cứng lại.Anh cảm thấy vừa nóng vừa êm dịu.Từ cái nụ hôn uống vào lưỡi nhau,từ cái vuốt ve mơn trớn làm cho anh muốn rên lên một tiếng,hôn hấp cũng loạn lên.
Cả người An An chậm chậm chậm rãi hạ xuống trên thân hình của Trần viễn.Ngực cô bé đè lên ngực anh.Môi cũng lão đảo mà hôn lấy đôi môi của Trần Viễn.Một cách chủ động như người đàn ông thèm khác dục vọng. Tay cô bé không biết là cố ý hay là vô ý nhẹ lướt từ rún xuống cái vật cương cứng mà đang vung cao lên của anh được che bở lớp quần dầy.Cô bé cảm giác đưới lớp quần dầy kia,cái ấy của anh bắt đầu cương cứng lại mà không mìm mại.Từng xem qua phim ảnh trên ti vi,cô hiểu cái hiện tượng này nó như thế nào.
Trần Viễn đột nhiên rùn mình và cảm giác có một sự việc gì rất lạ.Như rằng An An không mặc đồ vậy,vì anh cảm thấy có vật gì đó đang cứng đầy đặn và vung cao lên nằm trên vùng ngực của anh.Nhưng thì rất là mìm mại, làm cho cơ thể anh dân lên một đợt sóng cảm giác tê dại đe.Nhẹ nhàng nó như hai nụ hoa đòa mơn trớn đùa giỡn trên vùng da thịt rắn chắc ở ngực anh.Đột nhiên vật cương cứng anh bị những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua,dù chỉ là một cách lướt qua rất nhẹ, nhưng ở đó là điểm đặc biệt làm cho cơ thể anh trở nên cứng lại từng giây dục vọng dân trào lên.Cả người Trần Viễn như muốn đổ mồ hôi hay đúng hơn trên trán anh đã có vài giọt mồ hôi rồi.
Con mắt An An trở nên hiếp lại nhẹ hơn,mở hê hê lên.Như đang hưởng thụ lấy những cái đụng chạm từ cơ thể mình với Trần Viễn.Hai con mắt Trần Viễn trở nên đỏ hơn ma một chút dục vọng.An An nhẹ lướt chiếc lưỡi quanh vòm ngực của Trần Viễn.Tay cô bé không để ra khỏi cái vật cương cứng của anh.Bàn tay cô cứ thế mà đụng chạm vào vật cứng đó.Để ở đó rồi lướt qua rồi quay lại vị trí cũ.