• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hậu Đạt ngây ra, ngơ ngác nhìn đối phương: "Tôi trả lời á?"

“Tôi trả lời cái gì?"

"Tôi chắng hiểu thằng nhãi cậu nói gì cả!"

Ông ta cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Mình cẩn thận từng li từng tí, kế hoạch chặt chẽ kín đáo, có thể nói là không chút sai sót.

Đáng lý ra không nên bị phát hiện mới phải.

Mặc dù thẳng nhãi này giỏi y thuật, ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng việc nào ra việc nấy, chuyện này...

"Anh Sở, xin anh hãy nói rõ.”

"Có phải anh muốn nói là lúc nãy ông ta suýt chứt nữa đã hại chết ông nội tôi?"

"Mà chuyện ông nội tôi trúng độc, ông ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, có đúng không?”

Vân Thủy Dao dò hỏi.

Cha con Vân Lễ Tiền ở bên cạnh nhận thấy sự. việc không ổn, có lòng muốn giúp đỡ.


Nhưng Từ Hậu Đạt quá vô dụng, không so được với Sở Phong, khiến bọn họ bây giờ rất bị động

Nếu thật sự truy cứu đến cùng thì hai người họ khó mà thoát tội!

"Từ Hậu Đạt, ông muốn để cho tôi nói ra à?"

Đối mặt với câu hỏi của Từ Hậu Đạt, nét mặt Sở Phong không thay đổi. Hắn nhìn thẳng vào Từ Hậu Đạt, nhắc nhở: "Ông nói ra thì có thể tính là chủ động nhận tội"

"Nhưng nếu tôi nói ra, ông đã nghĩ đến hậu quả. chưa?"

" Nói nhảm!"

Từ Hậu Đạt hừ lạnh, quả quyết nói: "Từ Hậu Đạt này đi ngay đứng thẳng, có tội gì chứ?"

"Tên họ Sở kia, cậu đừng tưởng mình chữa khỏi cho ông cụ Vân là có thể làm xằng làm bậy!"

"Phải biết rắng ông ấy có thể tỉnh lại cũng có một nửa công lao của tôi”

"Nếu không có tôi chữa trị trước, thì làm sao cậu có thể thuận lợi như vậy..."

"Sắp chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng."

Sở Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Được, tôi sẽ cho. ông toại nguyện”

" Thưa các vị, thật ra ông cụ Vân không bị bệnh mà là bị người ta hạ độc."

"Độc tố mãn tính sẽ chậm rãi ăn mòn nội tạng của ông ấy, nhưng lúc nấy ông ấy đã bị hạ độc quá liều”. truyện kiếm hiệp hay

“Tất nhiên mục đích là muốn đẩy ông cụ Vân vào. chỗ chết”

"Mà người hạ độc không phải ai khác ngoài Từ Hậu Đạu"

Đùng đoàng!

Hắn vừa nói xong, trời long đất lở

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn. Khi quay sang nhìn Từ Hậu Đạt, nét mặt cũng thay đổi, ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Dù sao Sở Phong cũng kéo ông cụ Vân từ Quý Môn quan trở về, hắn biết y thuật, hơn nữa y thuật còn rất cao siêu. Bây giờ hản nhằm vào Từ Hậu Đạt, mặc dù mọi người thấy khó tin, nhưng cũng muốn biết tại sao hắn lại nói vậy.

“Vớ vẩn! Không phải tôi!"


Từ Hậu Đạt sợ bay màu, lập tức phủ nhận: "Tôi và ông cụ Vân không thù không oán, sao tôi phải hại ông ấy?"

"Huống chi cậu đã nói ông ấy trúng độc mãn tính, không có khả năng tôi vừa chữa trị thì ông ấy đã phát bệnh!"

"Không có chứng cứ tức là cậu vu oan hãm hại. Cậu có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không?"

Ông ta hoảng rồi.

Ban đầu đối phương yêu cầu mình trả lời câu hỏi, Từ Hậu Đạt còn tưởng hắn muốn làm khó mình.

Nhưng bây giờ hắn lại biết ông cụ Vân trúng độc mãn tính, biết cả chuyện tăng liều lượng thuốc.

Nếu không phải ông ta chưa từng nói chuyện này cho bất kỳ ai, thì ông ta sẽ nghi ngờ đối phương đã biết nội tình.

Từ Hậu Đạt hồi tưởng lại một lượt. Sau khi chắc chân mỗi khâu không có vấn đề gì, ông ta lập tức bình tĩnh lại. Đối phương cố ý lừa mình đây mà!

Mình không ngu, làm gì dễ mắc mưu như vậy!

"Thần y Từ nói đúng, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải tóm được cả đôi, không có bằng chứng thì cậu dựa vào đâu mà nói vậy?” Vân Lễ Tiền nói có lý có chứng.

Hai mắt Vân Hải Mị sáng lên, cô ta rối rít hùa theo: "Phải đó, nếu không lấy ra chứng cứ thì chính là anh vu oan hãm hại”

“Cho dù anh đã chữa khỏi cho ông nội tôi, anh..."

"Cô im đi!"

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Vân Thủy Dao lườm cháy mặt. Là chủ tịch tập đoàn, cô có quyền uy tuyệt đối

Mà vị bác sĩ cô tìm đến cũng đã chữa khỏi cho. ông nội, hiện tại địa vị của cô đã tăng vọt. Vào lúc này, Vân Hải Mị không dám cứng chọi cứng với đối phương

Vân Thủy Dao hít sâu một hơi, nói với Sở Phong: "Anh Sở, ý anh là ông ta hạ độc ông nội tôi, muốn hạ chết ông nội tôi có đúng không?"


"Nói vậy có chứng cứ không?"

"Tất nhiên là có!"

Sở Phong gật đầu, đi tới trước giường bệnh, ngồi xổm xuống, sau đó cầm một cây kim bạc chọc vào vũng máu. Kim bạc lập tức biến thành màu tím đen.

"Độc trong vũng máu này tên là Cực Hoa Tán. Đây là một loại hoa cực độc giống với cây thuốc. phiện”

"Một khi trúng độc, nhẹ thì ăn mòn nội tạng khiến hệ miễn dịch suy giảm. Nếu dùng liều lượng quá lớn sẽ dẫn đến cơ quan suy kiệt"

"Vừa rồi triệu chứng của ông cụ Vân chính là như thế. Mà điểm đặc trưng của nó là phấn hoa sẽn sệt tựa cao su, dù lau chùi đi chăng nữa, trong bảy ngày. vẫn có thể tìm ra dấu vết”

Phụt!

Nói xong Sở Phong đột nhiên bật lửa lên, phấn hoa trong suốt hiện ra trên đầu kim.

Hân cầm lấy nó rồi xoay người đi đến gần Từ Hậu Đạt!

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Từ Hậu Đạt trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn đối phương.

Ngay cả tên của thuốc độc cũng biết, rốt cuộc tên này là ai? Ông ta cảm thấy ở trước mặt đối phương, mình không có chỗ trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK