Hơn nữa, hẳn vẫn vừa uống rượu vừa gắp đồ ăn, trông giống như một người tị nạn đã đói mấy ngày rồi vậy.
"Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi, cậu là heo à?”
Tô Mai nhịn không được, lao tới giật lấy đôi đũa của hẳn, thô bạo quát: "Cậu đúng là đồ vô dụng không biết xấu hổ."
"Chúng ta đã nói đến vậy rồi mà cậu còn không biết xấu hổ cứ thế ngồi ăn ngồi uống”
“Nhìn Diệp thiếu gia, rồi nhìn cậu..."
"Tôi thì sao nào?"
Sở Phong đột nhiên ngắt lời, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi cũng. mang quà mừng tới rồi, dựa vào cái gì mà không thể ăn chứ hả?"
Nghe vậy, Tô Mai sửng sốt một chút, sau đó cười lớn nói: "Nói cậu béo đến mức khó thở mất não rồi à, cậu cũng mang quà mừng tới sao? Đùa gì vậy chứ hả?"
"Không vội, để tôi đoán xem nào.”
"Dựa vào tầm nhìn và tài chính của cậu, chắc hẳn không phải là mớ sắt vụn cậu mua ở mấy sạp vỉa hè giá mười mấy đồng đâu nhỉ?"
"Bây giờ cậu nghèo đến nỗi không đủ tiền mua thức ăn, tôi e rằng cậu chắc còn không có mười mấy đồng để mua nữa là, đừng nói là đi đến mấy bãi rác để lục lợi tìm đồ đó nha”
"Cậu không thấy điều đó kinh tởm, nhưng chúng tôi thì cói"
Bà ta vừa dứt lời, thì đám đông người xem đã phá lên cười.
Theo bọn họ thấy, Sở Phong cũng là bị người ta nhìn thấu rồi, bị ép cho nói mình cũng mang quà mừng tới rồi.
Kỳ thật loại người đã không có bản lĩnh mà còn cứng miệng mới là người đáng khinh nhất, căn bản không ai xem trọng lời nói của hắn là gì cả.
Ngay cả Lạc Thi Thi cũng không thể chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng đến gần, kéo tay áo hẳn, nhỏ giọng nói: "Được rồi Sở Phong, anh chắc cũng hiểu mẹ tôi là người như thế nào, bà ấy chỉ trêu chọc anh thôi, anh để ý lời bà ấy nói làm gì? Anh còn nói đã mang quà mừng tới, thật sự vì mặt mũi mà cứ phải cứng miệng như vậy sao?”
“Không sao đâu Thi Thi, để anh ấy lấy nó ra cho. chúng ta xem."
Đây là cơ hội tốt để hạ nhục hắn, cho nên Diệp. Kim Long lập tức ngất lời Lạc Thi Thị, đi tới vỗ vỗ bả vai của Sở Phong, trêu chọc nói: "Sở Phong, không thể chỉ nói mà không làm, nếu anh thật sự có mang quà mừng tới thì hãy lấy nó ra, chúng tôi đều đã tặng quà hết rồi, còn mỗi mình anh thôi”.
"Anh chắc chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Sở Phong ngẩng đầu nhìn đối phương, bình tĩnh nói: "Tôi sợ sau khi tôi lấy ra thì anh sẽ bị xấu hổ đó."
“Nếu tôi là anh thì tôi nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
"Ha ha ha!"
Diệp Kim Long nhất thời bị chọc cho bật cười, đút hai tay vào túi, chế nhạo nói: "Ôi, tôi sợ quá, anh vậy mà lại dám uy hiếp tôi đó."
“Nào, nào, lấy nó ra xem thử nào, tôi muốn biết nó. là món quà tuyệt vời như thế nào mà nó có thể khiến tôi sợ đến mức phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông nội, tất cả những người đáng kính đều có mặt ở đây, nếu hôm nay anh không lấy ra được thứ gì tốt đẹp, thì e rằng anh đi vào đây thì dễ nhưng đi ra lại khó rồi!”
Sau đó.
Một nhóm vệ sĩ vây quanh hẳn lại, trông như thể coi hắn là một kẻ gây rối, sẵn sàng ném hẳn ra ngoài bất cứ lúc nào,
Thấy tình thế không ổn, Lạc Thi Thi còn muốn nói gì đó, nhưng Sở Phong đột nhiên đứng dậy, hất cái tay của anh ta ra khỏi bả vai mình, rồi mở túi nhựa ra, vừa lấy vừa nói: “Thật trùng hợp, món quà cháu gửi ông lần này cũng là sản phẩm chăm sóc sức khỏe phiên bản giới hạn của tập đoàn Tina”
“Cháu chúc ông nội sống lâu khỏe mạnh, concháu quây quần, gia đình hạnh phúc!"
Sau đó.
Túi nhựa được mở ra, các sản phẩm chăm sóc sức khỏe được đóng gói giống hệt như của Diệp Kim Long được bày ra trước mắt mọi người!
Sau khi nhìn thấy hai lọ sản phẩm chăm sóc sức khỏe này, mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời, ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn cả lên!
"Chuyện này là sao đây, chuyện này”
"Tại sao anh ấy lại có được hai chai sản phẩm chăm sóc sức khỏe này chứ?"
"Không đúng. Theo tôi được biết, sản phẩm bổ dưỡng này chỉ còn có một bộ, tại sao đột nhiên lại xuất hiện hai bộ rồi
"Chuyện này, chuyện này không phải quá kỳ quái sao?"
Mọi người đều bối rối quay lại nhìn nhau.
Là người liên quan, Diệp Kim Long càng thêm sốc, anh ta không thể tin vào mắt mình: "Không thể, điều này tuyệt đối không thế!"
"Đây là phiên bản giới hạn mới nhất do Tập đoàn Tina phát triển, trong nước chỉ có tôi có hai bình này, của anh ấy là hàng giả, nhất định là hàng giải!”
Nghe vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc và bối rối.
Tô Mai hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:"Việc này cần phải nói sao?"
"Loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe phiên bản giới hạn này có tiền chưa chắc là mua được, nếu bán ra bên ngoài ít nhất cũng phải mấy trăm vạn!
"Với thực lực của Diệp thiếu gia, anh ấy muốn bao nhiêu cũng có thể mua được, nhưng thứ khố rách áo. ôm này, đồ của hãn liệu có thể là hàng thật không hả?"
Lạc Đào Đào bĩu môi khinh thường nói: "Thật kinh tởm, còn dùng đồ giả để lừa chúng ta nữa chứ"
“Nếu không phải Diệp thiếu gia cũng mang theo, có lẽ chúng ta đã bị anh ta lừa rồi.
"Đồ rác rưởi, rốt cuộc mày đang có ý gì? Đại thọ 70 của ông nội mà đem đồ giả tới, mày không thấy kinh tởm sao hả?”
Cùng với sự châm dầu vào lửa của hai mẹ con họ.
Những người lúc đầu còn có chút do dự đều cảm thấy bị thuyết phục, sau đó đều bắt đầu mỉa mai và lăng mạ hẳn.
Ngay cả Lạc Thi Thi cũng cảm thấy Sở Phong đã. đi quá xa, vì thế thấp giọng nói: "Sở Phong, rốt cuộc. anh có ý gì, anh thấy chưa đủ loạn sao?”
"Những lời tôi vừa nói anh có phải đều là gió thoảng bên tai phải không? Anh không có tiền thì cũng có thể hiểu được, thậm chí cũng không ai trách gì anh về việc không mang quà mừng tới cả."
“Nhưng nếu anh mang theo món đồ giả lại còn giống hệt thứ Diệp thiếu gia đưa đến, chẳng những không trả thù được anh ta mà chỉ khiến tôi càng coi thường anh hơn mà thôi!"
Danh Sách Chương: