Bùm!
Lời nói vừa dứt, ai nấy đều chấn động.
Tất cả mọi người ngơ ra, không thể tin nổi mà nhìn anh, tất cả đều tràn đây nghỉ ngờ và không chắc chắn.
“Tình huống gì đây, anh ta lại còn nói Hồng Thái Bảo đe dọa tới an toàn của bữa tiệc tối nay sao? Sao tôi không nhận ra nhỉ?”
"Ai nói không phải chứ, đe dọa lớn nhất chính là cái đám tay sai anh ta mang tới đó, nhưng chẳng phải bây giờ đã bị nhóm bảo vệ khống chế rồi sao?"
Lá gan cậu ta to thật, đánh Hồng Thái Bảo, còn đám nói anh ta đe dọa tới sự an toàn của tất cả mọi người ở đây, như này là muốn tóm gọn cả nhà họ Hồng hay sao”
"Tuy nói mạnh miệng, dám đổi chọi với người quyền quý như thế, nhưng mà cậu ta có từng cân nhắc làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào chưa?”
Không ai tin tưởng hẳn.
Mà lại cảm thấy rằng hắn đang tìm lý do để giải quyết Hồng Thái Bảo.
Trong mắt bọn họ, Sở Phong đứng ra đã là cướp ánh đèn sân khấu, cách tốt nhất hiện giờ là biết khó mà lui,
Nếu không thì đúng là sẽ làm ầm lên, đừng nói hắn, đến cả mặt mũi nhà họ Vân cũng chẳng giữ được.
"Cười chết mất”
Lúc này, Trình Lan phản ứng lại, cô ta khịt mũi coi thường:"Anh có thể bịa lời nói dối nào giống thật hơn chút không hả?"
"Người ta là Hồng Thái Bảo đó, cho dù không quan tâm đ ến anh ta thì cũng phải để ý tới hình ảnh của nhà họ Hồng chứ, những người ở đây ngày hôm nay toàn là người có danh tiếng ở thành phố Tây Kinh, dù nhà họ Hồng anh ta có mạnh hơn thì sao anh ta dám đối đầu với tất cả mọi người ở đây chứ?"
"Đúng thế!”
Diệp Kim Long tiếp lời, giễu cợt nói: "Mày đang lót đường cho ngài Hồng đó hả?"
“Thắng khốn, tao cảnh cáo mày, mày muốn đối phó với ngài Hồng thế nào là chuyện của mày, nhưng mày đừng có lôi chúng tao xuống nước cùng!"
“Sở Phong, anh đúng là không biết nói lý lẽ!”
Gương mặt Lạc Thí Thi tràn đầy tuyệt vọng, những thiện cảm vì hắn dám đứng ra trước đó chỉ rong nháy mắt đã biến mất chẳng còn lại chút gì.
Thời khắc này trong mắt cô, Sở Phong đang xúc động đến mù quáng, một thẳng đần cố chấp, đã ra tay thì thôi, lại còn dám bôi đen nhà họ Hồng!
Nhìn qua dáng vẻ sắp rách cả mí mắt của Hồng Thái Bảo, tâm trạng cô như rơi xuống đáy cốc, e rằng bây giờ Sở Phong có thả anh ta ra thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu nhỉ?
"Tôi có nói dõi hay không thì trong lòng ngài Hồng đây rõ ràng hơn bất cứ ai”
Đứng trước sự chất vấn, Sở Phong không chấp nhận, hẳn ngẩng đầu nhìn Hồng Thái Bảo säc mặt tái nói thay anh?”
Hồng Thái Bảo muốn nói lại thôi.
Anh ta trừng to mắt, nhìn chằm chằm đối phương mà không thể tin nổi
Ý đồ phá hoại bữa tiệc tối nay của anh ta là tuyệt mật của gia tộc, những người biết chuyện này chỉ có. ông nội, ba, và chính anh ta.
Ngay cả những tên tay sai này cũng là những tử sĩ trung thành tuyệt đối với nhà họ Hồng.
Có thể nói, cho dù là có đối mặt với nguy hiểm. tính mạng thì bọn họ cũng tuyệt đối không để lộ chuyện này ra ngoài dù là nửa chữ!
Nhưng bây giờ cái tên này lại hỏi ngược lại anh ta, chẳng lẽ hẳn... Biết kế hoạch của anh ta thật?
Sao mà hắn biết được?
Ai nói cho hẳn biết?!
"Hồng Thái Bảo, nhân lúc bây giờ chuyện chưa lớn lắm, nếu anh có thể giải thích chỉ tiết thì tất cả còn có thể cứu vãn được."
"Nếu không thì..."
"Nếu không cái con mẹ mày ấy!"
Hồng Thái Bảo gào lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây quang minh lỗi lạc, con mẹ nó mày đừng có mà nói xấu tao ở đây!"
"Nói có sách, mách có chứng, mày không có bằng chứng thì dựa vào đâu mà nói như thế..."
"Vẫn mạnh miệng chứ gì?”
Sở Phong cười gằn một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Chu, dặn dò: "Tiểu Chu, lục soát người bọn chúng!"
"Các nút kích nổ thiết bị giám sát đều ở trên người bọn chúng cả, tìm hết tất cả cho tôi!"
"Vâng, đội trưởng."
Tiểu Chu gật đầu, liếc mắt một cái, tất cả bảo vệ lập tức nhanh chóng hành động.
Mà trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Hồng Thái Bảo đã hoảng loạn rồi!
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng đối phương đang lừa mình, nhưng thật không ngờ rằng hẳn lại biết nội tình thật, hắn biết rằng anh ta muốn gây hỗn loạn bằng một vụ nổ lớn!
Tuy rằng anh ta không muốn vạch trần bản thân, nhưng việc đã đến nước này thì anh ta cũng chỉ có thể cần răng làm liều.
Anh ta dùng hết sức bình sinh mà hét lớn: "Chúng mày còn đờ ra con mẹ gì nữa, kích nổ đi! Mau kích nổ. cho ông đây đi!!"
Chỉ một khắc sau.
Nhân lúc nhóm bảo vệ đang lục soát người, đám tay sai đã ồ ạt lật người lại, đẩy nhóm bảo vệ ra
Sau đó tất cả cùng lấy ra nút kích nổ đã trang bị sẵn, nhanh chóng chạy tới chỗ bàn ăn nhanh như chớp!
“Mẹ... Nó?"
"Chơi thật đấy à."
"Mau chạy đi, sắp nổ rồi!"
"Nhà họ Hồng điên rồi, còn muốn cho nổ tung chúng ta!"
Nhìn thấy cảnh này, mọi người nghẹn họng nhìn trân trân, không ai nói gì mà nhao nhao chạy trối chết, chạy khắp tứ phía!
Rất nhanh.
Đám tay sai chạy đến gần bàn ăn, liếc nhìn nhau rồi lấy nút ra bấm xuống!
Thời gian ngắn ngủi đến nỗi những người có mặt không thể có cách nào kịp chạy thoát khỏi đó, thấy sắp nổ, trái tìm mọi người như tro tàn!
“Khốn nạn, còn muốn làm hỏng chuyện vui của tao, chờ tao quay lại xử lý mày!"
Hồng Thái Bảo gào thét một tiếng, rồi nhân cơ hội cắn Sở Phong một cái, thật ra cũng không đau, nhưng mà Sở Phong vẫn buông tay ra.
Nhìn dáng vẻ anh ta khẩn trương tìm chỗ trốn, Sở Phong không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói: "Cũng có nổ đâu, anh tránh làm gì?"
“Sao?"
Gương mặt Hồng Thái Bảo giật một cái.
Anh ta vô thức nhìn về phía bàn ăn, đúng là không có bất cứ dấu hiệu phát nổ nào!
Đám tay sai cũng cực kỳ hoảng loạn, nhấn đi nhấn lại mấy lăn nhưng vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh gì.
“Ngài Hồng, cái này, cái thứ này không dùng được am
Một tên tay sai đang nhìn Hồng Thái Bảo bằng vẻ mặt đau khổ,
Vừa dứt lời, một bàn tay của Tiểu Chu đã đánh rơi chiếc điều khiển từ xa, đồng thời nhấn đầu cậu ta xuống mặt bàn!
Danh Sách Chương: