Lam Á nhẹ nhàng trả lời: "Tôi chỉ nhắc cậu một câu, cung điện Trắng không phải nơi cậu thích thì có thể vào và cũng không phải muốn thì tuỳ ý rời đi."
Lời của bà rất lịch sự, khéo léo nhưng Phương Miên đâu phải là tên ngốc không hiểu ẩn ý câu nói ấy. Có lẽ hết đường trốn khỏi đây rồi, Phương Miên nghĩ, đành cố gắng đấu tranh bảo tồn trinh tiết vậy.
"Để dì dẫn cháu giới thiệu với họ hàng của Mục Tĩnh Nam."
Lam Á nắm cánh tay cậu, dẫn cậu lên lầu, đi hết đường hành lang treo tranh sơn dầu. Qua cửa kính, cậu thấy vài người mặc trang phục quý phái đang ngồi ở đại sảnh, họ đều đã lớn tuổi, má trát phấn trắng bệch, môi son màu thịnh hành hiện tại, loè loẹt xanh đỏ, móng tay sắc nhọn tưởng chừng đâm chết người. Tiếng nói cười vui vẻ của họ vang qua tấm kính hoa văn, Lam Á đứng nghe, trên mặt không hiện vui buồn.
"Anh đã gặp hôn thê của Tĩnh Nam chưa? Nghe nói cậu ta chuyên mổ lợn đem bán, chuyện này kể ra bên ngoài thì quá mất mặt, rốt cuộc nhà chúng ta nghĩ gì mà đưa tên giết mổ lợn về làm dâu chứ?" Một omega nam nói.
"Đúng vậy, nghe thôi cũng thấy xấu hổ thay anh cả chị dâu. Hôm qua anh dự tiệc khiêu vũ, nhà họ Lý hỏi thăm có phải gia đình chúng ta sắp rước con dâu tầng lớp thấp không. Chuyện tốt không hỏi, đi hỏi chuyện mất mặt như vậy làm anh chỉ muốn về ngay lập tức." Omega nam khác tiếp chuyện.
"Tên thường dân đó chưa ngồi ở sofa này đúng không?" Omega nữ hỏi cô giúp việc bên cạnh: "Ai biết được lỡ trên người cậu ta có chấy rận gì? Em không dám lại gần nơi cậu ta đã đụng vào đâu."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đứng phắt dậy như bị điện giật, sợ trên sofa có rận to bất thình lình nhảy ra. Omega nữ nói tiếp: "Em nghe tin quân đảo chính sau khi chiếm đóng Bắc Đô, dịch bệnh lây lan từ khu ổ chuột bùng phát khiến nhiều người chết. Không biết anh cả chị dâu đã kiểm tra sức khoẻ tên giết mổ lợn ấy chưa? Tiểu Ni, cô nhớ dùng cả chất khử trùng lúc dọn dẹp, đặc biệt là những nơi tên thường dân đã đi qua."
Cô giúp việc cúi đầu: "Vâng."
Bên ngoài cửa kính, Lam Á nói với Phương Miên: "Thôi, chúng ta đừng vào, những người đó biết cháu hay không, không quan trọng. Với lại bọn họ ngại thấy cháu thì có lẽ cháu cũng không muốn gặp họ, đúng không."
Phương Miên lúng túng cười: "Cháu sao cũng được, tuỳ dì quyết định thôi."
Lam Á lại dẫn cậu đi, nhưng lần này không lên trên nữa mà đi cầu thang xuống ba tầng hầm. Càng đi xuống, nhiệt độ càng giảm khiến Phương Miên ớn lạnh giống như bị kim bằng băng đâm sau lưng. Căn hầm mang kiểu cách thời trung cổ, ngọn đèn dầu thắp sáng trên bức tường đá thô ráp, ánh sáng yếu ớt đến mức không thấy rõ đôi chân, lờ mờ thấy hoa văn ngoằn ngoèo phức tạp được chạm trổ trên nền gạch lát sàn. Đi hết hành lang, Phương Miên nhìn thấy tượng đá và quan tài xếp thành hàng. Quan tài đã cũ nhưng sạch sẽ, không hề bám rêu hay bụi bặm. Tượng đá được điêu khắc sống động tựa như thật, mỗi tượng đều giữ kiếm bằng hai tay, nhắm mắt an nghỉ.
Lam Á nói: "Đây là nơi tổ tiên gia tộc Mục yên giấc, cũng là nơi Mục Tĩnh Nam bị nhốt."
Lam Á dẫn cậu quay lại chỗ ngã rẽ, cuối hành lang tăm tối có hàng rào sắt đen. Sau những thanh sắt đó, Phương Miên nhìn thấy con trăn đen khổng lồ nằm cuộn tròn bị nhốt trong nhà tù bằng đá. Hình như Mục Tĩnh Nam không được khoẻ cho lắm, đầu rắn bự rúc vào giữa vòng mà thân thể cuộn tròn. Trong ngục đá không thắp đèn dầu, vảy đen trên thân trăn như mờ như tỏ ánh sáng lạnh lẽo. Mùi lãnh sam ngập tràn, hỗn loạn bất an. Có lẽ anh đang ngủ say, cơ thể to lớn hơi phập phồng, Phương Miên có thể nghe tiếng thở nặng nề của anh.
Không đúng, Phương Miên nghĩ rằng Mục Tĩnh Nam tự giam bản thân là ở trong căn phòng trang trí sang trọng, được ăn cao lương mỹ vị, thậm chí còn đang chơi rất vui. Nhưng tất cả đều không phải, thực tế anh nhốt mình ở nhà tù tối tăm nhất trong căn hầm lạnh lẽo nhất.
"Tại sao anh ấy ở chỗ như thế này?" Phương Miên hỏi: "Bởi vì sợ anh ấy nuốt chửng người khác sao?"
"Đó chỉ là tin đồn thất thiệt, sự thật có sát thủ tính ám sát Tĩnh Nam nhưng đã bị nó giết chết. Những kẻ mang ý đồ xấu khác mượn gió bẻ măng lan truyền tin đồn, vu khống Tĩnh Nam. Nó ở đây vì không muốn ai phát hiện trụ cột quân đội Nam Đô sức khoẻ kém, tinh thần không ổn định khi nó biến về hình thái động vật." Lam Á kể: "Nó uống ba ống thuốc ức chế, đó đã quá liều thuốc rồi. Tác dụng phụ của thuốc khiến nó bị sốt cao. Gần đây, tình trạng ngày càng tệ hơn, thậm chí nó còn có hiện tượng lại giống lúc hoá thú. Mặc dù cháu đã về đây, có thể giúp nó xoa dịu sự bất an, cứu nó thoát khỏi đau đớn nhưng nó vẫn lựa chọn giam mình ở đây. Hãy cứu nó đi." Lam Á thở dài, "Chỉ có cháu mới giúp được nó."
Alpha cáu gắt, nóng nảy muốn chịch người khác trong kỳ mẫn cảm là chuyện thông thường nhưng hiện tượng lại giống lúc hoá thú là điều bất thường. Mục Tĩnh Nam tự giam ở đây có lẽ vì anh muốn che giấu việc bản thân không thể tự kiểm soát biến trở về hình thái con rắn.
"..." Phương Miên đau đầu: "Cháu không thể giúp anh ấy mãi được, dì Lam. Cháu không thuộc về nơi này."
Lam Á cười: "Bởi vì những lời đàm tếu nhàm chán kia, bởi vì bọn họ bài xích cháu? Cậu bé, xuất thân của dì không cao nhưng vẫn làm rạng danh nhà họ Lam. Đến bây giờ ai dám nói dì không cao quý? Cháu đến từ khu ổ chuột cảng Lục Châu, trong xã hội phân chia giai cấp khắc nghiệt này, con đường để cháu bước lên đỉnh cao nhanh nhất chính là kết hôn với Tĩnh Nam. Khi đó, cháu sẽ đoạt được tất thảy tiền tài, địa vị, vinh quang. Tin dì đi, sự giàu có sẽ mang đến cho cháu tình yêu, còn tình yêu không thể khiến cháu giàu có."
Bà nói chính xác, nhưng vấn đề quan trọng ở đây, Phương Miên không phải gay!
Của cải hay địa vị không quan trọng, Phương Miên thà chết chứ không khuất phục, cho dù chết cũng phải chết trong ngay thẳng.
Phương Miên nhìn anh, lảng sang đề tài khác: "Cháu có câu hỏi. Nếu gen của Mục Tĩnh Nam bất thường đồng nghĩa gen nhà họ Mục cũng có vấn đề. Vậy liệu tất cả alpha nhà họ Mục có bị mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm không?"
Lam Á lắc đầu: "Gen Tĩnh Nam vẫn bình thường. Về phần nguyên nhân tại sao nó trở nên như thế này... Cháu muốn biết không? Cưới Tĩnh Nam đi. Cháu sẽ biết được mọi bí mật sau khi trở thành vợ nó."
Phương Miên lập tức nói: "Cháu không muốn biết. Cháu chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình."
Lam Á nói: "Nhưng chúng ta nên xử lý sao đây? Cháu đã biết hiện tượng lại giống lúc hoá thú của Tĩnh Nam rồi."
Phương Miên: "?"
Đây không phải lý do dì dẫn cháu đến đây sao?
"Ngoài dì, cha Tĩnh Nam và bác sĩ của Tĩnh Nam ra thì giờ có cháu biết chuyện này. Nhà họ Mục tuyệt đối không cho phép tiết lộ điểm yếu của Tĩnh Nam ra bên ngoài. Cho dù cháu không trở thành vợ của Tĩnh Nam thì cháu cũng không thể rời khỏi cung điện Trắng. Ở nơi tranh đấu gia tộc như cung điện Trắng, nếu không có địa vị cao quý, cháu sẽ bị đối xử như thế nào?" Lam Á từ tốn nói, "Hãy suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa."
Bầu không khí im như mặt hồ tĩnh lặng, Lam Á ung dung quan sát Phương Miên, cậu bé này khá cao, không mảnh mai yếu đuối như các omega khác. Mặc dù xuất thân từ khu ổ chuột nhưng làn da không thô ráp mà ngược lại trắng mịn như sứ. Cậu có mái tóc đen nhạt, bồng bềnh mềm mại. Khi cười, đôi mắt sáng bừng tràn ngập năng lượng.
Vẻ ngoài cậu đáng yêu, dễ mến như vậy khó trách Tĩnh Nam thích cậu.
Nhìn đôi lông mày nhíu chặt cùng dáng vẻ lo lắng cậu bây giờ, Lam Á không khỏi thở dài. Rốt cuộc cậu vẫn chỉ là đứa trẻ, sẽ nhượng bộ khi bị đe doạ ép buộc như vậy.
"Thực ra cháu có một cách." Phương Miên đột nhiên nảy ra ý tưởng rất hay. "Trong dịch cơ thể của cháu đều chứa pheromone, vậy cháu nhổ nước bọt vào thức ăn của anh ấy, hoặc cháu có thể đi tiểu cho anh ấy uống? Dì thấy được không?"
"..." Lam Á giữ nụ cười đúng tiêu chuẩn: "Không thể."
Hai người họ đứng nói chuyện bên ngoài đã lâu nhưng không thấy trăn đen trong ngục đá nhúc nhích chút nào. Lam Á nhận ra có gì đó bất thường, hơi cau mày hỏi: "Ava, sức khoẻ Tĩnh Nam sao rồi?"
Giọng Ava phát ra từ camera giám sát trên trần, "Đang trong quá trình kiểm tra dấu hiệu sinh tồn... Kết quả thượng tá bị mất nước. Nguyên nhân: Từ sáng hôm qua đến sáng hôm nay, thượng tá chưa ăn gì, cần bổ sung dinh dưỡng ngay lập tức, nhanh nhất có thể."
"Gọi bác sĩ đến tiêm cho nó." Lam Á nói.
"Đêm qua bác sĩ đã cố gắng tiêm chất dinh dưỡng cho thượng tá. Nhưng thượng tá mất kiểm soát đánh bác sĩ bị thương. Hiện tại bác sĩ đang chờ hồi phục trong bệnh viện." Ava nói: "Dựa trên hợp đồng bảo mật về tình trạng sức khoẻ của thượng tá do chủ nhân cung điện thiết lập, không thích hợp để mời bác sĩ khác. Hiện tại không có người phù hợp yêu cầu đến tiêm cho thượng tá."
Phương Miên ngồi xổm nhặt hòn đá dưới đất ném vào trong nhà giam, hòn đá trúng Mục Tĩnh Nam. Con trăn đen vẫn nằm im không phản ứng.
"Anh ấy không ăn không uống cũng sẽ không ngủm củ tỏi đâu nhỉ?" Phương Miên hỏi.
"Cháu nghĩ sao?" Lam Á hạ mắt nhìn cậu, "Cậu bé, xin thứ lỗi nhưng nếu cháu tiếp tục làm như vậy, dì không ngại ném cháu vào trong đâu."
Phương Miên hết hồn: "Vì sao ném cháu vào? Làm thực phẩm cho anh ấy?"
"Nó không ăn cháu."
Phương Miên: "..."
Đúng, Mục Tĩnh Nam không thịt cậu đâu, Mục Tĩnh Nam chịch cậu thôi.
Giọng nói trầm trầm của Mục Tĩnh Nam bất thình lình vang lên từ sâu trong bóng tối: "Lam Á, đừng làm thế."
Lam Á thở dài: "Vậy con ăn gì đó chút đi."
Mục Tĩnh Nam im lặng, Lam Á nói với Phương Miên: "Nếu Tĩnh Nam không muốn thì cháu có thể về."
Phương Miên quay người rời đi. Trong ngục đá tối tăm, trăn đen mở đôi mắt vàng kim yên lặng dõi theo bóng lưng của cậu. Phương Miên bước rất nhanh, giống như chạy trốn, chớp mắt không thấy bóng dáng cậu đâu. Mục Tĩnh Nam biết cậu chán ghét và sợ anh. Anh đã đoán được thái độ của Phương Miên, suy cho cùng thì anh là người sai trước. Cho nên thả Phương Miên đi, không sao cả, anh quen với sự đau đớn, cô độc nơi tăm tối này rồi. Anh thè lưỡi rắn chạm vào mùi hương của Phương Miên còn lưu lại trong không khí. Chỉ khẽ khàng thế thôi cũng đủ giúp tinh thần anh dễ chịu hơn.
Lam Á suy nghĩ làm cách nào để anh chịu ăn. Căn hầm trở nên tĩnh lặng, một lúc sau anh bỗng nhiên nghe tiếng bước chân tới gần. Mùi thịt cừu thơm nức mũi, anh thè lưỡi rắn ra. Anh mở đôi mắt vàng kim, nhìn thấy Phương Miên bưng bát xúp thịt cừu lớn.
"Này, anh chưa chết à?" Phương Miên gọi anh.
Mùi thơm lan toả khắp căn hầm chật hẹp tối tăm. Trăn đen trong ngục quẫy đuôi, từ từ ngẩng đầu. Phương Miên đẩy bát xúp vào nhà giam, trăn đen chậm rãi bò ra khỏi bóng tối. Ánh đèn dầu ảm đạm thiêu lớp vảy đen tuyền của anh tựa như có sóng nước chảy trôi trên đó. Đôi ngươi vàng kim thẳng đứng xuất hiện, chăm chú nhìn bát xúp cừu Phương Miên mang đến.
"Em không rời khỏi đây?" Trăn đen hỏi.
"Tôi đi nấu xúp cừu," Phương Miên thả ít rau mùi lên, tức giận nói, "Ăn đi, tôi còn tìm anh tính sổ đấy. Anh chết rồi thì tôi mắng nhiều lời vô ích à?"
Trăn đen hơi ngước cổ, thò đầu vào bát xúp ăn, hai bên má phồng lên. Dáng vẻ trăn đen khổng lồ thiếu sức sống khi ăn xúp như vậy thật ra cũng có chỗ đáng yêu. Mùi vị món xúp hầm đậm vị thịt mà Phương Miên nấu giống hệt mùi vị anh từng ăn ở khách sạn nhỏ khu ổ chuột. Mục Tĩnh Nam vừa ăn xúp ấm áp vừa nhớ đến xúp ruột cừu ở khu ổ chuột, nhà vệ sinh nhỏ Phương Miên xây cho anh, chiếc áo khoác đen tuyệt đẹp. Phải chăng đang trong kỳ mẫn cảm? Ham muốn chiếm giữ Phương Miên của anh ngày càng mãnh liệt.
Húp xong nước xúp, ăn hết thịt cừu, anh từ từ bò về núp trong bóng tối. Phương Miên lờ mờ thấy cái đuôi trăn đen cuộn tròn. Người ta nói loài rắn có hai dương v*t, lần trước giúp Mục Tĩnh Nam làm thì chỉ thấy một, không lẽ Mục Tĩnh Nam là con rắn bị khiếm khuyết?
Cậu dọn bát chuẩn bị rời đi thì nghe anh hỏi từ trong bóng tối: "Ngày mai vẫn có đúng không?"
"Không nha." Phương Miên nghĩ tới gì đó nói: "Hoặc là một bát xúp cừu đổi một tin tức về manh mối."
Mục Tĩnh Nam im lặng.
"Anh cân nhắc thử đi."
Mục Tĩnh Nam trả lời: "Không."
"Được, vậy anh muốn uống nước tiểu của tôi không? Dạo này tôi ăn uống thanh đạm nên chắc không quá khó uống đâu."
"... Không muốn."
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Tố Tố có lời muốn nói:
"TO thầy xét duyệt, không phải uống nước tiểu kiểu đó mà là uống nước tiểu kiểu chữa bệnh."