• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Miên cuối cùng đã hiểu Mục Tĩnh Nam chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ. Thằng cha này suốt ngày mặc quân phục đen, cài cúc áo vàng lên tận trên cùng, bộ dạng lạnh lùng, chính trực, nhưng sẽ nói những lời tục tĩu nhất bằng khuôn mặt điềm nhiên cùng với giọng điệu hết sức bình thường. Điệu bộ trầm tĩnh, cấm dục chỉ là lớp nguỵ trang bên ngoài, dẫu sao đã có Lam Ấu Vi một lòng một dạ hướng về anh, còn Phương Miên nhìn thấu sự thật dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó rồi.

Nhịn cơn giận cùng Mục Tĩnh Nam về nhà, dọc đường Phương Miên cứ lải nhải mắng anh là tên biến thái khốn nạn, tự so bản thân là cậu nông dân chất phác còn Mục Tĩnh Nam là con rắn vô ơn lấy oán báo ân.

"Anh giữ em bên cạnh thì cẩn thận có ngày chờ anh ngủ say, em cạo sạch vảy, lột hết da rắn của anh đem đi ngâm rượu."

Mục Tĩnh Nam yên lặng lắng nghe, không phản đối cũng không tức giận. Đợi Phương Miên cằn nhằn mắng khô miệng thì anh đưa li nước cho cậu.

Phương Miên cảm thấy mệt mỏi khóc không ra nước mắt, nãy giờ mắng như đấm vào bông.

Trở về cung điện Trắng, vừa xuống xe đã thấy Lam Ấu Vi nước mắt lưng tròng. Cậu chàng này thấy Phương Miên thì ánh mắt như muốn xẻo thịt Phương Miên một cách tàn nhẫn, quay qua thấy Mục Tĩnh Nam thì đôi mắt ướt át như sóng nước ngày xuân.

"Anh Tĩnh Nam, bọn họ nói anh muốn đuổi em đi, có thật không?" Hắn buồn bã hỏi.

Mục Tĩnh Nam vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm: "Cậu đừng tự chuốc thêm hoạ vào thân."

"Em yêu anh nhiều như thế nhưng anh không cảm nhận được gì sao?" Lam Ấu Vi khóc lóc hỏi, "Cô em không nói lý do, vì sao anh muốn đuổi em đi? Phương Miên có gì tốt chứ? Chỉ là một kẻ thấp hèn đến từ khu ổ chuột, điểm nào của em không bằng anh ta?"

"Chuẩn rồi, chuẩn rồi." Phương Miên đứng một bên phụ hoạ, "Tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương hôi hám, mọi người là rồng trên cao tha cho kẻ hèn này đi. Rõ ràng Lam Ấu Vi mới là người thích hợp, hai người đồng tính tiêu thụ nội bộ với nhau, đừng bay vạ đến trai thẳng như tôi được không?"

Lam Ấu Vi lườm cậu: "Ai thèm lòng tốt giả tạo của anh. Anh suốt ngày ra vẻ tốt bụng, rộng lượng trước mặt anh Tĩnh Nam, chắc chắn anh Tĩnh Nam nhất thời bị mê muội bởi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh thôi!"

"Ê, tôi đang thay lời muốn giúp cậu mà cậu còn quay sang mắng tôi?" Phương Miên cạn lời, ai mới là kẻ đạo đức giả? Phải nói kẻ đạo đức giả nhất chính là tên ngốc Mục Tĩnh Nam hôi hám này!

Lam Ấu Vi hơi mím môi nhìn Mục Tĩnh Nam: "Anh bị anh ta lừa rồi, anh Tĩnh Nam, anh nên nhìn rõ hơn đi."

"Tôi luôn nhìn thấy rõ," Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nói: "Tuyết Kỳ ốm bệnh trên giường mà cậu còn dám ở cung điện Trắng?"

Sắc mặt Lam Ấu Vi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, lời nói bỗng nhiên lắp bắp.

"Em... Em..."

Mục Tĩnh Nam chỉ nói một câu ngắn gọn mà doạ tên ngốc này sợ sệt, Phương Miên nghi hoặc nhìn anh, chuyện của Mục Tuyết Kỳ có dính líu đến Lam Ấu Vi? Sau khi phân tích một chút, Phương Miên hiểu ra chuyện bọn giang hồ chặn đường định đánh dấu cậu chính là do Lam Ấu Vi đứng đằng sau. Chết tiệt, Phương Miên không ngờ tới cái con thỏ trông mềm yếu này dám gây ra những chuyện như vậy.

Lúc cậu sắp lao lên đánh hắn, Mục Tĩnh Nam giữ cậu lại, kéo cậu về phía sau, hạ giọng nói với Lam Ấu Vi: "Tha cho cậu đường sống nhưng không đồng nghĩa tôi không truy cứu việc này. Về nói với cha mẹ cậu, bảy ngày nữa sẽ có người nhà họ Mục đến tiếp quản trang viên trên đỉnh núi Lan Sơn nhà cậu xây dựng."

Môi Lam Ấu Vi trắng bệch, thều thào: "Anh Tĩnh Nam..."

"Đừng gọi tôi là anh, tôi và cậu không có quan hệ máu mủ ruột thịt." Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nói.

Nói xong, anh dẫn Phương Miên về cung điện Trắng, bỏ Lam Ấu Vi lại một mình.

Bước chân anh sải rộng khiến Phương Miên chân nam đá chân chiêu vội theo anh. Anh nhận ra Phương Miên không bước kịp nên thả chậm tốc độ. Phương Miên kéo kéo tay áo anh, gằn giọng hỏi nhỏ: "Em gái anh bị đánh dấu tạm thời, nhưng anh lại dùng thứ này làm nước cờ thương thảo để đổi lấy trang viên nhà họ Lam?"

Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu: "Trang viên đó sẽ do Mục Tuyết Kỳ đứng tên."

Phương Miên giật mình, chợt hiểu ra ý định của anh. Lam Ấu Vi là con của nhà họ Lam, cho dù bị nhận trừng phạt thì cũng không thể xử bắn hắn, chỉ còn cách đưa ra một số hình phạt nhẹ. Nhưng nếu thay bằng cách trao đổi lợi ích thực tế thì sẽ là lựa chọn tốt hơn đối với Mục Tuyết Kỳ.

Dù đã hiểu lầm anh nhưng Phương Miên không có ý định xin lỗi.

Con rắn vô lại này không xứng nhận lời xin lỗi.

Cậu nhớ Lam Ấu Vi hay gọi Mục Tĩnh Nam là "anh Tĩnh Nam" nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, cậu cố tình nhại giọng sến súa gọi anh: "Anh không thả em đi, em gọi phiền chết anh. Anh Tĩnh Nam ơi, anh Tĩnh Nam à, anh Tĩnh Nam."

Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu, không có dấu vết chán ghét nào trong mắt, ngược lại còn yên tĩnh, ôn hoà.

"Em có thể tiếp tục gọi như vậy." Anh nói.

Phương Miên: "..."

Thứ rắn khốn nạn tiêu chuẩn kép!

"Nằm mơ đi đồ ngốc." Phương Miên giãy khỏi tay anh, đi vào nhà bếp.

Omega sau khi bị đánh dấu thể trạng sẽ hơi yếu, Mục Tuyết Kỳ không như cậu da thô thịt dày, lăn ra ngủ một ngày đã có thể tung tăng bay nhảy, hơn nữa cô bị cưỡng ép đánh dấu, có lẽ càng mệt hơn. Phương Miên đeo tạp dề, nấu một bát xúp cừu, đổ ít dầu, thêm nhiều thịt, thích hợp cho Mục Tuyết Kỳ đang bị bệnh.

Thấy có trái cây trong tủ lạnh, Phương Miên cắt xoài rồi gọt vỏ táo. Mục Tĩnh Nam đứng một bên quan sát cậu bận bịu trong nhà bếp, đã vài lần muốn thử giúp cậu giống như lúc ở khu ổ chuột nhưng đều bị Phương Miên khẽ vào tay, cậu bảo anh đừng gây rối. Mục Tĩnh Nam đành chịu thua, anh nhìn món xúp cừu nóng hôi hổi trên bàn, Phương Miên chỉ nấu đủ phần cho Mục Tuyết Kỳ, không dành phần cho anh.

Phương Miên càng ngày càng đối xử tốt với Mục Tuyết Kỳ.

Mục Tĩnh Nam đột nhiên nói: "Không phạt Lam Ấu Vi bởi vì Mục Tuyết Kỳ cũng có phần lỗi trong này."

Phương Miên: "Ý anh là em gái anh cố ý chui vào bẫy của bọn giang hồ ở cửa sau thư viện phải không?"

Mục Tĩnh Nam khựng lại, tầm mắt lành lạnh bao phủ tấm lưng đang bận rộn.

"Em biết?"

Phương Miên nhún nhún vai: "Đoán."

Mục Tĩnh Nam khẽ cau mày: "Cho dù vậy em vẫn không trách cô ấy?"

"Em ấy học lớp chiến tranh, lớp quản lý, xuất sắc ưu tú, tài giỏi hơn gấp bao nhiêu lần đám em họ mỗi ngày chỉ lông ba lông bông của anh. Nhưng, đám em họ ấy có được vị trí trong quân đội, còn em gái anh chỉ có thể chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, làm vợ của nhà quý tộc chưa từng gặp mặt, sinh con đẻ cái. Những thứ anh và đám em họ có được trong tầm tay thì em ấy, một omega phải đánh đổi bằng danh dự của bản thân. Mục Tĩnh Nam, anh thấy có sự công bằng không?" Phương Miên đặt con dao làm bếp xuống, nhìn anh nói: "Dù sao thì em thấy điều đó không hề công bằng, nên nếu em ấy có tính kế em có sao đâu? Em rất vui vì đã giúp được em ấy."

Mục Tĩnh Nam: "..."

Anh không thể phản bác, chỉ yên lặng lắng nghe.

Phương Miên kệ anh, quay lại tiếp tục cắt trái cây.

Mục Tĩnh Nam nhìn món xúp cừu.

Đứng im lặng hồi lâu, anh cầm hũ muối lên, đổ hết chỗ muối còn lại vào trong bát, khuấy cho tan. Người giúp việc trong bếp bối rối nhìn hành động của anh, anh nhẹ nhàng liếc mắt, người giúp việc vội vàng xoay người, nên rửa chén thì rửa chén, nên rửa rau thì rửa rau, giả vờ như chưa từng thấy gì. Đợi Phương Miên chuẩn bị xong đĩa trái cây, quay người lại mới biết Mục Tĩnh Nam đã rời đi. Phương Miên bưng bát xúp cừu và đĩa trái cây lên cho Mục Tuyết Kỳ, Mục Tuyết Kỳ nằm trên giường, Lam Á ngồi cạnh bên nói chuyện với cô.

"Anh Phương Miên!" Đôi mắt Mục Tuyết Kỳ sáng rỡ khi gặp Phương Miên.

Phương Miên bưng xúp cừu và đĩa trái cây đặt lên bàn nhỏ, Lam Á giúp cậu đưa thìa cho Mục Tuyết Kỳ, "Con ăn đi, mẹ không ở đây làm phiền nữa."

"Cảm ơn mẹ." Lông mày Mục Tuyết Kỳ cong cong.

"Tiện đây, hiện tại bên ngoài có chiến sự, anh con nói mọi việc rất bận không thể chu toàn tất cả nên quyết định bàn giao cho con một ít việc gia đình. Đợi khi nào con khoẻ hơn, sẽ đưa sự vụ trong nhà cho con." Lam Á nói.

Ánh mắt Mục Tuyết Kỳ hơi động: "Anh cả nói thật sao?"

Lam Á nói: "Nếu con không thích những công việc tầm thường này..."

Mục Tuyết Kỳ vội vã: "Không, con muốn." Cô hơi nâng người: "Mẹ chuyển lời cảm ơn đến anh cả giúp con."

Lam Á gật đầu với Phương Miên, quay người rời đi, bà cẩn thận đóng cửa lại giúp họ.

Phương Miên đưa xúp cừu cho Mục Tuyết Kỳ: "Em ăn đi không thì nguội mất."

Mục Tuyết Kỳ gật đầu, múc một muỗng đưa lên miệng ăn một cách tao nhã. Xúp cừu vào miệng, đôi lông mày của cô hơi cau lại khó phát hiện.

"Rất ngon phải không." Phương Miên rất tự tin, "Tay nghề của anh siêu tốt đó."

"Tất nhiên là ngon rồi, em thích nhất xúp cừu anh Phương Miên nấu." Mục Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười: "Có phải lúc anh nấu có anh cả đứng bên cạnh không?"

"Có, anh ta đứng nhìn anh nấu xúp cho em. Thèm thuồng muốn chết." Phương Miên giận: "Đời này đừng hòng anh nấu cho anh ta ăn nữa."

Mục Tuyết Kỳ do dự một chốc, hỏi: "Anh có biết anh ấy không muốn để anh rời đi không?"

Phương Miên mặt ủ mày ê gật đầu.

"Không rời đi cũng tốt, em mong anh Phương Miên có thể ở lại đây." Mục Tuyết Kỳ nói nhỏ.

Phương Miên thở dài rười rượi: "Ôi, được rồi."

Nghe xong, Mục Tuyết Kỳ mỉm cười, nụ cười chân thành xuất phát từ trái tim chứ không phải nụ cười hình thức thường ngày, đôi mắt sáng ngời, rực rỡ. Phương Miên cảm thấy nhẹ nhõm, Mục Tuyết Kỳ không bị ảnh hưởng bởi đánh dấu tạm thời, tốt quá, cậu cứ lo tâm lý Mục Tuyết Kỳ không ổn. Mục Tuyết Kỳ bưng bát xúp lên, ăn hết cả bát mà mặt không thay đổi, mặt cô ửng đỏ đáng yêu như quả táo.

"Ngày mai anh nấu xúp cừu cho em nữa được không?" Mục Tuyết Kỳ hỏi.

"Được." Phương Miên vỗ ngực, "Cứ giao cho anh."

Buổi chiều đi học, sau khi tan học Phương Miên lại qua phòng Mục Tuyết Kỳ. Nghe nói Mục Tử Minh bị phạt, chịu hai mươi roi quân đội, la hét thảm thiết vang khắp cung điện Trắng, mọi người trong cung điện đều nghe thấy. Cậu không có tâm trạng quan tâm đến cái gã suốt ngày lười biếng đâu, Phương Miên đang suy nghĩ chuyện khác. Càng về đêm cậu càng sợ, có lẽ Mục Tĩnh Nam không bắt cậu thực hiện giao kèo ngày hôm nay đâu nhỉ?

Cậu nán lại trong phòng Mục Tuyết Kỳ đến tận tối. Màn đêm buông xuống, Ava xuất hiện thúc giục Phương Miên về phòng, cậu không chịu, Ava mỉm cười hỏi: "Thượng tá nhờ tôi chuyển lời hỏi ngài còn muốn đi thị trấn Hắc Phong không?"

Chợt nhớ đến việc gì đó, tim Phương Miên đập mạnh, rùng mình.

"Thị trấn Hắc Phong?" Mục Tuyết Kỳ hỏi.

"Không có gì. Anh về phòng, em nghỉ ngơi sớm đi." Phương Miên nói.

Cậu chậm rãi trở về phòng Mục Tĩnh Nam, mỗi bước đi đều như giẫm trên lưỡi dao, Phương Miên muốn khóc. Về đến phòng, cậu thấy Mục Tĩnh Nam đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, anh quay sang nhìn cậu, hất cằm về phía nhà tắm. "Em đi tắm đi."

Phương Miên vào phòng tắm, rề rà kì cọ, dềnh dàng đánh răng, chây ì kéo dài hơn một tiếng, da cũng ửng đỏ, không thể nán trong nhà tắm lâu hơn. Cậu cẩn thận mở cửa. Mục Tĩnh Nam dựa ở đầu giường, trên tay cầm cuốn sách dày. Dưới ánh đèn, gò má anh trắng lạnh như sứ, biểu cảm hờ hững, khí thế lạnh lùng bất động như núi. Lúc nãy tắm nên cậu đã tháo kính râm, bây giờ trong mắt Phương Miên, Mục Tĩnh Nam phát sáng lấp lánh.

Chiếc giường này vốn dĩ Phương Miên ngủ một mình. Hôm nay Mục Tĩnh Nam nằm trên, đồng nghĩa cần hoàn thành cuộc giao dịch.

Khốn nạn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK