"Nếu không có tướng quân thì bác sĩ Lộ đã chết từ lâu rồi!" Mạc Hạo Khắc bị cậu túm áo chặt đến mức khó thở, giãy giụa: "Vả lại chẳng phải bây giờ bác sĩ Lộ sống rất tốt hay sao? Tướng quân chưa bao giờ nhắc đến chuyện bác sĩ Lộ một đời chồng rồi tái giá, thậm chí còn không ghét bỏ gì bác sĩ Lộ, như vậy chưa đủ tốt hay sao!? Hai anh là bạn của bác sĩ Lộ đúng không, nếu biết điều thì mau thả tôi ra, bằng không tôi sẽ kể toàn bộ sự thật cho bác sĩ Lộ. Để xem liệu bác sĩ Lộ sau khi nghe xong còn sống nổi hay không!"
"Mày câm ngay! Ngậm cái miệng chó của mày lại, mày không xứng để gọi tên anh trai tao!"
Phương Miên lôi cây búa từ trong ba lô, vung tay định đập vào đầu Mạc Hạo Khắc. Mạc Hạo Khắc sợ sệt, run lẩy bẩy cầu xin: "Tôi im, tôi không nói, đừng giết tôi!"
Bỗng Mục Tĩnh Nam lên tiếng: "A Miên."
"Đến anh cũng muốn cản em?" Phương Miên phẫn nộ, "Tên đốn mạt này đã gây ra bao nhiêu tội ác, giết bao nhiêu người nhiều không đếm xuể, bằng mọi giá hôm nay em phải giết gã."
"Buông tay." Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, trong mắt tựa có sóng nước dịu mát mang sức mạnh vỗ về đối phương.
Phương Miên dần bĩnh tĩnh, đúng vậy, nếu hiện tại giết người ở đây thì quá hấp tấp. Cậu đành bực bội thả lỏng tay. Mạc Hạo Khắc thở hồng hộc, đang tính cười cảm ơn Mục Tĩnh Nam, ngoài dự đoán, Mục Tĩnh Nam điều chỉnh điện áp lên mức tối đa, bật công tắc, điện cao áp xuyên thẳng vào người gã. Con lợn rừng này duỗi hai chân, cơ thể cứng đờ, chưa kịp thét lên câu nào, nháy mắt đã toi mạng.
Phương Miên: "..."
Mục Tĩnh Nam hành động cực kì dứt khoát đến nỗi Phương Miên cũng ngỡ ngàng. Thằng cha này giết người vẫn tỉnh bơ như thường, dọn dẹp mớ dây điện đi. Sau đó anh kéo tấm vải trắng lên che mặt Mạc Hạo Khắc.
"Giết lợn bằng điện thuận tiện hơn vì nó không chảy máu." Mục Tĩnh Nam điềm nhiên giải thích: "Và sẽ không la hét."
Phương Miên bần thần một lát rồi mới tỉnh lại. Mục Tĩnh Nam ra tay nhanh gọn, hành động quyết đoán, sắc mặt bình tĩnh làm Phương Miên hơi hơi ngưỡng mộ. Cậu không khỏi lo lắng hỏi: "Bây giờ Mạc Hạo Khắc đã chết có gây rắc rối cho anh không?"
"Có." Mục Tĩnh Nam đáp.
Phương Miên tròn mắt: "... Vậy nhưng anh vẫn giết?"
Không đúng, mọi chuyện Mục Tĩnh Nam tiến hành đều có nguyên nhân rõ ràng. Thành thật mà nói thì Mục Tĩnh Nam chính là người đáng tin cậy nhất Phương Miên từng gặp. Phương Miên ngập tràn kì vọng hỏi: "Có phải anh muốn đạt mục đích gì đúng không?"
Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngố của cậu: "Ừm, tôi muốn làm em vui."
Phương Miên: "..."
Cậu không ngờ tên Mục Tĩnh Nam này nhìn thì tưởng nhạt nhẽo, ai dè có tiềm chất làm hôn quân, nhưng Phương Miên không muốn trở thành hồng nhan hoạ thuỷ nha. Phương Miên che mặt: "Anh đừng mù quáng yêu như thế nữa được không? Em muốn được quay về cuộc sống giản đơn, yên bình sống qua ngày là hạnh phúc nhất rồi."
"Em đừng lo, chúng ta vẫn còn thời gian." Mục Tĩnh Nam nhìn đồng hồ, "Dựa theo hiệu suất làm việc của quân đảo chính thì dự kiến sáu giờ sau họ sẽ phát hiện thi thể Mạc Hạo Khắc, tiếp đó họ bắt đầu ban lệnh phong toả bệnh viện. A Miên, tôi cho em hai tiếng để thuyết phục Lộ Thanh Ninh, như vậy đủ không?"
Phương Miên trầm ngâm, đương nhiên là cậu muốn dẫn Lộ Thanh Ninh về nhưng làm thế nào tên này nói giúp là có thể giúp được nhỉ? Việc này đâu phải đi tiệm tạp hoá mang theo bao thuốc lá, họ còn những nhiệm vụ quan trọng cần phải làm, lỡ trì hoãn công việc của họ thì phải làm sao, cấp dưới sẽ nghĩ như thế nào về anh?
Phương Miên thở dài, hỏi: "Chuyện này có gây chậm trễ nhiệm vụ của anh không?"
"Em thuyết phục cậu ta, không chỉ riêng thuyết phục cậu ta về nhà mà bao gồm cả việc hợp tác cùng chúng ta."
Phương Miên chưa kịp nghĩ ra: "Hợp tác?"
Mục Tĩnh Nam đáp: "Cung cấp thông tin nội tình dịch bệnh phát sinh ở quân đảo chính. Cậu ta là người chịu trách nhiệm chính tại bệnh viện này nên chắc chắn sẽ rõ."
"Lỡ như em không thuyết phục được anh ấy thì sao?" Phương Miên hơi lo lắng.
Mục Tĩnh Nam cực kì thẳng thắn: "Đánh ngất cậu ta, vác về."
"À..." Phương Miên ngập ngừng hỏi: "Nếu anh muốn điều tra nội tình thì chắc không cần đưa người về đâu ha? Thêm một người, rủi ro khi rút về càng nhiều hơn, hơn nữa anh ấy còn là vợ của Tô Tú. Mục Tĩnh Nam, nếu làm như vậy thì thực sự có ổn không?"
Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, đôi mắt vàng kim đong đầy tâm tư như là nhũ vàng dưới gợn sóng.
"Chỉ có tôi dẫn em cùng cậu ta quay về, còn Diệp Cảm và những người khác chịu trách nhiệm hỗ trợ từ bên ngoài."
Phương Miên hiểu ra rằng cho dù rủi ro có lớn đến đâu thì anh sẽ luôn tự mình gánh vác.
Thế nhưng, thực sự anh có thể một mình gánh vác sao? Sức chiến đấu của Phương Miên chỉ miễn cưỡng tạm chấp nhận, suy cho cùng thì với đứa chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như cậu e là quá mạo hiểm. Phương Miên muốn nói tiếp nhưng chợt nhận ra anh đang rủ hàng mi nhìn cậu, anh khẽ thì thầm: "Cảm ơn vì em đã lo lắng cho tôi, tôi rất hạnh phúc."
Đôi mắt anh thăm thẳm, mải mê ngắm nhìn Phương Miên tựa như muốn khắc sâu Phương Miên tận trong đáy mắt.
Tim Phương Miên đập thình thịch, theo bản năng phủ nhận: "Ai thèm lo cho anh, em chỉ sợ anh kéo em và anh trai cùng chui đầu vào chỗ chết. Thôi, em đi tìm anh em, nếu có vấn đề gì em sẽ nói sau."
Phương Miên xoay người, vọt thẳng lên tầng trên. Cậu đưa tay chạm vào gáy, tuyến thể nóng bừng. Đáng ghét, tại sao đã qua lâu như vậy rồi nhưng cậu vẫn bị ảnh hưởng bởi kí hiệu tạm thời? Mỗi lần Mục Tĩnh Nam ngắm nhìn cậu là cậu cảm giác có ngọn lửa rực cháy trong cơ thể. Phương Miên niệm thầm "tui là trai thẳng, tui là trai thẳng!"
"Aaa, tui chính là trai thẳng, thẳng hơn cả sắt thép!"
Cậu chạy một mạch lên lầu, hỏi mọi người xung quanh, mọi người đều trả lời bác sĩ Lộ đã quay về phòng làm việc. Phương Miên vòng về văn phòng khi nãy, đứng trước cửa, cậu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh. Khi định gõ cửa bỗng dưng cậu do dự, nếu muốn thuyết phục Lộ Thanh Ninh bỏ trốn thì cậu cần kể hết sự thật cho y nhưng sự thật ấy lại quá tàn nhẫn, liệu nói ra để Lộ Thanh Ninh biết đầu đuôi câu chuyện có phải sự lựa chọn tốt hay không?
Y đã lâm vào quá nhiều nỗi thống khổ, quên hết rồi chẳng phải tốt hơn sao?
Lúc này cậu chợt hiểu ra lí do Tô Tú không cho Lộ Thanh Ninh đi tìm cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu dần dần lưỡng lự, trong lòng loạn thành mớ bòng bong. Cậu đi đi lại lại trước cửa, thật khó để đưa ra quyết định. Bỗng có tiếng gọi dịu dàng từ phía sau: "A Miên."
Cậu quay phắt lại, thấy Lộ Thanh Ninh tay cầm ấm nước, tay kia đút trong túi áo blouse, mỉm cười ôn hoà, yên lặng nhìn cậu.
"Anh..." Phương Miên giật mình xuýt cắn trúng lưỡi: "Anh nhớ rồi ạ?"
"Trong đầu kí ức vẫn lộn xộn thôi," Lộ Thanh Ninh mở rộng cửa văn phòng, "Cậu vào ngồi đi."
"Anh nhớ lại từ lúc nào vậy?" Phương Miên theo sau y đi vào.
Lộ Thanh Ninh rót trà cho Phương Miên: "Thực ra anh cũng từng hoài nghi rồi, Tô Tú kể từng chung sống với anh ở cảng Lục Châu, nhưng cảng Lục Châu có những con đường nào, khu ổ chuột nằm ở đâu, em ấy luôn trả lời lập lờ. Khi cậu nói tên, anh cảm thấy rất thân quen, sau đó anh vô tình nghe được cuộc gọi của Tô Tú, từ từ nhớ ra." Nụ cười y mang theo vẻ áy náy chua chát, "Xin lỗi, anh chưa nhớ được nhiều lắm, có phải anh đã quên điều gì quan trọng đúng không? Cậu có thể cho anh nghe những chuyện liên quan về anh không? Trước đây anh như thế nào?"
Hai người chia cách đã lâu, nay được trùng phùng làm Phương Miên cảm thấy vui buồn lẫn lộn, đôi mắt đỏ hoe. Ngập ngừng mãi không biết nói gì với y. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cậu nên bắt đầu từ đâu? Từ con hẻm tối om ở cảng Lục Châu, hay từ mái lán lộp độp tiếng mưa rào, hay từ mùi dầu hăng hắc của xưởng máy móc, hoặc radio, tivi, máy hút bụi gom nhặt ở bãi phế liệu?
Cậu lắp ba lắp bắp kể, phần vì phấn khích nên nói lộn xộn, không được mạch lạc cho lắm. Cậu kể về lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đó là lần Phương Miên đánh lộn. Lộ Thanh Ninh nghe xong mỉm cười, khuôn mặt lộ vẻ hoài niệm, thậm chí đôi lần y đặt câu hỏi, ví dụ trong lán nhỏ của họ có một chú chó robot phải không, phía đông xưởng máy móc là biển đúng không? Trong tâm trí y luôn trôi nổi các mảnh kí ức đều là những hình ảnh chân thực, sinh động. Kí ức dường như được chắp nối, hình ảnh xưa của người đàn ông xa xứ trở về nhà chợt gõ vào cánh cửa đang bị đóng trong đầu y.
Dẫu vậy vẫn còn nhiều khoảng trống kí ức chưa được lấp đầy. Phương Miên không kể đến khung cảnh ngợp máu và thi thể cùng tiếng thét thống khổ kia. Chỉ cần y nhớ lại dù chỉ một chút thì trái tim như bị dao găm, hơi thở như bị bóp chặt.
"Cậu chỉ toàn kể anh nghe những chuyện vui," Lộ Thanh Ninh khẽ khàng hỏi: "Vậy còn những chuyện khác thì sao?"
"Những chuyện khác không cần nhớ cũng không sao cả." Phương Miên đáp.
Lộ Thanh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, anh muốn nhớ lại tất cả mọi thứ. Bởi vì đó mới là con người anh, A Miên, nếu không có anh của quá khứ thì vẫn chưa phải là một anh trọn vẹn. Cậu hiểu không?"
Y nhất quyết muốn biết, Phương Miên đành kể lại chuyện cậu nghe từ Mạc Hạo Khắc, lựa những đoạn quan trọng nói cho Lộ Thanh Ninh. Mặc dù cậu cố gắng đơn giản hoá câu chuyện nhưng bi kịch đã diễn ra thì khó mà thay đổi bản chất nỗi đau khổ.
Lời Phương Miên nói như bật công tắc nào đó, khởi động con dao sắc lẹm chém trong đầu y, đau đớn dữ dội. Tấm màn đen phủ kí ức y được lật lên, những câu chuyện bị giấu kín bấy lâu nay hé mở. Từng bức ảnh trình chiếu trước mắt y, y thấy dòng máu đỏ tươi trước ngực Tiểu Vân Đoá, đôi mắt đỏ hoe của Sở Ưu trước khi mất. Y từng hứa với Nam Châu không bao giờ theo phe quân đảo chính nhưng đáng giận làm sao đến cuối cùng y lại thất hứa. Mai sau y chết đi, y nên tạ tội thế nào khi gặp linh hồn của Nam Châu và Sở Ưu? Nỗi bi ai trào dâng cuồn cuộn như núi, hốc mắt Lộ Thanh Ninh đỏ lên.
Phương Miên nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Lộ Thanh Ninh, lúng túng gượng cười.
"Hoá ra là vậy, chẳng trách cậu ta lại giấu anh."
"Anh," Phương Miên sợ y nghĩ quẩn, nắm chặt tay y, nói: "Em sẽ đưa anh đi trốn."
"Đi như thế nào?" Lộ Thanh Ninh thở dài. "Cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông đã cùng cậu đến đây?"
"Em..."
"Nếu anh đoán không nhầm thì anh ta là Mục Tĩnh Nam phải không?" Lộ Thanh Ninh cắt ngang lời Phương Miên muốn nói, "Anh đã nghe qua Tô Tú kể, Mục Tĩnh Nam là bạn đời mà Đế quốc đưa cậu, bằng bất cứ giá nào cũng muốn cậu giúp anh ta, đúng không? A Miên, tự do của anh sao có thể dùng sự tự do của cậu để trao đổi?"
"Anh!" Phương Miên gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, "Kể cả em mất đi sự tự do thì em vẫn muốn anh được tự do!"
"Không được." Lộ Thanh Ninh kiên quyết: "Anh không đồng ý."
Phương Miên bịt miệng y: "Anh nghe em nói đã!"
Lộ Thanh Ninh bị che nửa khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt xám lộ ra chớp chớp.
"Em quyết định rồi." Phương Miên nói: "Em sẽ không nhờ anh ta nữa, lần này hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Nhưng mà, nguy cơ gì chúng ta cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nếu có thể trốn thoát thành công là tốt nhất, chúng ta đều được tự do, ngược lại nếu thất bại, cả hai chúng ta sẽ chết. Dù thế, cái chết cũng là sự tự do. Anh, anh đã sẵn sàng mạo hiểm như vậy chưa? Hơn nữa..." Phương Miên ngừng lại rồi tiếp tục nói: "Anh có muốn rời xa Tô Tú không?"
Lộ Thanh Ninh nắm tay Phương Miên, đôi mắt trong veo đầy kiên định tựa như ánh ban mai rực rỡ.
Y nói rõ: "Anh sẵn sàng. Nhưng anh cũng muốn hỏi cậu." Y ngập ngừng đôi chút mới hỏi: "Cậu thực sự hi vọng thoát khỏi Mục Tĩnh Nam hay không?"
Phương Miên định nói "tại sao cậu lại không muốn, cậu mong trốn thoát khỏi anh ta từ lâu rồi" nhưng mỗi khi nhớ tới dáng vẻ anh chàng đó lặng lẽ ngắm nhìn cậu, trái tim cậu giống như bị bóp nghẹt, nhịp đập hoảng hốt rối loạn. Cậu chạy trốn, Mục Tĩnh Nam sẽ tức giận nhỉ. Mục Tĩnh Nam luôn luôn lạnh lùng tựa như hồ nước lạnh, dù có ném viên sỏi vào cũng không mảy may thay đổi. Người như vậy một khi nổi giận chắc chắn sẽ xảy ra tai ương, khắp nơi băng giá.
Không được, không được, không nghĩ về nó nữa.
Họ tự chạy trốn đồng nghĩa ngăn được Mục Tĩnh Nam bất chấp rủi ro gặp nguy hiểm giúp cậu. Đây là vấn đề của cậu và Lộ Thanh Ninh hà tất gì gây phiền phức cho Mục Tĩnh Nam?
Phương Miên gật đầu thật mạnh: "Em cũng sẵn sàng!"
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Tác giả có lời muốn nói:
"Khà khà, cuối cùng cũng chạy trốn."
Lượm lặt weibo Tố Tố:
"Trailer hôm nay, anh em chinchilla chuẩn bị đào tẩu."