Lúc thì mơ thấy thượng đế với vòng hào quang trên đầu đang chỉ tay vào cậu, nghiêm túc phán: "Cậu bị trục xuất khỏi giới trai thẳng, trai cong không được phép lên thiên đường." Sau đó đá cậu bay xuống.
Lúc thì mơ thấy cậu sinh được 108 đứa con, mọi người trên thế giới đều là con cháu của cậu. Mục Tĩnh Nam xoa bụng cậu: "A Miên, em đẻ giỏi lắm."
Aaa-
Phương Miên choàng tỉnh. Sợ hãi toát mồ hôi lạnh, xiêu hồn bạt vía lật chăn nhìn cái bụng của bản thân, vẫn bằng phẳng như trước, không có dấu hiệu phồng lên. Mục Tĩnh Nam là alpha tính tự kiềm chế cực kì cao, mặc dù đêm qua điên cuồng như vậy nhưng anh vẫn giữ lời hứa, lúc chịch không bắn tinh dịch cũng không thả pheromone thẳng vào khoang sinh dục đã hé mở của cậu để hoàn tất đánh dấu vĩnh viễn. Không có tinh dịch trong khoang sinh dục, Phương Miên sẽ không có con.
Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, Phương Miên nghĩ, dù có đánh chết thì cậu nhất quyết không sinh con.
Cậu sờ sang bên cạnh, lạnh ngắt trống không, quay qua nhìn không thấy ai, Mục Tĩnh Nam đã rời đi từ sớm. Lại nhìn trên bàn, áo khoác anh cởi hôm qua cũng không còn. Làm xong anh đi luôn sao?
Nghĩ kĩ thì Mục Tĩnh Nam như vậy không có gì sai, giữ Phương Miên bên cạnh đơn giản chỉ để giải toả dục vọng của anh, hiện tại anh còn nhiệm vụ ở thị trấn Hắc Phong thì lấy lí do gì bảo anh ở lại ngán ngẩm cùng Phương Miên? Không hiểu vì sao trong lòng Phương Miên trống rỗng, dâng trào cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời, trái tim như bị ai bóp nghẹt, xoắn chặt, âm ỉ đau đớn.
Ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, Phương Miên rời giường đi tắm rửa. Không khí lạnh lẽo, chân cậu nhũn ra, cảm giác sắp đổ bệnh. Chắc vì đêm qua quá phóng túng mà lò sưởi ở khách sạn nhỏ này đã cũ kĩ, không đủ ấm áp dẫn đến cảm lạnh. Cậu chóng mặt ôm đầu, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, vội vàng tắm nước nóng.
Kĩ thuật của thằng cha Mục Tĩnh Nam này kém cực kì, giờ nơi đó của cậu bị sưng lên. Cậu dè dặt sờ thử, hơi đau đau. Phương Miên mệt mỏi, ngồi xổm dưới vòi hoa sen, cơ thể ướt đẫm nước. Phương Miên ôm đầu suy nghĩ, cậu không thể cứ tiếp tục chìm đắm, phải tự kiểm soát bản thân, đừng bao giờ nhượng bộ trước sự khao khát thể xác của omega nữa, không bao giờ lên giường với Mục Tĩnh Nam! Nếu cứ tiếp tục lún sâu hơn, sau này làm sao có thể chạy trốn?
Không biết do bị bệnh, hay là bị cảm xúc quyến luyến của omega quấy nhiễu. Càng nghĩ cậu càng khó chịu, thứ rắn khốn nạn Mục Tĩnh Nam, tại sao vừa làm xong anh đã bỏ đi? Khốn nạn, đáng ghét. Cậu hất nước lên mặt, cố gắng lay bản thân tỉnh táo, chỉ là một trận bắn hà tất chi phải bận lòng!
Bên ngoài có tiếng bước chân, vang lên đều đặn, bỗng nhiên cửa phòng tắm mở tung, Phương Miên kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải đôi ngươi vàng kim của Mục Tĩnh Nam.
"Em đang làm gì?" Mục Tĩnh Nam cau mày hỏi.
Anh tắt vòi hoa sen, quỳ xuống dùng khăn lau mặt cho Phương Miên, "Sao lại khóc?"
"Không, không có! Là nước."
Phương Miên lúng túng kéo khăn tắm, che thân thể của cậu. Cái khăn này quá ngắn, chỉ che được phần dưới, không che được phần trên. Nghĩ lại, cậu đã bị con rắn khốn nạn này nhìn thấy tất cả từ lâu, che cũng có ích gì. Vậy thì mặc kệ, khỏi che nữa. Mục Tĩnh Nam tìm khăn tắm, quấn lên Phương Miên, cậu đứng dậy bám vào tường, đi được hai bước, chân đã mềm nhũn. Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn Phương Miên, bế cậu lên giường, đặt cậu nằm xuống.
"Anh tính làm gì? Lại muốn làm nữa à!" Phương Miên cực kì hoảng sợ, "Anh đừng hòng được nước lấn tới!"
Mục Tĩnh Nam mang cái ghế đến ngồi bên cạnh Phương Miên, bình tĩnh nói: "Em bị sưng rồi, cần bôi thuốc."
Anh mở cái bọc nilon, lấy hộp thuốc thoa ngoài da ra. Lúc này Phương Miên mới định thần, cha nội này sáng sớm đã ra ngoài, hoá ra đi mua thuốc cho cậu. Cơn đau âm ỉ trong lòng Phương Miên loáng cái tan biến. Cậu mở bọc ra nhìn, bên trong không chỉ có thuốc mà còn có bánh mì kẹp. Mục Tĩnh Nam mua cả bữa sáng giúp cậu.
Phương Miên ho nhẹ hai tiếng, nói: "Tôi tự bôi."
Mục Tĩnh Nam đã mở sẵn hộp thuốc, nhấc hai cẳng chân cậu lên, không nói tiếng nào thoa thuốc cho cậu. Thuốc hơi lành lạnh làm nơi đó dịu mát, Mục Tĩnh Nam cũng nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị sưng. Cảm giác chỗ sưng khi nãy đỡ đau hơn khá nhiều. Phương Miên đỏ ửng mặt chịu đựng.
"Buổi tối bôi thêm lần nữa." Mục Tĩnh Nam bỏ hộp thuốc vào túi bóng, đưa cho Phương Miên chai nước khoáng.
Phương Miên lắc đầu: "Em không khát."
Mục Tĩnh Nam xoa đầu cậu, "Uống một chút, đêm qua em chảy rất nhiều nước."
Anh vừa dứt lời, Phương Miên mới chú ý tới gấu áo khoác của anh dính vệt nước, đã qua một đêm mà vẫn chưa khô. Phương Miên nghẹn họng, dưới ánh mắt điềm nhiên của Mục Tĩnh Nam, cậu muốn bốc hơi ngay tại chỗ.
Mục Tĩnh Nam thấy cậu không uống, nghiêm túc nói: "Em cần bổ sung nước."
Phương Miên đỏ bừng mặt xấu hổ, bổ sung cái đầu nhà anh!
Mục Tĩnh Nam đưa túi bóng cho Phương Miên, đứng dậy, Phương Miên nhìn anh, hỏi: "Anh định ra ngoài?"
"Ừm."
Phương Miên cảm thấy hơi tủi thân, "Bây giờ anh đang làm gì vậy?"
Mục Tĩnh Nam cụp mắt, nói: "Tất cả binh lính đã hoá thú đều phải vào bệnh viện quân đảo chính. Điều kì lạ hơn là bệnh viện không cho phép người không bị bệnh ra vào bệnh viện, tôi muốn tìm cách vào bệnh viện điều tra."
Phương Miên sửng sốt, hỏi: "Không lẽ anh định tự làm bị thương để vào bệnh viện sao?"
Mục Tĩnh Nam trông mong nhìn cậu, hỏi: "Em lo lắng cho tôi?"
"Ai thèm lo cho anh!" Phương Miên tằng hắng, quay mặt sang chỗ khác, nói: "Chỉ sợ anh quyết định sai gây ảnh hưởng đến mọi người."
Mục Tĩnh Nam nói: "Lưu Truy diễn vai thương binh, hôm nay bắt đầu hành động. Cậu ấy có cài một cái camera siêu nhỏ để dò xét trong bệnh viện, chúng ta ở ngoài có thể nhận hình ảnh phát từ bên trong để xem quân đảo chính đang gặp vấn đề gì."
Hoá ra như vậy, Phương Miên nhẹ nhõm một chút. Có lẽ nên là thế, Mục Tĩnh Nam là trưởng tử nhà họ Mục, anh mà toi đời thì toàn bộ quân đội Nam Đô sẽ biến thành rắn mất đầu. Đích thân anh thâm nhập vào trại địch đã quá lắm rồi, lần này điều tra bệnh viện hẳn là chỉ cần anh bên ngoài chỉ huy.
"Tôi đưa em về." Mục Tĩnh Nam đưa tay về phía cậu.
Phương Miên không nắm tay anh, tự mình đứng dậy mặc quần áo. Mục Tĩnh Nam rút tay về, yên tĩnh chờ cậu. Phương Miên vẫn còn hơi chóng mặt, thể lực omega kém là thật, cho dù Phương Miên thuộc dạng da thô thịt dày nhưng không thể tránh khỏi cảm giác sắp bệnh. Chết tiệt, một thằng đàn ông trưởng thành sao có thể làm con gà bệnh! Cậu không muốn bị Mục Tĩnh Nam thấy bộ dạng này, tự cổ vũ tinh thần, đi theo Mục Tĩnh Nam ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên nổ tiếng súng, bất thình lình cô gái điếm beta tóc xanh lao ra, trên người đầy vết bầm tím, thương tích, trên tay cô cầm súng hoảng loạn chỉ vào trong phòng.
Mục Tĩnh Nam nhanh chóng phản ứng, cướp khẩu súng lục trên tay gái điếm, bẻ tay cô ra sau lưng, ấn xuống đất. Anh cau mày nhìn khẩu súng, đây là loại súng theo tiêu chuẩn quân đảo chính. Mục Tĩnh Nam ngẩng đầu nhìn vào phòng thấy Mạc Hạo Khắc nằm trên giường vã mồ hôi, trên cánh tay thủng một lỗ đẫm máu khiến gã la hét ầm ĩ.
Cô gái điếm khóc lóc: "Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý bắn ông ta. Là ông ta đã đánh đập tôi, ông ta đánh tôi suốt cả đêm!"
Phương Miên kinh ngạc, nhìn kỹ những vết thương bầm tím trên người cô, dần dần hiểu đầu đuôi câu chuyện. Có lẽ Mạc Hạo Khắc là tên thích bạo hành người khác, cô gái này không chịu nổi nên đã trộm lấy súng của gã, ban đầu chỉ tính đe doạ nhưng không ngờ súng cướp cò bắn trúng gã. Vậy thì tiêu, có thể đoán được kết cục của một gái điếm dám đả thương sĩ quan quân đảo chính này.
Mọi người không dám tụ tập, chỉ có một số khách làng chơi cùng bán dâm núp trong phòng, ló đầu dòm ngó xung quanh.
Mục Tĩnh Nam nhận ra chuyện gì đã xảy ra, nới lỏng tay đang bắt giữ cô gái. Cô nắm tay áo Phương Miên, khóc: "Cứu tôi, giúp tôi với, làm ơn làm chứng cho tôi, là sĩ quan Mạc đã đánh đập tôi, tôi không chịu nổi..."
Đang nói nửa chừng thì cô ngưng bặt, không nói lời nào nữa. Ai sẽ quan tâm đến một beta từng bị làm nhục, càng không có chuyện Mạc Hạo Khắc tha cho cô.
"Xin lỗi, em ấy không thể giúp cô." Mục Tĩnh Nam nói: "Chạy đi, dùng hết sức lực của bản thân."
Cô run lập cập: "Làm cách nào chạy trốn? Tôi có thể trốn ở đâu..." Cô nhìn Mạc Hạo Khắc còn đang la hét trên giường, mờ mịt một lát rồi chợt ngẩng đầu: "Mau giết tôi đi."
Phương Miên giật mình.
Vẻ mặt cô đau khổ, mắt đẫm lệ: "Cuộc sống này quá đau khổ, quá cay đắng. Người ta nói có một nơi gọi là Thiên Đàng, tôi thực sự rất muốn đi, đáng tiếc... tôi đã hết cơ hội rồi..." Cô quỳ lạy Mục Tĩnh Nam: "Cầu xin anh giúp tôi, giúp tôi giải thoát."
Thực sự cần phải giết cô? Lần đầu tiên Phương Miên rơi vào tình huống bế tắc như thế này.
Mục Tĩnh Nam lắc đầu, anh đưa súng cho cô: "Tôi không thể giết người ở đây, hãy tự mình làm điều đó."
Cô ngập tràn tuyệt vọng, ngơ ngác nhận súng từ anh, ánh sáng trong đôi mắt dần dần mờ đi.
Mục Tĩnh Nam đẩy Phương Miên vào phòng, đóng cửa. Phương Miên tựa lưng lên tường, nghe tiếng súng nổ bên ngoài. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, trên mặt đất có vũng máu chảy. Thi thể cô đã được mang đi, có người trong phòng đang băng bó sơ cứu cho Mạc Hạo Khắc, đợi người chở gã đến bệnh viện.
Phương Miên nhìn vũng máu trên mặt đất, cả người ớn lạnh lan tận xương tuỷ khiến tay chân cậu lạnh ngắt. Mục Tĩnh Nam nắm tay cậu: "Nếu bị bắt vào trại quân đội, số phận cô ấy càng tồi tệ hơn."
Hai người vợ của Mạc Hạo Khắc đã tới, một nam một nữ, họ nhoài lên người gã cùng nhau khóc lóc, gã dỗ xong người này lại quay sang người kia. Hai omega không mảy may để tâm đến cô gái điếm đã chết, chỉ quan tâm vết thương của Mạc Hạo Khắc. Phương Miên cảm thấy buồn, cậu nhận ra hai người kia không thể nào là A Li. Quả nhiên, khi họ cởi tấm khăn che mặt hôn Mạc Hạo Khắc, đều là gương mặt diễm lệ quyến rũ, khác xa với A Li.
Cậu nhầm người, A Li không đi cùng Mạc Hạo Khắc.
Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào kiểm tra vết thương cho Mạc Hạo Khắc, hoà nhã nói: "Vết thương thủng lỗ nhưng không nghiêm trọng, khâu vài mũi là ổn rồi."
"Vì sao ngài lại đích thân tới đây?" Dường như Mạc Hạo Khắc biết vị bác sĩ này, gã cười nói: "Tôi không sao, da thô thịt dày mà, vết thương này nhằm nhò gì."
Người vợ omega của gã nhìn khuôn mặt hớn hở của gã, trong lòng không vui, vì vị bác sĩ này là omega, mặc dù đeo khẩu trang nhưng dưới mái tóc đen là hàng lông mày núi xa cùng đôi mắt đen trong trẻo như sóng nước, nhìn thoáng qua có vẻ là chàng trai thanh tú. Vợ gã khịt mũi nói: "Nghe đồn bác sĩ, y tá bệnh viện các anh còn có dịch vụ chăm sóc nhu cầu sinh lý cho binh lính, phải vậy không? Anh trông không tệ, hẳn là những alpha đó háo hức được anh khám bệnh lắm nhỉ?"
Lời này vừa dứt, tất cả các bác sĩ y tá ở đó đều đỏ mặt, tức giận nhìn người vợ omega của Mạc Hạo Khắc.
Hành lang nồng nặc mùi máu, Phương Miên cảm thấy buồn nôn, không muốn nán lại nơi đây nữa, cậu chuẩn bị cùng Mục Tĩnh Nam rời đi thì bỗng nhiên nghe Mạc Hạo Khắc giận dữ chửi trong phòng: "Thằng khốn, mau xin lỗi bác sĩ Lộ ngay!"
Bác sĩ Lộ?
Phương Miên khựng lại.
Cậu quay đầu nhìn, thấy omega kia bị Mạc Hạo Khắc đá ngã xuống đất, khóc thảm thiết. Chàng trai được gọi là bác sĩ Lộ tay cầm kim đâm nặng hơn, Mạc Hạo Khắc la đau oai oái.
Bác sĩ Lộ đỡ omega dậy, "Hi vọng bạn sẽ hiểu, tôi không phải kẻ thù của bạn."
Omega lặng lẽ rơi nước mắt, alpha của hắn đá hắn ngay trước bàn dân thiên hạ, còn omega khi nãy hắn chế nhạo thì tới giúp hắn. Hắn biết bản thân đã sai, mặt đầy xấu hổ, cúi đầu lí nhí: "Tôi xin lỗi."
Lẽ nào là A Li? Phương Miên ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đợi bác sĩ quay lại.
Đương nhiên Mục Tĩnh Nam hiểu suy nghĩ của cậu, đứng bên cạnh cùng chờ. Anh thấy cậu đổ mồ hôi, giơ tay lên sờ trán, nhíu mày hỏi: "Em đang bị sốt?"
Phương Miên không trả lời, bác sĩ Lộ đứng lên quay người đi ra khỏi phòng. Y bước dần tới chỗ Phương Miên, hai người họ sắp trực tiếp gặp mặt nhau. Nếu như y thật sự là A Li, chắc chắn y sẽ nhận ra Phương Miên. Y càng tới gần, cậu càng thấy rõ vẻ ngoài của y, trái tim cậu hẫng một nhịp.
Khi hai người họ còn sống ở cảng Lục Châu, thường hay có alpha chơi bời lêu lổng thấy Lộ A Li dễ tính nên cướp tiền y. Phương Miên tìm đến nhà từng người một, đánh đến mức bọn chúng lăn lộn trên sàn nhà, bản thân cậu cũng thương tích đầy mình, mặt mũi sưng tấy. Trở lại túp lều, A Li vừa đưa thuốc cho cậu, vừa thở dài than thở: "A Miên, trông cậu không giống omega gì hết, trên người có sẹo sẽ không đẹp nữa đâu."
"Em là đàn ông, không phải omega."
"Có gì khác sao?"
"Đàn ông không thể bị **, đàn ông phải cương lên." Phương Miên xiết thành nắm đấm, "Vết sẹo chính là niềm kiêu hãnh của đàn ông."
A Li khẽ cười, khi ấy, lông mày y cũng giống như thế này, tươi sáng và dịu dàng.
Đúng thật là y rồi, cho dù y đeo khẩu trang nhưng chắc chắn Phương Miên không nhận nhầm.
Y bước tới, mắt Phương Miên sáng rỡ, cậu định gọi tên y nhưng y đã đi lướt qua Phương Miên, giống như không hề quen biết cậu, hai người họ chỉ là người dưng nước lã. Phương Miên ngơ ngác, đứng bất động. Mục Tĩnh Nam nhìn bóng lưng người nọ, nhíu mày sâu hơn.
Phương Miên quay người muốn đuổi theo y. Mới được vài bước cậu đã loạng choạng, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt xoay vòng như thể rơi vào cái kính vạn hoa, tất cả hình ảnh đều mơ hồ. Cậu lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn không chịu nổi ngã về phía trước, ngất trong vòng tay Mục Tĩnh Nam.