Dương Mạt rót một ly nước ấm, anh nhìn Dương Hàn: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Dương Hàn ngồi trên sô pha ôm một con gấu bông trắng rất to. Đây là món quà đền bù Chu Dịch tặng cô nàng vì không thể cùng du lịch trong kỳ nghỉ đông.
Cô nàng chôn cằm vào thân gấu mềm mại, đáp: “Thì con tò mò quá chừng.”
Dương Mạt lại rót thêm ly nữa, đưa cho con gái: “Làm bài tập xong rồi à?”
Dương Hàn vội vàng gật gật, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin như cún con vừa yếu đuối lại vừa đáng thương khiến Dương Mạt không tài nào chịu nổi.
Dương Mạt thỏa hiệp thở dài, đáp: “Con muốn biết gì.”
Dương Hàn hưng phấn mở to mắt, sau đó ôm gấu dịch lại gần Dương Mạt, hỏi: “Ba ơi, sao hồi đó ba với Lão Hàn quen nhau thế.”
Dương Mạt nghĩ ngợi, trả lời: “Tình cờ.”
Dương Hàn hỏi tiếp: “Thế ba kể chi tiết vụ ngẫu nhiên này nha nha.”
Dương Mạt uống nước xong, đặt ly xuống: “Ba hack tài khoản diễn đàn trường của bố.”
Anh bổ sung: “Năm lần.”
Dương Hàn: “?”
Hình như ba mình hiểu lộn nghĩa từ tình cờ rồi phải không ta?
Gia cảnh Dương Mạt rất bình thường, năm ấy thi đậu đại học Thủ Thành gia đình hãnh diện biết bao nhiêu, cha anh trong lúc kiêu ngạo đã kiềm kẹp anh nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Phụ huynh ở nhà nghĩ, sinh viên Thủ Thành phải ra dáng sinh viên Thủ Thành. Ông cực kỳ bất mãn cái kiểu tự do phóng túng của Dương Mạt, thường xuyên lên án gay gắt anh hành động không khác gì một thằng lưu manh xã hội.
Khi ấy Dương Mạt vẫn trong giai đoạn nổi loạn, lúc nào cũng bất đồng ý kiến với cha, cứ gặp mặt là rùm beng ầm ĩ, gọi điện cũng cự cãi không yên.
Lần dữ dội nhất, Dương Mạt không liên lạc với gia đình nữa, cả trợ cấp sinh hoạt cũng bị cắt mất.
Khi ấy Dương Mạt học năm hai, đã được tiếp xúc với kiến thức lập trình và có niềm yêu thích sâu sắc với máy tính. Sau khi tự học xong ngôn ngữ lập trình C++ và Java, anh chạy sang viện hàng xóm tìm giảng viên chuyên ngành xin học tiếp.
Khoa máy tính có một vị giảng viên là người thầy mà Dương Mạt rất mực mến trọng. Thầy Trình, Trình Thiệu.
Sinh viên Dương Mạt không học ngành này cứ suốt ngày rỗi hơi chui vào văn phòng thầy Trình. Thời điểm đó thầy Trình hứng thú với việc tìm lỗ hổng bảo mật của công ty nhặt tiền thưởng, Dương Mạt biết cũng làm theo thầy.
Sau này, Dương Mạt bị chuyển vào khu ký túc xá hỗn hợp đủ viện đủ khoa, kết bạn với Lục Hữu Khí. Sau khi được bạn cùng phòng khai sáng đã phát minh ra cách kiếm tiền mới.
Đó là hack tài khoản theo yêu cầu.
Đương nhiên không phải tài khoản ngoài mà là trên diễn đàn trường học.
Diễn đàn đại học Thủ Thành là trang mạng xã hội do giảng viên lẫn sinh viên tạo ra. Nghiêm túc mà nói thì không phải trang web chính thức của trường, bởi vì người ngoài chỉ cần sử dụng số điện thoại là đăng ký được, chỉ là không thuộc viện nào nên không có minh chứng sinh viên thôi.
Xâm nhập và xóa tài khoản người dùng là hành vi trái pháp luật, nếu bị nhà trường và người bị hại truy cứu trách nhiệm sẽ vừa bị phạt tiền vừa bị tạm giữ.
Nhưng có người kiếm Dương Mạt nhờ anh hack tài khoản, một lần hai trăm.
*200 tệ tầm 670k VNĐ.
Dương Mạt thoải mái đồng ý.
“…Tài khoản người kia muốn hack là của Hàn Thời Vũ ạ?” Dương Hàn hỏi.
“Hồi đó không hiểu ba làm sao nữa, không cần biết hack ai mà cứ thế đi làm thôi.” Dương Mạt đang gọt táo cho Dương Hàn, vừa gọt vừa nói: “Đúng là tuổi trẻ.”
“Tiếp đó sao nữa ba?”
“Người nọ kiên nhẫn tạo ba tài khoản, bị hack một cái lại lập cái mới, cuối cùng tử trận.”
Dương Hàn nhận quả táo Dương Mạt đưa, đau lòng cho Hàn Thời Vũ một giây.
Dương Mạt kể: “Lúc đó ba không biết bố con là ai. Sau khi hack năm lần, em ấy đến tìm ba.”
Đại học Thủ Thành có hai khu chung cư cho sinh viên. Trong đó chỉ có hai tòa, tách biệt khỏi ký túc xá chung của sinh viên, tên cũng nghe lịch sự hơn mấy khu khác, chung cư Hải Thạch.
Chung cư cho sinh viên nữ là tòa bắc Hải Thạch.
Chung cư cho sinh viên nam là tòa nam Hải Thạch.
Tương truyền, hai tòa chung cư này được một đôi tình nhân tốt nghiệp đại học Thủ Thành đầu tư xây dựng, mỗi phòng dành cho hai người, nội thất điều kiện tốt ngang với ký túc xá nghiên cứu sinh mà chi phí sinh hoạt cũng tương đối cao so với sinh viên chưa tốt nghiệp.
Nơi này chỉ nhận sinh viên còn dư lại trường gửi vào, được phép xin chuyển ra, nhưng không thể xin vào ở.
Vì thế sinh viên sống ở đây đều được các sinh viên khác trong trường cung kính gọi là cá Koi.
Vào ngày hội câu lạc bộ tân sinh viên, chỉ cần nói một câu “Tôi ở chung cư Hải Thạch” tức khắc mọi người sẽ ghi nhớ. Cơ mà sau đó tên họ của mình sẽ biến thành “Ê Hải Thạch”.
Mấy truyền thuyết và lời đồn đại ở Thủ Thành cái nào cũng thú vị.
Trường còn nhờ sinh viên biên soạn một cuốn sách về giai thoại Thủ Thành, phần giao diện giống hệt một quyển truyện cổ tích, phần nội dung với cách diễn đạt nửa văn nói nửa văn viết ghi chép lại những câu chuyện truyền miệng của sinh viên đã trở thành nét đặc trưng của Thủ Thành, chung cư Hải Thành cũng có trong tuyển tập này.
Mỗi tân sinh viên đều được phát một bản.
Nó từng lên hotsearch, được mọi người trong lĩnh vực giáo dục khen ngợi là cách thức vừa hữu hiệu lại vừa thú vị để quảng bá hình tượng trường.
Mà Dương Mạt đã thành công trở thành cá Koi chung cư Hải Thạch.
Mới đầu giữa hai tòa Nam Bắc có một bức tượng, sau này bị di dời. Lúc Dương Mạt vào ở đã không còn nữa, chỉ còn một hàng cây xanh dài chính giữa.
Khu hoa viên hình tròn này được sinh viên yêu đương tận dụng tối đa.
Mỗi lần có sinh viên nam khoác đồ Tây đi giày da, cầm loa với hoa hồng ra chính giữa, khi quay về phía tòa bắc mấy sinh viên hai tòa nam bắc sẽ ló đầu hô hào “Tới rồi kìa tới rồi kìa”.
Nhà trường không cản được tình yêu hừng hực của nhóm thanh niên thiếu nữ, thế nên biến hóa thành đủ kiểu.
Sau khi trưng cầu ý kiến sinh viên hai tòa, nhà trường công khai quy định giờ giấc được phép tỏ tình, quá trình tỏ tình giới hạn trong vòng ba mươi phút, mỗi tháng một sinh viên, yêu cầu tất cả phải tuân thủ.
Chú ý: Buổi tối có thể xài đèn, không được quá chói, sử dụng tối đa năm phút.
Đây luôn là câu chuyện để sinh viên tụ nhau vào thảo luận mỗi tối, cũng như là nghi thức chỉ độc chung cư Hải Thạch mới có.
Một ngày nọ, đến thời gian quy định, tám giờ tối thứ sáu, một sinh viên mặc áo len trắng xuất hiện giữa hai tòa chung cư Hải Thạch cầm một cái loa phóng thanh, bật lên vỗ vỗ.
Sau khi nghe thấy tiếng, đám dân cư Hải Thạch nhạy cảm đua nhau kéo rèm, phát hiện đúng thật có người đang đi ra giữa sân – Mặc dù chẳng cầm gì khác.
Thế là sau một khoảnh khắc hô hào nhau, anh chị em bạn dì xuất hiện tụ tập kín hai bên. Người đang vào tòa cũng dừng chân nhỏ giọng nói với nhau: “Tới rồi tới rồi.”
Bác trai và bác gái quản tòa thấy có người bước ra lập tức kiểm tra dòng nào đó trong mục mỗi tháng đã đánh dấu, có nghĩa là vị trí duy nhất trong tháng đã đầy.
Nhưng khi hai người ngẩng đầu lên, chợt phát hiện thanh niên mặc áo len trắng này đứng giữa sân, nhưng mặt lại quay về phía tòa nam.
Bác gái quản tòa: “?”
Bác lên tiếng: “Thằng nhóc kia! Quay người lại, đằng sau mới là ký túc xá nữ!”
Sinh viên đứng tụ xung quanh nghe vậy cười ầm ĩ.
Áo len trắng vẫy tay, chào hỏi và cảm ơn bác gái, vẫn quay về phía tòa nam.
Lần này quần chúng vây xem phát hiện dưa này lạ, nhất thời hào hứng lên, tiếng xì xầm bàn tán to hơn mọi lần.
Bỗng nhiên, áo len trắng cầm loa, gào: “Lầu bốn, bạn học Dương Mạt, tôi biết anh ở đó.”
Đám người: “Quào ~”
Dương Mạt đang ngồi trước bàn máy tính ngẩng đầu lên, đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “…”
Lục Hữu Khí đang ăn táo nhìn Dương Mạt, nghe tiếng cằm muốn rớt xuống đất: “…”
Hai người nghe mọi người xung quanh bàn tán cũng biết hôm nay dưới kia có tỏ tình, nhưng không có hứng hóng.
Ai ngờ đâu trái dưa này bổ lên đầu mình.
Dương Mạt nghi hoặc nhìn Lục Hữu Khí, Lục Hữu Khí vội vã thẳng vai.
Áo len trắng lại gào lên, giữa tiếng cổ vũ hô hào của đám “tình nguyện viên” tạo bầu không khí chuyên nghiệp, tiếp tục ——
“Cuộc đời này tươi đẹp thế, tội gì anh hack tài khoản tôi, luật an ninh mạng ai cũng phải tuân thủ, ai lại đi kiếm tiền trái lương tâm. Năm cái acc của ông đây chỉ còn đúng một cái. Chỉ đúng một cái! Anh vừa lòng chưa?!”
Dương Mạt: “…”
Quần chung ăn dưa: “…”
Lục Hữu Khí lên tiếng: “Cái đệt nghe có nhạc điệu phết ấy??”
“Anh có nỗi khổ gì thì nói với tôi một tiếng, oan lắm tôi mới vác cái nồi này. Trường mà truy cứu thì các người xong đời, quay đầu là bờ tôi sẽ tha thứ… Anh xem cuộc đời này tươi đẹp thế…”
Xung quanh vang tiếng cười. Hai bác quản tòa phát hiện trò phá làng phá xóm bèn quát: “Cậu xuống đây cho tôi!”
Áo len trắng nghe thế vội vàng nói thật nhanh, đang lúc bị bác trai túm cổ xuống, đột nhiên rèm cửa vẫn luôn khép chặt trên lầu bốn tòa nam Hải Thạch kéo phắt ra.
Lục Hữu Khí quên cả nhai táo, nhìn Dương Mạt chậm rãi bước ra ban công, thình lình kéo rèm với cửa sổ ra.
Mọi ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.
Dương Mạt: “Mẹ nó có gan thì lên đây đánh nhau?! Ở dưới đó gào rống thì đáng mặt đàn ông cái đếch gì, hèn à!?”
Áo len trắng: “…”
Bác trai và bác gái quản tòa: “…”
Cạch một tiếng, cửa sổ đóng lại.
Hai bên tòa rộ tiếng cười điên cuồng như pháo nổ.
“Tôi rất lấy làm bức bối.” Thầy cố vấn ngồi trong phòng làm việc, một giảng viên khác ngồi cạnh biết chuyện cố nhịn cười.
Thầy cố vấn gõ bàn, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Hai anh, một anh năm nhất một anh năm hai, một anh học ở cơ sở Đông một anh học bên Tây, một anh viện Quản lý một anh viện Toán thống kê. Vậy rốt cuộc là tại vì sao dây vào nhau được??”
Cô cố vấn ngồi bên không nhịn nổi phì cười thành tiếng.
Dương Mạt thản nhiên: “Cậu ta trêu vào em trước.”
Áo len trắng ngoái lại nhìn anh: “Ơ kẻ xấu lại đi cáo trạng trước á.”
Thầy cố vấn mắng: “Dương Mạt làm gì một lát tôi truy cứu sau. Tôi muốn nói tới anh trước, Hàn Thời Vũ.”
Dương Mạt liếc tên đần đứng cạnh mình, giờ mới biết tên là Hàn Thời Vũ.
Thầy cố vấn đập bàn: “Hành vi của anh quá sức xấu xí anh có biết không? Cái sân giữa Hải Thạch để các anh chị làm gì? Hả?!”
Hàn Thời Vũ lơ đễnh: “Cũng là chỗ để hô hào thôi.”
“Hiệu trưởng ngày nào cũng nói với trường, chúng tôi không thể cấm cản sinh viên mãi, phải biết cách “loại bỏ chướng ngại” thay vì “cấm cản”. Nhà trường tạo điều kiện đã cho các anh các chị một địa điểm thoải mái như thế rồi, các anh chị quen gây rắc rối rồi có phải không?” Thầy cố vấn nổi giận: “Vậy tôi phải thiết kế thêm cái sàn đánh nhau cho các anh chị mỗi tháng ra đó hò hét đánh đấm đúng không?!”
Hàn Thời Vũ nghẹn lời, im lặng không nói gì.
Thầy cố vấn quay đi: “Còn anh nữa, Dương Mạt. Tại sao vừa bất đồng ý kiến một cái đã động tay động chân? Anh là côn đồ à!”
Dương Mạt đáp: “Cậu ta gọi em ở dưới, em không động tay chân thì cũng không có gì để nói.”
Thầy cố vấn: “Không phải anh cũng mắng người ta hả?”
“À, em xin lỗi.” Dương Mạt tỏ ra thành khẩn: “Em quên mất.”
Thầy cố vấn: “…”
Thầy nhịn cơn giận xuống, nói: “Rốt cuộc anh làm cái trò gì mà Hàn Thời Vũ phải đứng dưới đó gọi anh?”
Dương Mạt trả lời: “Em không biết, thầy hỏi cậu ta.”
Hàn Thời Vũ thấy cái người này đổ tội bình thản như thế, cực kỳ khó tin quay qua nhìn anh.
Dương Mạt trừng mắt nhìn trả.
Hàn Thời Vũ thấy sát ý trong ánh mắt đó.
Hàn Thời Vũ chỉ vào Dương Mạt: “Thầy ơi anh này uy hiếp em.”
“Haha —— “
Dương Hàn khoái chí lắm, ý hả hê trong điệu cười chỉ hơn chứ không kém đám sinh viên tụ tập năm đó. Thấy Dương Mạt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô nàng còn thấy buồn cười hơn.
Dương Mạt cau mày: “Con nuốt miếng táo trong miệng xuống, kẻo nghẹn.”
Dương Hàn ho khan, lau nước mắt ứa ra vì cười quá nhiều: “Ba ơi, thầy cố vấn không tức chết ạ?”
“Giận lắm chứ.” Dương Mạt nói: “Ra… một hình phạt rất nghiêm khắc.
Dương Hàn hỏi: “Gì thế ạ?”
Dương Mạt hơi ngại ngần mở miệng.
“Các anh thích kêu hò nhau lắm chứ gì?” Thầy cố vấn đã bình ổn tâm trạng đưa cho mỗi người một tờ A4 trắng, yêu cầu mỗi người đứng một góc văn phòng.
Nhóm cố vấn nhìn chăm chú ba người.
Thầy cố vấn lên tiếng: “Mỗi anh, viết lên giấy tám trăm chữ khen ngợi người kia, tự tay viết từng câu từng chữ cho tôi.”
“Không được viết cái kiểu chọc ngoáy vớ vẩn, không thì lên một trăm chữ nữa.” Thầy bổ sung: “Đọc tới khi nào biết mình sai thì thôi.”
Thầy cố vấn: “Kêu gào một lần là đủ rồi ha.”
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy cố vấn: Nhân duyên nhờ cả vào một tờ A4.
*Cố vấn là mấy thầy làm công tác sinh viên, giáo dục tư tưởng chính trị cho sinh viên trong trường,…