• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Diệp.” Dương Hàn ôm một bé lông vàng nho nhỏ, quay sang nhìn Liễu Tộ Diệp, hỏi: “Cậu nuôi chó bao giờ chưa?”

Liễu Tộ Diệp đang dựa trên lan can, cầm đồ chơi nghịch nghịch mấy chú chó cỡ lớn. Nghe Dương Hàn hỏi, Liễu Tộ Diệp trả lời: “Ừm, ngoài quê có nhiều chó cỏ lắm, nuôi để giữ nhà.”

Dương Hàn gãi gãi cái cằm nhóc lông vàng nọ, hồi hộp hỏi han: “Vậy tụi nó ăn gì thế, trừ hạt ra… tụi nó có ăn rau củ quả không?”

Liễu Tộ Diệp cười: “Chó cỏ nước mình dễ nuôi, nông dân cũng không để ý đồ ăn của tụi nó quá đâu. Ừm…” Cô bạn cũng đưa tay gãi cằm chú cún lông vàng, nói tiếp: “Nó thì, chắc là sẽ phải để ý nhiều, nhưng hẳn là không thích ăn rau củ quả đâu.”

Dương Hàn chớp chớp mắt, hơi lo lắng: “Lỡ tớ nuôi không ổn thì làm sao đây…”

“Không sao, sau này có gì chưa rõ thì mình hỏi cửa hàng thú cưng.” Liễu Tộ Diệp đáp: “Nào công chúa điện hạ, rồi sẽ có cách thôi mà.”

“Ồ.” Dương Hàn vừa nghe vừa phồng má: “Cậu lại gọi tớ là công chúa nữa, tớ không thích công chúa.”

Liễu Tộ Diệp chọc vào cái má phồng lên của cô nàng.

“Phì” tới khi xì cả ra.

“…” Dương Hàn kêu lên: “A, cái cậu này!”

Hứa Gia đứng bên nhìn hai người rất lâu, lòng bỗng dâng nỗi thê lương đầy khó hiểu, thêm cả một chút thiếu tự nhiên rất khó nói nữa, chỉ biết ôm chặt nhóc cún vào ngực.

Hàn Thời Vũ đi vào, hỏi: “Tìm được con nào thích rồi ha?”

Dương Hàn đưa nhóc cún trong tay cho hắn: “Em này!”

Hàn Thời Vũ đón lấy, nhéo nhéo đệm thịt, tỏ vẻ thần bí: “À ồ, tướng xương ổn áp nha.”

Nhóc lông vàng quẫy đuôi, lò dò liếm cằm hắn.

Bà đi đến, nhìn nó rồi nói: “Nhóc con này à, lúc mẹ sinh nó ra thì chết mất. Có còn có một đứa anh em…” Bà đưa mắt tới góc khuất bên kia, dừng lại ở một nhóc đầy lông run rẩy e sợ: “Ở đó.”

Nhóc này có màu lông vàng tối hơn, ngoan ngoãn ngồi yên đó. Nó nghiêng đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn Hàn Thời Vũ ôm anh em mình trong vòng tay, ánh một chút xíu ước ao.

Tim Dương Hàn bỗng run lên, cô nàng cắn răng, ngoái lại nhìn Hàn Thời Vũ.

Dương Hàn gọi: “Bố ơi.”

Hàn Thời Vũ: “Khi không mà ân cần thế?

Dương Hàn chỉ vào nhóc cún trong góc nọ, nói: “Mình có thể… nuôi hai đứa được không bố.”

Nhà có thêm hai chú cún.

Hàn Thời Vũ tất tay chơi sang, cho hai nhóc con một bộ trang thiết bị xa hoa.

Nhưng suốt con đường về nhà, Dương Hàn không buông lỏng lấy một hơi. Thực tại đang liên tục dấy lên hồi chuông cảnh báo, cô nàng mừng rỡ hơi sớm quá rồi.

Dương Hàn đưa Liễu Tộ Diệp và Hứa Gia về nha, giao hai nhóc cún cho Hàn Thời Vũ chăm tạm. Mà hắn đã lợi dụng thời gian đó đặt tên trót lọt.

Nhóc hiền lành tên là Chó Một, nhóc nhảy nhót tưng bừng tên Chó Hai.

Đáng ghét hơn nữa là, hai nhóc lông vàng thơ ngây không sõi chuyện đời đã chấp nhận cái tên nọ một cách rất đỗi tự nhiên, mỗi lần nghe Hàn Thời Vũ gọi là tích cực đáp lại, còn Dương Hàn gọi khan cổ chúng cũng không buồn đoái hoài, cứ hễ nghe “Chó Một”, “Chó Hai” là xúm xít quanh Hàn Thời Vũ.

Dương Hàn ngồi đờ tại chỗ, nhìn hai nhóc cún cưng bị hãm hại thân thiết quấn lấy chân Hàn Thời Vũ đòi lạp xưởng hun khói, cô nàng tức tới độ hai má hồng lựng lên.

Hàn Thời Vũ còn làm mọi chuyện tệ hơn, hắn hôm hai nhóc cún đắc ý khoe khoang trước mặt cô nàng.

Vết rộp do bỏng trên tay Dương Hàn đã tan hết, bây giờ đã hết thủ đoạn để cạnh tranh ngang cơ với hắn, chỉ biết ấm ức hết sức gọi video cho Dương Mạt.

Dương Mạt vừa nghe máy, Dương Hàn đã ầm lên: “Ba ơi ba —— “

Dương Mạt: “?”

Dương Hàn chỉ ra sau, Hàn Thời Vũ đang ở giữa phòng khách xa hoa “hưởng thú vui tuổi già” ngay dưới bức thư pháp. Dương Hàn càng nghĩ càng tức tối, nói năng lộn xộn: “Rõ ràng ba tốt thế, tại sao ba lại vừa ý người này! Người này có gì tốt đáng để cưới về, rốt cuộc là tại vì sao hả ba.”

Dương Mạt: “…”

Cô nàng càng nói lại càng muốn gặp mặt Dương Mạt, mới r.ên rỉ: “Chừng nào ba mới về lận…”

“Còn có tháng nữa là em phải về rồi.” Allen vẫn kiên trì mỗi ngày gặp Dương Mạt một lần, “Em có thể chủ động khơi chủ đề một lần được không?”

Dương Mạt đã không dám nói chuyện với anh ta nữa.

Thực tế giữa họ có rất nhiều chủ đề chung, nhất là về máy tính. Allen cũng không phải một tên lẽo đẽo theo sau suốt ngày hỏi chuyện riêng tư, thỉnh thoảng nổi cơn tò mò nên mới vậy đụng chạm một hai câu giữa cuộc trò chuyện. Thế mà câu nào cũng dính tâm trúng phóc.

Allen: “Em nói…”

Dương Mạt ngắt trước: “Ngậm miệng.”

Allen: “Làm sao, tôi đã nói gì…” Anh ta hiếm khi kiếm chuyện đứng đắn được một lần: “Em yêu con gái em lắm à.”

Dương Mạt nghi hoặc nhìn anh ta, xác nhận không hố gì nhau mới đáp: “Ừm.”

Anh ta cười: “Gia đình em đã đón ngày của cha bao giờ chưa?”

Bàn tay Dương Mạt lơ lửng trên bàn phím, chợt nhớ lại vài chuyện vụn vặt.

Hồi Dương Hàn học cấp hai, dịp ngày của cha nọ, cô nàng làm cho hai cha một món đồ thủ công bằng gỗ, là Dương Hàn tự tay khắc trông giống một cái chuông nhỏ rất đẹp. Vì tốn rất nhiều thời gian nên không thể nào khắc ra một cái y đúc để “phân phối theo đầu người”, Dương Hàn lưỡng lự một hồi, đưa món quà duy nhất mình tự tay làm ấy cho Hàn Thời Vũ. Phần của Dương Mạt là một cái ôm và câu chúc “Chúc ba ngày lễ vui vẻ”.

Dương Mạt tự nhủ với bản thân, tình cảm của con thuần khiết chân thành, biết là không đặt nặng hình thức nhưng anh vẫn cứ buồn rầu tận vài hôm. Cảm xúc ấy sinh ra cũng là bởi thanh niên nọ Hàn vô ý cố tình khoe mẽ trước mắt anh… Hoặc là Hàn Thời Vũ không có ý khoe khoang đâu, chỉ là phản ứng phụ của tâm lý anh mà thôi.

Khi ấy, anh và Hàn Thời Vũ bắt đầu cuộc chiến tranh không khoan nhượng kéo dài ba ngày ba đêm.

Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy xấu hổ kinh khủng, hoàn toàn không đoán được lúc đó bản thân suy nghĩ kiểu gì.

Dương Mạt trả lời: “Thỉnh thoảng cũng đón…”

Allen hứng thú đặt cốc nước đá xuống: “Em biết không Starry, nghiên cứu của chuyên gia cho thấy 80% gia đình ba thành viên, giữa cha mẹ ít hay nhiều đã từng tranh chấp vấn đề “con yêu ai hơn”, nó ngấm ngầm kín đáo khiến không ai phát hiện ra được.”

Dương Mạt ngẩng lên nhìn anh ta, cau mày hỏi: “Số liệu ở đâu ra, điều kiện đưa ra kết luận là gì?”

Allen đáp: “Đương nhiên chuyên gia đó chính là tôi…”

Anh ta không cho Dương Mạt cơ hội mỉa mai, nói tiếp: “… Thế nên theo trực giác và kinh nghiệm của tôi, chắc chắn gia đình của em cũng đã từng.”

Dương Mạt thẳng thừng: “Chưa từng.”

Allen vòng vèo chữa quê: “Vậy em thấy, so với chồng em thì con gái em yêu ai nhiều hơn một chút chút?”

Dương Mạt thốt ra mà không cần nghĩ ngợi: “Tôi.”

Allen buông tay, tỏ vẻ tôi biết ngay mà, nói: “Em xem, em nghĩ là thế…” Không biết anh ta học đâu ra kiểu ngửa lưng về sau, hai tay bắt lấy nhau đặt trước gối, lễ độ chìa ra: “… So does your husband.”

“Cậu nghĩ quá rồi.” Tiếng gõ phím của Dương Mạt rõ ràng trở nên nặng nề hơn. Anh cười lạnh, xỉa thẳng vào tên “chuyên gia” phía đối diện: “Chắc là em ấy tự giác hiểu.”

Trùng hợp là sản phẩm của số mệnh, chúng là những sự thật tồn tại ở các chiều không gian khác nhau và không bị giới hạn bởi không gian và thời gian.

Chẳng hạn như.

Ở bên kia đại dương, cũng có một anh bạn tóc vàng hoe ngồi trên sô pha nhận tách trà tổng giám đốc Cực Tấn pha cùng tán gẫu, và cũng vô thức nhắc tới chủ đề này.

Lục Hữu Khí đưa tay nựng nịu Chó Hai, trên mặt còn giữ nụ cười, thuận miệng gợi chuyện: “Cậu thấy, so cậu với Dương Mạt Dương Hàn yêu ai nhiều hơn.”

Anh Hàn “tự mình biết mình” thốt ra không chút nghĩ ngợi: “Em chứ ai.”

Lục Hữu Khí không ngờ hắn dứt khoát vậy, cau mày: “Cậu lấy tự tin đâu ra vậy?”

“Chậc.” Hàn Thời Vũ nghiêm túc nói: “Dương bé ngoài miệng không nói vậy đó, chứ thật ra y đúc Dương bự, càng tỏ ra ghét nghĩa là càng yêu em.”

“…” Lục Hữu Khí không tin nổi: “Cái loại cậu đúng là tự thân phát sáng mà không cần mặt trời hay đèn đuốc gì thật à.”

“Em không đùa.” Hàn Thời Vũ hết sức thật lòng: “Mặc dù Mạt hiếu thắng lắm, nhưng chuyện này thì ảnh không thể không thừa nhận, không tin đợi khi nào ảnh về anh thử hỏi đi.”

Lục Hữu Khí hoài nghi: “Thật luôn?”

Hàn Thời Vũ chắc nịch: “Thật.”

“Em tin tưởng Dương Hàn yêu cả hai đồng đều.” Hắn một tay đặt trên bàn trà, một tay chỉ ra ngoài, thổi lớp khói nóng hổi bốc trên miệng ly đi, lạnh nhạt: “Nhưng cái chuông gỗ kia là bằng chứng, em không hề nói quá.” Hắn nhấp một ngụm trà: “Là yêu em nhiều hơn tí.”

Vấn đề này đã từng đưa ra mổ xẻ trước đây rất lâu rồi, nhưng đến tận giờ này vẫn chưa có đáp án chính xác.

Để tìm ngòi nổ phải ngược dòng về món quà đầu tiên Dương Hàn tặng Hàn Thời Vũ vào ngày của cha năm xưa.

Dương Mạt xin được làm việc tại nhà ngày ngày ở bên Dương Hàn, còn Hàn Thời Vũ trong thời kỳ sự nghiệp đang phất lên nửa tháng không thấy mặt mũi đâu đã là chuyện thường tình. Lần ấy hắn đi khá lâu, giữa chừng chỉ thuận đường ghé nhà một lần, hắn buộc phải tham dự buổi giao lưu quy mô lớn của Cực Tấn xong mới có thể về nhà nghỉ ngơi.

Hàn Thời Vũ tiện ghé nhà vào đúng ngày của cha. Bình thường dịp này Dương Hàn sẽ chúc hai người họ ngày lễ vui vẻ, phải là vô tư kéo hai ba lên sô pha cho cả hai trình diện đầy đủ rồi mới chúc.

Hằng năm Dương Mạt đều rất mong chờ nghi thức nhỏ này.

Anh xuống lầu, đang định hâm nóng đồ uống để chút nữa ăn cơm uống, mới chỉ kịp lấy ra đã trông thấy Dương Hàn lén lén lút lút mò xuống, đằng sau là túi quà be bé, đảo mắt nhìn khắp nhà mấy lượt rồi mới thậm thụt mở cửa phòng đọc sách của Hàn Thời Vũ ra.

Dương Mạt: “?”

Tính hiếu kỳ trỗi dậy, anh bước tới, còn chưa đến cửa đã nghe tiếng con gái: “Chúc Lão Hàn ngày lễ vui vẻ, đây là quà con tặng bố nè.”

Hàn Thời Vũ tháo mắt kính xuống, quay về từ trạng thái làm việc, trả lời con gái: “Ồ, cái gì đây…”

Dương Mạt bước chậm lại, sau đó nghe Hàn Thời Vũ sợ hãi kêu lên: “Ấy.”

Dương Hàn nói: “Con tốn tận mấy tiết thể dục… lén tự làm mãi mới được một cái ý, số lượng có hạn phạm vi toàn cầu!”

Hàn Thời Vũ khen: “Tiểu Dương giỏi quá ta.”

Dương Mạt: “…”

Có cảm xúc chua chát nào đó bỗng chậm chạp dấy lên từ trong tim, thậm chí vượt trên cả lý trí. Dương Mạt vốn giỏi phân tích giờ phút đó lại chẳng thể nghĩ được ra là tại vì sao.

Dương Mạt im lặng, không đi vào mà quay về bếp vờ điềm nhiên như chưa có gì xảy ra. Dương Hàn chạy khỏi phòng đọc sách, ló vào bếp tìm anh, sau đó nhào đến ôm ấp: “Ba ơi! Ngày lễ vui vẻ nha!”

Dương Mạt gật đầu, đáp: “Ba cảm ơn con gái.”

Dương Hàn nghiêng đầu: “Sao con thấy hình như ba không vui như mọi lần á.”

Dương Mạt xoa đầu cô bé, cười: “Không đâu, ba vui lắm.”

Hàn Thời Vũ phải bay về công ty hoàn thành nốt công việc ngay sáng hôm sau.

Dương Mạt nhịn rất lâu, rốt cuộc vào lúc gọi video cho Hàn Thời Vũ đã hỏi: “… Hôm đó Dương Hàn tặng em gì vậy?”

Đang giữa hội trường, bài phát biểu vừa xong và tất cả đang giải trí giao lưu, Hàn Thời Vũ bỗng hứng lên giơ gậy selfie quay trực tiếp cho Dương Mạt xem.

Hội trường rất lớn, trên sân khấu là vài nghệ sĩ và nhà sáng tạo có tiếng trên Thú Địa tới biểu diễn, quang cảnh hết sức ồn ã náo nhiệt.

Hàn Thời Vũ: “Hở, sao thế anh?”

Thấy hắn giả ngu, Dương Mạt nghiến răng nghiến lợi: “Ngày của cha, đưa cho em.”

“À à.” Hàn Thời Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu, chậc lưỡi đáp: “Không có gì đâu anh, món quà đơn giản á mà.”

Dương Mạt không buồn dây dưa: “Rốt cuộc là quà gì.”

“Anh muốn biết thế à.” Hàn Thời Vũ ra vẻ bí hiểm ậm ừ giây lát, cười xòa: “Chậc, thật ra quà không quan trọng đâu, tình yêu của Tiểu Dương mới là quan trọng nhất.”

Dương Mạt xưa nay quá tam ba bận, cố nén nỗi niềm muốn nối xung lên đánh hắn: “Cuối cùng em…”

“Ai, chờ em xíu đã.” Hàn Thời Vũ nhìn về trước, đứng dậy sửa sang cúc áo rồi đưa gậy selfie cho Di Thư đứng cạnh: “Giờ không nói chuyện với anh được nữa, em có bài biểu diễn đây.”

Hàn Thời Vũ nói: “Tặng anh.”

Lúc này, MC đã giới thiệu xong, trịnh trọng cất tiếng: “Tiếp theo sếp Hàn của chúng ta đây sẽ đem đến ca khúc mang tên, Let It Go.”

Tiếng vỗ tay reo hò rầm trời vang lên.

Dương Mạt: “.”

Tác giả có lời muốn nói:

“Rốt cuộc người này có gì tốt đáng để cưới về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK