Trừ số ít không thích Dương Hàn.
Lúc cô nàng đi ăn cơm với Hứa Gia, cô bạn kể trong lớp có chị đại tên Liễu Tộ Diệp, lúc ăn cơm hay đứng đó bép xép nói cô nàng khoe mẽ ra vẻ.
Bởi vì trong mắt họ Dương Hàn là dạng người như thế.
Lúc vừa khai giảng, “anh trai” Dương Hàn tiếng lành đồn xa đi khắp thành phần đam mê nhan sắc các lớp xung quanh. Cô nàng im hơi lặng tiếng một tuần lại khoe của trước mặt mọi người, như thể sợ người ta không biết gia cảnh mình khá giả bao nhiêu.
Liễu Tộ Diệp cũng không buồn mập mờ giấu giếm, như thể cố ý bô bô ra trước mặt Hứa Gia.
Trước giờ Dương Hàn không để ý mấy lời này, sự chú ý của cô nàng dồn cả vào chuyện sao mà tên mấy bạn trong lớp lại lạ thế nhỉ.
Hứa Gia an ủi: “Dương Dương đừng giận, mấy đứa tụi nó có thù với người giàu đó, thấy ai có tiền là ghen tị vậy à.”
Dương Hàn đáp: “Tớ có sao đâu.”
Mấy lời đàm tiếu này nhẹ nhàng hơn mấy thứ cô nàng từng nghe nhiều.
Hứa Gia múc mấy muỗng cơm, lầm bầm: “Cơ mà Dương Dương có điều kiện thật, anh cậu làm nghề gì thế?”
Dương Hàn nghi hoặc hỏi: “Anh nào?”
Hứa Gia nhìn vẻ thắc mắc của bạn mình, chớp mắt.
Dương Hàn thình lình nhớ ra Hứa Gia tình cờ thấy Wechat của mình trên xe.
Cô nàng vội vã đáp: “À à à… anh tớ hả.”
Suýt thì lộ.
Cô nàng ăn một muỗng cơm giấu nhẹm vẻ bối rối, đáp: “Anh tớ là tổng giám đốc công ty.”
Muỗng trên tay Hứa Gia rớt bịch xuống khay, dọa cô bạn tới độ mơ hồ, run rẩy thốt lên: “Quào… công ty nào thế.”
“Cậu đừng nói cho ai nghe nhé, một mình cậu biết là được rồi.” Dương Hàn hạ nhỏ giọng: “Cực Tấn đó.”
Hứa Gia hối hận mới nãy ăn muỗng cơm to quá, bây giờ nghẹn ho sặc sụa, Dương Hàn phải vuốt vuốt lưng cho xuôi bớt.
Mọi người đưa mắt nhìn sang, Hứa Gia ổn định cảm xúc, giơ tay áp lên trán Dương Hàn, hỏi: “Mấy nay cậu có khó chịu chỗ nào không?”
Dương Hàn thở dài: “Tớ không gạt cậu, bố… à… anh tớ tên Hàn Thời Vũ, anh họ, anh họ.”
Cái tên “Hàn Thời Vũ” này đương nhiên Hứa Gia nghe rồi, phàm là học sinh cấp ba, ai viết văn nghị luận chắc chắn đã từng một lần lấy nhân vật tổng giám đốc Cực Tấn này làm dẫn chứng.
Tài liệu sống viết văn thân thuộc hiện sờ sờ trước mắt như thế ai mà tin cho nổi.
Hứa Gia vẫn thấy nhiệm màu hết sức, tán dóc: “… Tối qua trước khi ăn cơm tớ còn coi video chế bựa của người ta trên Thú Địa—— “Cực Tấn chúng tôi không kiếm tiền “, bởi vì Hàn Thời Vũ ấn like nên tớ còn chia sẻ lại đó.”
*Đại khái là video ghép giọng 1 người vào một bài hát, câu nói,… nào đó. Giống như video Donald Trump hát Shape of you ý =)))))))
Dương Hàn hút trà sữa.
Thú Địa là trang web video PUGC trực thuộc Cực Tấn, hiện tại đang cực kỳ thịnh hành trong giới trẻ.
*PUGC (Professional User-Generated Content): Nội dung do người sáng tạo chuyên nghiệp làm ra.
Dương Hàn nghĩ bụng, Hàn Thời Vũ đã tiến hóa tới độ có mặt trong video chế bựa nữa hả.
Hứa Gia tiếp tục: “Dương Dương, chắc cậu hâm mộ ảnh quá nên gạt tớ hở?”
Dương Hàn không tưởng nổi tự chỉ mình: “Tớ? Hâm mộ ổng?”
Tại sao phải hâm mộ cái tên tự like video ghép bản thân chế bựa trông khờ hết người kia.
Hứa Gia: “Ảnh là chồng quốc dân mà, vừa trẻ vừa có tiền lại vừa đẹp trai nữa.”
Dương Hàn ngoài cười nhưng trong lạnh te, giải thích: “Tớ không hâm mộ ổng.”
“Xạo.” Hứa Gia bỏ cả cơm tranh luận: “Vậy sao cậu giả bộ nói người ta là anh cậu…”
Dương Hàn đến thua luôn: “Thật mà.”
Hứa Gia: “Tớ không tin.”
“…” Dương Hàn nói: “Thế cuối tuần cậu tới nhà tớ chơi đi, cậu có thể đi gặp mặt ổng.”
Hứa Gia nửa tin nửa ngờ nhìn cô nàng.
Hàn Thời Vũ bảo mật thông tin người nhà rất nghiêm ngặt. Dẫu sao hắn cũng là nhân vật công chúng, nhiều người tò mò tìm kiếm, chửi bới cũng nhiều. Gia đình của hắn lại có phần đặc thù, hắn không ngại công khai nhưng nếu để người nhà phơi ra trước mọi ánh mắt, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Khác với ngôi sao giải trí, trừ khi các tay săn ảnh nhận được khoản tiền khổng lồ để săn tin, bình thường không ai đi đâm chọc giới tư bản lắm tiền như họ.
Nhưng trừ bí mật gia đình, còn đâu Hàn Thời Vũ không hạn chế gì mấy chuyện khác, đến mức fanfic với đống video ghép hắn vào chế bựa tràn lan khắp cõi mạng.
Dương Hàn như mở ra một thế giới mới.
Nhất là sau khi được Hứa Gia giới thiệu fanfic cho đọc.
Cp của bộ truyện này là tổng giám đốc Cực Tấn và tổng giám đốc Dược Tín, tên cp là Cực Dược – từ cp cũng là từ vựng mới Dương Hàn vừa lĩnh hội.
Tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học Kỹ thuật Dược Tín tên Chu Dịch. Tuy hai công ty là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, thế mà quan hệ giữa chú Chu với Hàn Thời Vũ khá tốt đẹp, đôi khi sẽ ghé nhà nhau chơi.
Rồi bộ truyện nọ tên “Như nghẹn ở cổ họng” —— Dương Hàn trộm nghĩ nghe cũng văn nghệ dữ —— fanfic cp, viết về hai vị tổng giám đốc vừa yêu vừa hận, rõ là yêu nhau lại không thể đến được với nhau, ngược chết đi sống lại yêu nhau mãnh liệt, bộ truyện đường trộn thủy tinh thủy tinh trộn đường đủ kiểu.
Đương nhiên Dương Hàn nghe Hứa Gia kể lại như thế, chứ cô nàng chưa đọc xong.
Dương Hàn: “…”
Hứa Gia cảm xúc dâng trào: “Hàn Thời Vũ một tay che trời ở Cực Tấn, bên Dược Tín trên đầu Chu Dịch còn một ông bố chủ tịch… Đây chẳng phải là câu chuyện giữa hoàng đế với thái tử nước đối địch sao, thiết lập này thật là cảm giác.”
Dương Hàn: “?”
Cô nàng có nên vào phòng y tế xin chai cồn i-ốt rửa lỗ tai không?
“Đồng chí Tiểu Dương đang coi gì vậy.” Hàn Thời Vũ lấy một lon coca trong tủ lạnh ra, nói với Dương Hàn đang ngồi trên sô pha tập trung dúi mắt vào điện thoại.
Dương Hàn lập tức dời mắt khỏi bộ truyện fanfic, tắt màn hình trả lời: “Nói chuyện với bạn trong lớp!”
Hàn Thời Vũ cau mày: “Nói chuyện với bạn mắc gì lén lén lút lút? Bạn trong lớp nào, hay là yêu đương rồi?”
“…” Dương Hàn không tài nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của người này, chỉ đáp: “Cuối tuần này bạn con tới nhà mình chơi…”
Hàn Thời Vũ chớp mắt: “Mấy bạn?”
Dương Hàn: “Một.”
Hàn Thời Vũ thoải mái nói: “Gọi thêm mấy bạn nữa tới chơi, bữa đó bố nướng đồ trong sân cho mấy đứa ăn.”
“Con cũng muốn uống coca.” Dương Hàn kêu lên. Cô nàng lúc nào cũng thắc mắc tại sao Hàn Thời Vũ lại dư thời gian đi học mấy kỹ năng vô bổ thế, bèn hỏi: “Sao bố biết làm đồ nướng?”
Hàn Thời Vũ đắc ý: “Hồi xưa để cua ba con đúng là không gì bố không làm được.”
Hàn Thời Vũ lấy một chai khác trong tủ lạnh quăng cho cô nàng.
Dương Hàn đón được, phỉ nhổ: “Ba cái việc vớ vẩn thì không gì không làm được.”
Dương Mạt trong bếp gọi hắn.
“Em vô liền!” Hàn Thời Vũ uống cạn chai coca, xỏ dép lê vào bếp.
Dương Hàn vụng trộm mò theo, ló đầu từ trong góc ngó xem.
Dương Mạt nói: “Nhà hết muối rồi, em đi mua đi.”
Hàn Thời Vũ phàn nàn: “Con gái của anh đang nghịch điện thoại kia kìa, sao anh không bắt con bé đi.”
Dương Mạt chậc lưỡi, chau mày: “Con vừa làm bài tập xong đang nghỉ ngơi, em rảnh vậy để làm gì.”
Hàn Thời Vũ không bỏ vào tai, ôm lấy lưng Dương Mạt từ đằng sau: “Anh thưởng cho em xíu đi.”
Dương Mạt rất mất kiên nhẫn: “Em đừng phá.”
Từ sau khi kết hôn, anh cứ tưởng Hàn Thời Vũ sẽ đỡ sến rện dính mình, ngờ đâu tình hình còn nghiêm trọng hơn, biến thành vừa quấn quýt lại vừa trẻ con.
Hàn Thời Vũ la: “Em không nghe gì hết.”
Dương Mạt hết cách, đành hôn lên trán hắn một cái chóc.
Hàn Thời Vũ hài lòng, vừa ôm anh vừa móc điện thoại trong túi anh ra, quen tay mở khóa, gửi bao lì xì vào Wechat mình.
Làm xong xuôi hết, hắn trả điện thoại về, nói một câu: “Cảm ơn anh yêu cho em tiền tiêu vặt.”
Dương Mạt: “…”
Dương Hàn: “…”
Vốn đã nhìn mãi thành quen, thế mà nhịp tim cô nàng bỗng chốc gia tốc.
Dương Hàn bịt miệng, vội vàng về chỗ cũ nhìn Hàn Thời Vũ thay đồ lạch bạch đi mua muối bằng tiền tiêu vặt.
Cô nàng bình ổn tâm trạng, nhìn fanfic trong điện thoại mình.
Tại nó hết, Dương Hàn thầm nghĩ.
Dù ngoài miệng nói thế…
Dương Hàn vẫn thức đêm xem hết chỗ fanfic Hứa Gia giới thiệu cho mình.
Có Hàn Thời Vũ tự công tự thụ, có Quảng Điện Cục x Thú Địa, còn có Hàn Thời Vũ x người cắt video chế bựa.
Hàn Thời Vũ trong truyện có khi là si tình trung khuyển, khi thì giám đốc bá đạo, có hẳn một bộ OOC thành cún nhỏ ghen tuông.
Dương Hàn vừa xem vừa tìm hiểu một vài từ vựng mới mẻ, chỉ trong vòng một đêm kho kiến thức kỳ quái đã tăng vùn vụt.
Mấu chốt là fanfic hàng tuyển của Hứa Gia đòi hỏi cách diễn đạt rất khắt khe, mà giới thiệu Hứa Gia cho cô nàng tuần tự tăng cấp như sau, đầu tiên là giới thiệu một bộ “thanh thủy” cho tân thủ trắng trơn như tờ giấy Dương Hàn, sau đó là một chút âu yếm hôn hít, rồi có một ít vụn thịt.
Có mấy bộ ngược Dương Hàn thật sự không ngửi nổi.
Nhất là cái bộ “Như nghẹn ở cổ họng” nọ, truyện đúng y như tên. Đau lòng tới mức Dương Hàn muốn gọi điện an ủi chú Chu ngay giữa đêm.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hàn vác hai mắt đen thui trông thấy Hàn Thời Vũ đang đánh răng trong nhà vệ sinh, lầu bầu: “Cái đồ trai tồi, đồ cặn bã.”
Hàn Thời Vũ: “???”
Dương Mạt thấy quầng thâm trên mắt cô nàng, hỏi han: “Con thức đêm à?”
Dương Hàn gật nhẹ đầu, ấm ức dụi vào ngực Dương Mạt, nhỏ giọng: “Tại Hàn Thời Vũ hết trơn, oa —— “
Dương Mạt: “???”
Trên đầu Hàn Thời Vũ là một đống dấu chấm hỏi, vừa nhả kem đánh răng vừa hỏi: “Bố làm sao?”
Bố lừa gạt ngoại tình với nguyên dàn hậu cung trong fanfic.
Dương Hàn thầm nghĩ.
Cuối tuần, Dương Hàn mời Hứa Gia, cả lớp trưởng và Thượng Học lẫn Phương Gia tới nhà.
Thượng Học nghe mình được mời mà hết hồn, một hai kéo anh em tốt của mình theo, thế là Phương Gia góp mặt.
Lớp trưởng là Hứa Gia cố tình gọi tới cho cả đám bổ túc. Thế là lớp trưởng gọi thêm Lộc Duyệt Minh, bởi vì Lộc Duyệt Minh học toán với vật lý cực kỳ đỉnh.
Tất cả sáu người họp nhau ở công viên, đã bàn trưa nay tới nhà Dương Hàn ăn cơm.
Trừ Lộc Duyệt Minh vì phụ huynh không cho phép nên từ chối khéo.
Hứa Gia thấy Dương Hàn, chào xong là hỏi ngay: “Mấy bộ tớ giới thiệu cậu đọc hết chưa?”
Dương Hàn đáp: “Hết rồi.”
“Ổn phết ha?” Hứa Gia cười nắc nẻ, “Tớ còn bộ sinh con với mẹ kế* nữa, để mốt giới thiệu cậu sau, đọc thử coi hợp khẩu vị không.”
*Là truyện có tình tiết bố của nhân vật chính lấy vợ mới xinh đẹp, sau đó nhân vật chính nảy sinh tình cảm với mẹ kế.
Mặc mũi Dương Hàn hết sức nghi hoặc: “Truyện gì cơ?”
Lớp trưởng nở nụ cười: “Hứa Gia lại ô uế tấm chiếu mới thuần khiết rồi.”
Hứa Gia đáp: “Làm gì có, tự cậu ấy còn hứng thú chứ bộ.”
Thượng Học nghe mấy cô nàng xúm nhau thảo luận cũng bu lại, hiếu kỳ hỏi: “Dương Hàn cũng đọc truyện mấy người đồng tính yêu nhau nữa hả.”
Hứa Gia phản bác: “Người ta có tên gọi riêng đàng hoàng, truyện đam mỹ.”
Thượng Học nhún vai: “Như nhau cả còn gì.”
Phương Gia vẫn quan tâm chuyện cơm nước hơn: “Trưa nay tụi mình ăn gì thế.”
Dương Hàn đáp: “Bố tớ nói sẽ làm đồ nướng đãi các cậu.”
Hai tên con trai reo hò: “Để tụi này đi mua mấy chai nước.”
Lộc Duyệt Minh lên tiếng: “Cần mình phụ không.”
Thượng Học cười hì hì: “Không cần không cần, trưa nay cậu không ở lại còn giảng bài cho tụi này nữa. Để cậu tốn kém thì kỳ quá.”
Lộc Duyệt Minh cười.
Thượng Học với Phương Gia vào siêu thị không bao lâu, xe đón Dương Hàn tới nơi.
Một chiếc ô tô màu đen, người cầm lái mặc áo thun trắng đeo kính râm, thoạt trông rất phong cách.
Dương Hàn vẫy tay gọi. Chiếc xe lái vút qua chạy lùi về.
Cửa xe hạ xuống, Hàn Thời Vũ tháo kính râm, chào ba người bạn kia của con gái, cười nói: “Sao mời có ba bạn vậy.”
Dương Hàn: “Còn hai bạn nữa đang đi mua nước.”
Hứa Gia: “…”
Lớp trưởng: “…”
Lộc Duyệt Minh: “…”
Có lẽ ba người này từ xưa tới này hoàn toàn không tưởng tượng được, tại nơi chốn này, tại thời khắc này, bọn họ sẽ hoảng hồn đứng sững ra.
Nhìn chân thân người xuất hiện trong các bài báo và hàng tá bức ảnh cười với mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Thú Địa là tham khảo B trạm (bilibili).