Ấy chết, thu hồi cấp tốc.
Dương Hàn gửi tin nhắn khác: “Cậu… thấy thế nào?”
Hứa Gia bên kia không hề do dự nhắn: “Có phải ba cậu với… anh họ cậu yêu nhau không? Tình yêu niên hạ cấm kỵ?”
Dương Hàn: “…”
Cô nàng hối hận mọi khi mình không sưu tập các thể loại meme “lời hay ý đẹp”, tới giờ muốn dùng lại chẳng thấy đâu.
Dương Hàn khẽ cắn môi, ngón tay trên màn hình tần ngần hồi lâu, cuối cùng mới nhập tin nhắn: “Thật ra…”
“Tớ có hai ba.”
Hứa Gia: “!!!”
Cô bạn trả lời: “Là cái… tớ nghĩ đến… hở?”
Dương Hàn xác nhận lại: “Cậu nghĩ gì cơ.”
Hứa Gia bắt đầu rải cả đống dấu chấm lửng: “Nhà cậu… là… gia đình đồng giới à?”
Chỉ là bấm năm cái phím thôi, thế mà sao Dương Hàn lại cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc. Có lẽ đặt cạnh nhịp tim đang đập với tốc độ cực nhanh, vài giây ngắn ngủi so ra lâu la đằng đẵng.
Dương Hàn nhìn chữ “Phải” trong khung chat, trịnh trọng ấn gửi.
Hứa Gia như đạp phải chuồng gà.
“Aaaaaaaa”
Dương Hàn hồi hộp một cách khó hiểu, bản thân rất muốn biết Hứa Gia đón nhận nó thế nào. Nhưng chưa đợi mình gõ xong ba chữ “Cậu cảm thấy”, trong khung chat cả hai đã xuất hiện hàng đống chữ a a a.
“Công chúa nhỏ cậu hạnh phúc quá đi.”
Dương Hàn sửng sốt.
Cô nàng trả lời trong vô thức: “Thôi hay cứ gọi tớ là Thái công chúa đi ha?”
Cơ mà… công chúa nhỏ nghe cứ kì kì.
Dương Hàn tưởng hệt như có dòng nước ấm lướt trên gương mặt, cảm giác mỗi mạch máu dưới làn da mình đánh thịch theo từng nhịp tim đập, tràn đến những đầu ngón tay run rẩy.
“Cậu hạnh phúc quá đi.”
Dương Hàn nhìn đăm đăm năm chữ ấy.
Cô bé Dương Hàn luôn cho rằng mình rất hạnh phúc, dẫu chẳng tìm ra được từ ngữ hoa mỹ nào, thấy mình có hai người cha tốt vô cùng vô cùng vô cùng.
Cái gì quan trọng thì nói ba lần, ba lần vô cùng đồng nghĩa với tốt nhất thế giới.
Thế mà trước đây, Dương Hàn cứ ngỡ hạnh phúc ấy là bông hoa chỉ có thể trưng bày thưởng thức trong nhà, sống trong đống bùn đất mình nắm lên trong lòng bàn tay.
Giờ phút này, người khác cũng cảm thấy Dương Hàn rất hạnh phúc.
Nói với mình rằng bông hoa ấy thật đẹp.
Dương Mạt thấy con gái ở ngoài kia mãi chưa chịu vào, mới lên tiếng gọi Dương Hàn.
Dương Hàn vội vã trả lời tớ đi ăn cơm đây, lát nữa nhắn tiếp, ấn thêm icon “cười chảy nước mắt”.
Cô nàng ngọt ngào đáp lời Dương Mạt: “Con vào liền!”
Tâm trạng Dương Hàn cực kỳ vui vẻ.
Cô nàng bổ nhào vào lòng Dương Mạt dụi dụi trước tiên, sau đó thốt lên: “Ba ơi!”
Dương Mạt chớp mắt, hơi khó hiểu đặt tay lên lưng con gái: “Sao thế?”
“Không có gì không có gì hết ạ.” Dương Hàn ló đầu khỏi ngực Dương Mạt, lại ập vào lưng Hàn Thời Vũ đang bưng bát.
Hàn Thời Vũ ngả nghiêng may mà chưa làm đổ bát canh. Hắn ngoái lại nhìn Dương Hàn, nghi hoặc nói: “Nhóc con làm khủng bố tập kích à.”
Dương Hàn nể mặt gọi nữa: “Bố ơi!”
Hàn Thời Vũ nhìn con gái, nhíu mày: “Tự nhiên khi không lại niềm nở thế, làm sao?”
“… Vậy mốt con chẳng thèm gọi nữa.” Dương Hàn buông hắn ra, ngồi vào bàn cơm, mong ngóng hỏi: “Lão Hàn, tối nay nhà mình ăn gì á.”
Bữa này Dương Hàn ăn cực kỳ ngon miệng, giống như bị bữa cơm trưa chưa đủ đô vậy.
Sau bữa cơm, Hàn Thời Vũ chơi oẳn tù tì thua nhận việc dẹp bàn ăn. Dương Hàn cấp tốc nằm dài lên sô pha cầm điện thoại lên.
Hàn Thời Vũ phát hiện Dương Hàn cứ mải mê dán mắt vào màn hình cười ngơ ngơ ngác ngác, nhìn kì lạ hết sức.
Dương Hàn đọc từng mẩu tin Hứa Gia nhắn tới.
“Hàn Thời Vũ là ba cậu hả?? Không thể nào, Hàn Thời Vũ thế mà lại??”
“Trời ơi quả này thể nào cũng bùng nổ truyền thông, kiểu kiểu lên hotsearch ba ngày không xuống ấy.”
“Hức hức hức, à thì mà là, cp Cực Dược của tớ chìm nghỉm rồi hức hức hức, chắc đêm nay hội chị em bạn dì khóc ngất mất.”
Dương Hàn vội trả lời: “À nè, cậu khoan kể ra nha.”
Hứa Gia gửi nhãn dán Ok, nhắn: “Cậu có tính tự nói cho đám lớp trưởng Tiểu Lộc biết không?”
Dương Hàn im ắng một lúc, dường như chữ “Phải” ban nãy đã tiếp thêm thật nhiều lòng can đảm, thế nên những chữ tiếp theo gõ ra từ bàn phím trở nên nhẹ tênh: “Ừ.”
Hứa Gia: “Vậy tớ tạo nhóm rồi add cả đám vào nhá… Giờ cậu đi coi bộ truyện bữa trước tớ gửi đi… Ngược xỉu luôn nè.”
Dương Hàn: “À ok.”
Cô nàng bấm vào bộ fanfic nọ, hình như là nối tiếp với “Như nghẹn ở cổ họng”, cùng tác giả, ID là Cực Quang Bắc Dược.
Hồi ức trong đầu Dương Hàn bắt đầu trỗi dậy, cảm giác ngược ngạo miên man đến thắt tim kia mãi không chịu tan, sợ sệt mở truyện lên đọc.
Đọc xong đoạn miêu tả đầu truyện, đột nhiên Dương Mạt gọi Dương Hàn.
Dương Hàn đáp: “Dạ ba?”
Cô nàng đặt điện thoại xuống, xỏ dép, xa xa là giọng Dương Mạt —— “Trường con chuẩn bị mở lớp đam mê lập trình nên giáo viên hỏi ý kiến mấy bạn giỏi toán trong lớp, hỏi con có muốn tham gia không này.”
Hàn Thời Vũ rình mò từ nãy giờ, giả bộ xách bộ quần áo ngoài ban công đi vô, lúc tạt ngang sô pha liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại chưa kịp tắt của Dương Hàn.
Sau đó về trạng thái như bình thường kịp lúc Dương Hàn về. Làm như chỉ lấy quần áo đi ngang vậy thôi.
Màn hình điện thoại tắt ngóm.
Lúc về Dương Hàn nhìn hắn một cái, về sô pha nhặt điện thoại lên, về phòng mình tiếp tục đắm chìm vào thế giới văn học.
Miệng Hàn Thời Vũ lẩm bẩm gì đó, bước chân vào phòng.
Tối, Dương Mạt bật máy tính, nhìn Hàn Thời Vũ một lúc.
Hàn Thời Vũ dí mắt vào điện thoại suốt từ nãy, biểu cảm hệt như meme ông già trên tàu điện ngầm.
Thế là Dương Mạt khẽ vỗ vào gáy hắn.
Hàn Thời Vũ quay đầu, hơi ngả về trước, nhưng biểu cảm vẫn giữ nguyên xi.
Dương Mạt hiếu kỳ hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Hàn Thời Vũ nhìn anh: “Điện thoại anh có tải Thú Địa không.”
Dương Mạt đáp: “Có chứ.”
Hàn Thời Vũ nói tiếp: “Anh vào mục văn học của Thú Địa, tìm tác phẩm tên Như Nghẹn Ở Cổ Họng ấy.”
Dương Mạt không hiểu nổi: “?”
Hàn Thời Vũ trả lời: “Dạo này con gái anh đang đọc cái đó đó.”
Dương Mạt bật điện thoại lên, nhanh chóng vào mục tìm kiếm văn học, cho ra rất nhiều bộ truyện cùng tên.
Dương Mạt hỏi: “Cái nào?”
Hàn Thời Vũ lướt qua mấy bộ, nhìn kỹ mấy cái ô nhỏ xíu bên dưới: “Anh tìm theo tag, đề là “niên hạ”, “Cực Dược cp”, “đôi bên thầm mến”, với… “truy thê hỏa táng tràng”.”
Dương Mạt vừa gõ vừa nghi hoặc hỏi: “Nghĩa là gì vậy.”
Hàn Thời Vũ lắc đầu: “Em không biết luôn.”
Một lát sau.
Hai người cùng dựa lưng ở đầu giường, biểu cảm y hệt nhau.
Ông già coi điện thoại trên tàu điện ngầm.
Hàn Thời Vũ vừa đọc vừa tìm tòi ý nghĩa mấy từ trên tag, thở dài: “Mẹ ơi.”
“Đây là viết về em với Chu Dịch à?” Dương Mạt vô cùng khó hiểu, “Đây là truyện gì thế em? Dương Hàn đọc cái này làm gì?”
Hàn Thời Vũ đã đọc tới chương 5, hắn vừa lướt vừa trả lời: “Truyện thế này gọi là fanfic, mục văn học của Thú Địa đa số là truyện thể loại này… anh xem thử đi.”
Dương Mạt quay sang nói với hắn: “Em từng theo đuổi Chu Dịch à?”
Hàn Thời Vũ run tay, vội vã giải thích: “Đâu phải… Cái này là tác giả tưởng tượng ra hết á anh, không liên quan gì tới em cả mà.”
Dương Mạt chỉ vào màn hình: “Tuyến thời gian trong này rất thực tế, hình như lần đại hội Internet đó nguyên nhân em với Chu Dịch lần lượt xuất hiện trong truyện đều đề cập, lẫn cả những chuyện liên quan trước đó, nếu anh…”
Hàn Thời Vũ hết hồn: “Anh đọc tới chương mấy rồi?!”
“Nếu anh không quen biết em.” Dương Mạt nói tiếp: “Anh còn tưởng em đang theo đuổi Chu Dịch thật.”
Hàn Thời Vũ quăng điện thoại qua một bên, hất chăn quỳ xuống gối đầu, chắp tay trước ngực nhìn Dương Mạt: “Mạt ơi, em không có thật mà, em với Chu Dịch mà có gì sét đánh vào đầu em.”
Dương Mạt chau mày: “Em bị gì thế, anh chỉ nêu ý kiến của anh thôi mà, có trách gì em đâu.”
Hàn Thời Vũ thở phào: “Em tưởng anh ghen, hết cả hồn.”
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ đã về trạng thái cũ, lại chui vào chăn: “Cơ mà viết cũng được ghê anh ha, tác giả có tâm… để em gửi qua cho lão Chu coi.”
Nói rồi, hắn vào nick Wechat mình dùng hằng ngày.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Chu Dịch có mặt.
Chu Dịch gửi cho hắn một cái link, kèm thêm sáu dấu chấm hỏi.
Hàn Thời Vũ ấn vào link, ngạc nhiên phát hiện là bộ truyện mình vừa đọc đây.
Nhưng nó là bài viết trên Weibo.
Bắt đầu bằng tiêu đề màu xanh lam bắt mắt
#Hàn_Thời_Vũ_chia_sẻ_fanfic_của_fan
Hàn Thời Vũ: “???”
Hắn tốc độ ấn vào, phát hiện ra đã là chuyện của nửa tiếng trước, xuất hiện khi hắn đang chỉ cho Dương Mạt mấy cái tag.
Bây giờ độ hot đã tăng tới chóng mặt.
Bên dưới còn có hai mục theo liền sau.
#Hàn_Thời_Vũ_Chu_Dịch
#Như_Nghẹn_Ở_Cổ_Họng #[Nước mắt]
Trong Wechat, số dấu chấm hỏi Chu Dịch gửi không ít hơn hắn là bao: “Cậu làm sao đấy???”
Quả nhiên điện thoại công việc của anh reo chuông, thư ký lo lắng nức nở nói: “Sếp Hàn đang làm gì vậy? Điện thoại em rung cả tối rồi…”
Dương Mạt nhìn hắn, hình như nghe được tràng kể lể khóc lóc trong điện thoại, mới hỏi: “Làm sao?”
Hàn Thời Vũ mơ hồ: “Em không biết, hình như mới xảy ra vụ gì ảo diệu lắm.”
Sau khi Dương Mạt hay tin, anh cũng lên xem hotsearch, thấy trang cá nhân của Hàn Thời Vũ trên Thú Địa đăng ảnh chụp màn hình bộ truyện.
Dương Mạt nói: “Ban nãy em ấn giữ tiêu đề à?”
Hàn Thời Vũ: “Dạ?”
“Khi ấn giữ tiêu đề tác phẩm trong mục văn học Thú Địa sẽ đồng thời ấn like, lưu lại với chia sẻ.” Dương Mạt thản nhiên: “Có thông báo mà, chắc em mải lo nói chuyện với anh nên không để ý.”
Hàn Thời Vũ: “…”
Hắn chỉ biết bên trang video có vụ này, bên văn học làm hồi nào vậy!
Tổng giám đốc Cực Tấn, tay nắm giữ hotsearch ấn vào trang chủ Thú Địa của mình, miệng nói: “Mẹ nhà nó rốt cuộc trò tào lao này do oắt quỷ nào bày ra vậy không biết.”
Dương Mạt tiếp tục cúi xuống đọc truyện, từ tốn đáp: “Anh.”
Hàn Thời Vũ: “…”
Dương Hàn chịu ngược thương tích đầy mình đang chui nhủi trong chăn lau mũi, thình lình bị Hứa Gia oanh tạc.
“Dương Dương! Chuyện lớn!”
“Aaaaaaaaa!”
Dương Hàn quẳng khăn giấy vào sọt rác, tưởng là có chuyện xảy ra thật, vội vã trả lời tin nhắn: “Sao thế.”
Hứa Gia: “Chính… chính chủ rải đường!”
Dương Hàn: “?”
Hứa Gia: “Cậu xem hotsearch thứ tư kìa, Hàn Thời Vũ chia sẻ “Như nghẹn ở cổ họng” kìa!!!”
Dương Hàn không cầm chắc điện thoại, rơi vào sọt rác chất đầy giấy chùi nước mũi.
Não Dương Hàn hỗn độn: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Kiến thức kỳ quái đã gia tăng!