• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện bỗng chốc bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đáng sợ, mọi người thấy vương hậu Đông Việt như thế cũng lấy làm khó hiểu không rõ nguyên do, không nhịn được quay sang hai mặt nhìn nhau.

Sở Nghiệp Kỳ cũng hết sức kinh ngạc, vươn tay đỡ vai Quách Tuệ Nguyệt ân cần hỏi han: "Vương hậu sao thế?"

Quách Tuệ Nguyệt sực tỉnh, giờ mới nhận ra hành động sơ xuất vừa rồi của mình mà xấu hổ không thôi, vội vã nói với Sở Nghiệp Kỳ: "Là thần thiếp thất lễ, mong Vương thượng thứ tội."

Sở Nghiệp Kỳ giương mắt quét mắt một vòng khách mời trong điện, mọi người thấy vậy mới hoàn hồn rối rít dời đi tầm mắt.

Thấy mọi người ngỡ ngàng trố mắt nhìn, ít nhiều cũng khiến Sở Nghiệp Kỳ thấy hơi mất mặt, quay đầu lại nói với Quách Tuệ Nguyệt: "Nếu vương hậu thấy khó chịu thì về nghỉ ngơi trước đi."

Quách Tuệ Nguyệt nghe vậy vội vàng gật đầu như cầu còn không được, "Vậy thần thiếp xin phép cáo lui." Nói xong, nàng ta lại hướng về phía mọi người đang có mặt cáo lỗi một tiếng, sau đó đứng dậy lui về phía sau, trước khi đi tầm mắt còn không quên quét qua An Ninh Hề, trên mặt thoáng mang vẻ hoài nghi.

An Ninh Hề thấy nàng ta rời đi, không cầm lòng được thầm cười lạnh, còn tưởng rằng một người ngay cả bạn thân mà cũng bán đứng thì tâm địa hẳn phải sắt đá đến độ chẳng còn biết sợ là gì chứ, nào ngờ Quách Tuệ Nguyệt vừa nghe đến cái tên khi xưa ấy của mình thì đã hoảng sợ chột dạ đến vậy rồi. Cái tên đó chỉ có hai người họ biết, chỉ mới nghe đến cái tên thôi mà nàng ta đã không giữ được bình tĩnh, nếu trực tiếp nói nàng chính là Tiêu Như Thanh, vậy không biết có dọa nàng ta sợ chết khiếp không đây?

Nghĩ vậy An Ninh Hề thấy tâm trạng lâng lâng vui sướng, mỉm cười tươi tắn.

Giương mắt nhìn về phía Sở Nghiệp Kỳ trên bậc thềm ngọc, ý cười trên môi An Ninh Hề lập tức biến mất. Nếu hắn biết thân phận của mình, không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây?

Sở Nghiệp Kỳ lại ngước mắt đảo quanh mọi người, thấy hầu như ai cũng còn đang trong cơn khiếp sợ, bắt đầu suy tính dời sang chuyện khác, không nhắc đến chuyện tên tuổi nữa. Hôm nay hắn mời bọn họ đến, nguyên nhân vốn không phải vì buổi tiệc đầy tháng này, mà chủ yếu là vì muốn trù bị kế hoạch lâu dài của Đông Việt xưng bá trong tương lai.

Vừa nghĩ đến điểm ấy, tầm mắt hắn quét qua thế tử Tây Hoa bên tay trái và Nữ hầu Nam Chiêu bên tay phải. Trong bốn nước mạnh còn lại khác, hôm nay chỉ có hai người đứng đầu này đến dự mà thôi.

Sở Nghiệp Kỳ căn dặn tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh rót rượu đầy chén ngọc, sau đó nâng cao ly rượu về phía thế tử Tây Hoa, vẻ mặt tươi cười nói, "Khó được thế tử nể mặt hôm nay đến tham dự, quả nhân vẫn chưa kính ngài, ly rượu đầy này xin kính ngài."

Thế tử Tây Hoa thấy thế cũng vội vàng nâng chén ngọc cười nói: "Đông Việt vương khách sáo rồi." Dứt lời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Sở Nghiệp Kỳ cười rất vui vẻ, lại rót đầy thêm một chén nữa, lần này quay sang hướng An Ninh Hề, "Nữ hầu đặc biệt đường xá xa xôi đến đây, quả nhân vô cùng cảm kích trước tấm lòng này của Nữ hầu, cũng xin mời Nữ hầu một chén."

Mặc dù An Ninh Hề không thích uống rượu, nhưng thấy hắn đã nói vậy, cũng không tiện khiến hắn mất mặt, nàng không còn cách nào khác chỉ đành nhấc ly rượu kề lên môi, vẫn dùng tay áo rộng che miệng sau đó lẳng lặng hất hết rượu trong chén xuống nền đất.

Sau khi mời xong hai lượt rượu, Sở Nghiệp Kỳ mới để chén ngọc trong tay xuống, tầm mắt quét nhìn một vòng quanh điện, cao giọng nói: "Thật ra hôm nay mời các vị đến đây là còn một chuyện hết sức quan trọng muốn cùng mọi người thương lượng."

Mọi người nghe thế tinh thần bắt đầu căng thẳng, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn.

Sở Nghiệp Kỳ nhíu nhẹ hai đầu mày, từ tốn nói như có điều rất lo lắng: "Các vị cũng biết thiên hạ hiện nay ngày càng hỗn loạn, cuộc sống dân sinh bấp bênh khó khăn, quân chủ Trung Chu đứng đầu thiên hạ nhưng lại ngu ngốc vô năng. Nếu cứ như vậy mãi, cuộc sống của dân chúng e là sẽ ngày càng tồi tệ hơn." Nói đến đây, hắn ngẩng đầu thiết tha nhìn mọi người trong điện, mở miệng dõng dạc hỏi, "Mọi người nghĩ xem nên làm thế nào cho phải?"

Hôm nay có mặt rất nhiều quân chủ của các nước nhỏ, nghe xong câu này, vẻ mặt người nào người nấy đều buồn rười rượi, hiển nhiên đã bị nói trúng tâm sự. Cuộc sống dân chúng của năm nước lớn mạnh kia thì đương nhiên phải tốt hơn chút, nhưng những nước nhỏ như bọn họ thì chưa chắc đã tốt được như vậy.

An Ninh Hề ngồi nghe mà không kiềm được nhếch môi, quả nhiên Sở Nghiệp Kỳ có mục đích khác. Nàng đã sớm nghĩ đến điểm này, nhưng nàng không đồng ý với đề nghị của Tri Ngọc mang tỷ phu có tài ăn nói kia của mình theo, là vì nàng muốn một mình đối phó với tất cả.

Sở Nghiệp Kỳ vừa dứt lời, trong điện rơi vào im lặng, sau đó thế tử Tây Hoa lên tiếng nói trước: "Đông Việt vương nếu đã đưa ra vấn đề này, phải chăng đã kế sách gì rồi?"

Sở Nghiệp Kỳ như chỉ đợi câu hỏi này, lập tức gật đầu nói: "Không sai, quả nhân đích thực có nghĩ ra một cách, nhưng không biết Tây Hoa có nguyện ý đồng lòng chung tay với Đông Việt ta áp dụng thay đổi nó hay không?"

Thế tử Tây Hoa nghe vậy, trên mặt lộ vẻ hiếu kỳ, "Ồ? Vậy mời Đông Việt vương nói ra xem thế nào." Mấy quân chủ các nước nhỏ cũng đều dỏng tai lên nghe ngóng, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía bậc thềm ngọc.

Sở Nghiệp Kỳ khẽ mỉm cười, "Thật ra rất đơn giản, nếu muốn khiến cho các nước nhỏ khác cũng trù phú sung túc, thì dĩ nhiên cần phải có các nước lớn của chung ta tương trợ giúp đỡ."

Thế tử Tây Hoa nghe vậy, trên mặt thoáng qua nghi ngờ, "Tương trợ như thế nào?"

Sở Nghiệp Kỳ tiếp lời: "Đương nhiên là những cường quốc của chúng ta liên thủ lại, sau đó hợp sức trợ giúp nước nhỏ của họ."

"Ha ha...." Sở Nghiệp Kỳ còn chưa dứt lời, hướng bên cạnh đột nhiên vang lên giọng cười của một cô gái, khiến cho mọi người vốn đang tập trung lắng nghe đều ngẩn người không hiểu chuyện gì, sau đó lần lượt chuyển tầm mắt sang phương hướng phát ra tiếng cười đó.

An Ninh Hề không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, sau khi cười ha hả thì quay mặt sang nhìn Đồ Di Ca ngồi kế bên cạnh, lời nói ra không cao không thấp, nhưng vừa đủ đảm bảo cho những người có mặt trong điện đều có thể nghe được.

"Đại sư ngài là người xuất gia, sẽ không nói dối, có thể trả lời bổn cung vài vấn đề nho nhỏ được không?"

Đồ Di Ca từ khi mở tiệc vẫn luôn nhắm hai mắt ngồi thiền, lúc này nghe An Ninh Hề nói thế mới từ từ mở mắt, "Thí chủ mời nói."

"Bổn cung muốn hỏi là, ví dụ như có vài hộ gia đình rất giàu có sung túc, mà hàng xóm của họ thì lại hết sức nghèo khổ, lúc bấy giờ mấy người giàu có ấy mới định thu gôm hết tiền của trong nhà lại để giúp đỡ những người hàng xóm nghèo khổ kia của họ, vậy hỏi đại sư chuyện đó là tốt hay xấu?"

Đồ Di Ca gật đầu một cái, "Đương nhiên là chuyện tốt."

Mắt An Ninh Hề ánh lên ý cười, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu trong số những người giàu có đó có người lòng dạ tính toán, số tiền bỏ ra ít hơn những người khác, có phải điều đó sẽ dẫn đến sự không tương ứng giữa những người giàu còn lại kia không?"

Đồ Di Ca đọc lên câu khẩu hiệu Phật pháp rồi gật đầu nói, "Thế nhân hầu như ai cũng chỉ biết lo nghĩ cho lợi ích riêng của mình, nếu đúng là như vậy, quả thật sẽ tạo thành sự bất công cho những nhà giàu còn lại kia."

Lần này An Ninh Hề càng vui sướng cười to hơn, trên gương mặt thanh tú lấp lánh sáng ngời, khiến bao người không thể dời mắt đi được, "Như vậy thì, cho dù mấy người giàu có đó có lòng gôm góp đủ và muốn phân phát đến tận tay hàng xóm của họ đi chăng nữa, nhưng nếu chẳng may không cẩn thận mà phân phát không đồng đều, vậy có phải lại dẫn đến sự không tương thích cho những hàng xóm nghèo khổ kia chăng?"

Đồ Di Ca thoáng giương mắt nhìn An Ninh Hề, lại gật đầu lần nữa, "Không sai, không chỉ sẽ dẫn đến sự bất bình giữa hàng xóm nghèo khổ kia, mà có lẽ những người giàu nọ cũng chẳng được lợi ích gì, ngược lại còn khiến hàng xóm nghèo khổ của họ oán hận."

An Ninh Hề hài lòng gật đầu, vỗ tay cười nói: "Thế thì tốt quá, hôm nay cuối cùng đại sư cũng giải tỏa được bao điều thắc mắc luôn đè nén trong lòng bổn cung, giờ bổn cung cảm thấy rất là thoải mái."

Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn sang mọi người, quả nhiên thấy được rất nhiều bộ mặt đang bừng tỉnh hiểu ra, trong đó đặc biệt là thế tử Tây Hoa. Mà qua đó cũng đã khiến An Ninh Hề nhìn ra hắn thực ra chỉ là một bao cỏ chính hiệu. Tầm mắt lại chuyển sang phương hướng trên thềm ngọc, Sở Nghiệp Kỳ với bộ mặt đen sì nhìn nàng tỏ vẻ không vui.

An Ninh Hề lơ đễnh cười cười, nghiêng đầu liếc nhìn Đồ Di Ca, nói với ông: "Đa tạ đại sư đã giải đáp, đại sư cứ tiếp tục ở lại đây từ từ thưởng thức món ngon, ta còn có việc nên không tiếp đãi được."

Đồ Di Ca giương mắt nhìn nàng, chỉ niệm một câu A Di Đà Phật rồi không nói thêm gì nữa.

An Ninh Hề đứng dậy, chắp tay với Sở Nghiệp Kỳ nói: "Đông Việt vương thứ lỗi, bổn cung không thể uống rượu, muốn về nơi nghỉ ngơi trước, có chỗ nào thất lễ mong Đông Việt vương không trách tội mà bỏ qua cho."

Sở Nghiệp Kỳ đang còn tức giận về chuyện nàng đã phá đám kế hoạch của mình, nhưng nghĩ tới thân phận của nàng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành gật đầu, nhưng giọng điệu lạnh hẳn đi: "Nào có, Nữ hầu mệt thì nên về nghỉ ngơi, bổn vương đã chiêu đãi không chú đáo, lẽ ra phải mong Nữ hầu lượng thứ mới đúng."

An Ninh Hề gật đầu nói tiếng cám ơn, tầm mắt ngập ngừng dừng trên người hắn vài giây rồi xoay người rời đi, một thân cung trang trắng ngời càng khiến cho bóng lưng nàng thêm phần lạnh lẽo cô đơn, giống như chỉ một mình nàng lặng lẽ tiếp bước đi về con đường phía trước nhưng ngàn năm không có bến dừng.

Thấy hình ảnh đó Sở Nghiệp Kỳ kinh hãi không thôi, trái tim cũng chệch đi một nhịp. Sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

An Ninh Hề vừa ra khỏi cửa điện, Vũ Chi Duệ đã đứng chờ liền bước lên nghênh đón, đi theo phía sau nàng về nơi ở nghỉ ngơi.

Vừa đi vài bước, phía sau điện Triêu Dương vang lên tiếng động, An Ninh Hề dừng bước quay đầu nhìn lại, trông thấy những vị khách quý mới còn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trong điện lúc này cũng ùn ùn đi ra khỏi điện, có lẽ đoạn bàn luận kia của nàng đã khiến cho đám người nọ nhận ra lợi hại trong đó, nên cũng tìm cớ cáo từ.

Nghĩ tới đây, An Ninh Hề không nhịn được bật cười, Đông Việt lại muốn cùng Tây Hoa và Nam Chiêu hợp tác, còn định viện cớ giúp đỡ để sát nhập các nước nhỏ về nước của mình, đúng là nằm mơ.

Nàng sao có thể để Sở Nghiệp Kỳ được như ý.

Vừa quay đầu định đi tiếp, bỗng thấy một bóng người đang từ từ bước tới ở phía trước. Dưới ánh trăng chiếu rọi, toàn thân xiêm y trắng muốt của người đến như được phủ lên vầng sáng vàng nhạt, theo mỗi bước chân khoan thai của hắn, nhìn vào khiến người ta có cảm giác như vị Thần Tiên đang đi giữa ngàn mây.

An Ninh Hề ngạc nhiên nhìn người đã đi tới trước mặt, không nhịn được hỏi ra miệng, "Tri Ngọc, sao lại đến đây?"

Tri Ngọc đi tới trước mặt nàng, hơi mỉm cười nói: “Quân thượng đi khá lâu mà chưa thấy về, Tri Ngọc có chút lo lắng, vì vậy mới đến đây xem thế nào.” Nói xong tầm mắt hắn chuyển sang phương hướng điện Triêu Dương, sau đó dừng lại trên người người vận bộ y phục xanh thẫm rất lâu mà không dời đi.

An Ninh Hề theo tầm mắt của hắn nhìn lại mới phát hiện người hắn đang nhìn chằm chằm chính là thế tử Tây Hoa vừa mới được nàng nhận định là bao cỏ chính hiệu.

Xoay mặt nhìn về phía Tri Ngọc, nàng vốn định hỏi thăm một phen, nào ngờ hắn đã dời đi tầm mắt, còn đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình. An Ninh Hề lúc này mới sững lại, thầm nghĩ trong lòng có lẽ mình đã lo nghĩ nhiều rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK