• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đã về khuya, vậy mà ánh đèn trong thư phòng cạnh cung Trữ Minh vẫn còn thắp sáng trưng. Có cung nhân tiến lên mời An Ninh Hề về chánh điện nghỉ ngơi thì bị An Ninh Hề đuổi ra ngoài. Cả thư phòng lúc này vô cùng vắng vẻ trống trải, ngoài An Ninh Hề ở trong điện và Vũ Chi Duệ ở bên ngoài đang canh gác ra, thì trong phạm vi mười trượng không còn người nào khác nữa.

Có điều trong phạm vi mười trượng này tất nhiên không bao gồm trên mái nhà thư phòng, bởi vì lúc này Tần Hạo vừa thả người chạm xuống nóc nhà.

Dù sao cũng là cung điện, không thể tùy tiện dỡ mái ngói, Tần Hạo đành phải dùng chân câu mái hiên treo ngược nửa người, chừa ra đúng đôi mắt để có thể thấy rõ diễn biến xảy ra bên trong phòng. Nếu không phải võ nghệ thật sự cao thâm, e là lúc này Vũ Chi Duệ đã phát hiện ra hắn rồi.

Tấm rèm che treo giữa cột trong phòng khẽ lay động theo làn gió, sau đó khôi phục lại sự yên tĩnh. Dáng vẻ An Ninh Hề giờ đã không còn trong trạng thái mệt mỏi tựa vào sau ghế như lúc hắn gần đi nữa. Lúc này nàng ta đang ngồi rất nghiêm túc sau bàn viết vẽ gì đó, động tác tuy không nhanh nhưng nét mặt thì hết sức tập trung, thỉnh thoảng ngừng lại nghiêng đầu trầm ngâm suy tư chốc lát, sau đó lại tiếp tục với công việc trước đó.

Tần Hạo thấy khó hiểu, thị lực hắn rất tốt, chăm chú nhìn kỹ thì thấy thứ dưới tay bị An Ninh Hề vẽ loạn lung tung là một tấm địa đồ, dựa vào kinh nghiệm từng lãnh binh tác chiến nhiều năm của hắn để xem, địa hình đang miêu tả trên đó dường như là Trung Chu.

Vừa nhận ra điều đó, Tần Hạo lập tức nghĩ đến lời mới vừa rồi công tử nói, Nữ Hầu quả thật bảo người khác đừng lo lắng nhưng bản thân nàng ta thì đang tự mình nghĩ cách ứng phó.

An Ninh Hề như thế này khiến Tần Hạo vô cùng kinh ngạc. Trước kia ngay cả địa đồ của quốc gia mình mà Nữ Hầu còn không phân biệt được, vậy mà bây giờ lại đang khoanh vùng địa phận trên đất của quốc gia khác.

Chuyện này cũng giống như nhìn thấy một công tử giàu có thường ngày chỉ biết dắt chó đi dạo, nuôi trồng bón hoa; nhưng chỉ trong một đêm tự nhiên biến thành một học trò siêng năng chăm chỉ, học tập tiến bộ vượt bậc, thảo nào vẻ mặt Tần Hạo lại tỏ ra kinh ngạc đến thế. Nhưng hắn không quan tâm những thứ này, điều quan trọng nhất với hắn trên đời này chính là công tử, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ công tử, còn những chuyện khác hắn không cần thiết quản nhiều, mà cũng không muốn quản.

Lúc này An Ninh Hề đã vẽ xong, nàng gác cây bút sang một bên rồi cẩn thận xem qua bản địa đồ lần nữa, cuối cùng sau khi đã xác nhận không có vấn đề gì mới lên tiếng gọi Vũ Chi Duệ ở bên ngoài đi vào.

Tần Hạo nghe thấy An Ninh Hề gọi Vũ Chi Duệ vào, hắn theo phản xạ nép sát người vào sát góc trên mái nhà, dù sao võ nghệ của Vũ Chi Duệ cũng được xưng là đệ nhất Nam Chiêu, tuy không bằng mình, nhưng đề phòng kẻo bị hắn phát hiện vẫn tốt hơn.

Sau khi Vũ Chi Duệ vào điện, An Ninh Hề chỉ vào bản địa đồ trên bàn đã được nàng cho vào phong thư, căn dặn nói: "Tìm một người làm việc lanh lợi đem phong thư này gấp rút đưa đến Trung Chu. Nhớ kỹ, nhất định phải đến đó trước năm ngàn tinh binh của Hoắc Tiêu phái đi, hơn nữa, còn phải tự mình giao cho hoàng đế Trung Chu."

Vũ Chi Duệ thấy phong thư kia hết sức bình thường, không giống như bên trong chứa đựng vật gì khẩn cấp, nhưng sao vẻ mặt của quân thượng lại nghiêm túc như vậy, còn muốn giao đến tận tay hoàng đế Trung Chu? Ngước mắt thấy An Ninh Hề vẫn đang đợi mình, hắn lập tức thu hồi suy nghĩ, chắp tay nói với An Ninh Hề: "Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

An Ninh Hề gật đầu một cái, phất phất tay ý bảo hắn có thể đi được rồi, sự mệt mỏi trước đó lúc này mới bộc lộ ra.

Tần Hạo không ở lại theo dõi An Ninh Hề nữa, ngay lập tức lướt nhanh trên mái nhà đuổi theo phương hướng Vũ Chi Duệ rời đi.

Vũ Chi Duệ tìm khắp cả cung Trữ Minh cũng không tìm được ai thích hợp để làm việc này. Lúc này đêm đã khuya, muốn tìm người cũng khó, nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của quân thượng. Sau cùng, hắn chỉ đành tìm một tiểu thái giám bộ dáng tạm coi như lanh lợi hơn nữa còn biết chút công phu. Cho tiểu thái giám một lệnh bài, để hắn có thể dễ dàng thông qua các trạm dịch rút ngắn khoảng cách tám trăm dặm, chuyển lại lời của Nữ Hầu căn dặn lại một lần nữa, sau đó bảo hắn lập tức lên đường.

Tiểu thái giám có được cơ hội làm việc cho quân thượng, nghĩ đến ngày sau mình có thể một bước lên mây, nên ngay lập tức gật đầu lia lịa vội vàng khởi hành.

Lần này Tần Hạo đổi mục tiêu đuổi theo tên tiểu thái giám.

Còn khoảng cách sắp đến cửa cung, Tần Hạo biết không thể chậm trễ nữa, nếu một khi tiểu thái giám ra khỏi cửa cung thì sẽ khó xuống tay. Vì vậy hắn ngay tức khắc phi thân xuống, không chút do dự điểm huyệt tiểu thái giám. Dựa vào võ công của hắn, muốn đối phó với tiểu thái giam này cũng giống như tiện tay phẩy cây phất trần một cái vậy. Tại thời điểm đó, tiểu thái giám còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì thì đã hôn mê bất tỉnh.

Tần Hạo kéo tiểu thái giám qua một bên giấu kỹ trong góc tối, sau đó sờ soạng vào lồng ngực hắn lấy ra phong thư, vận khinh công phi nhanh về hướng điện Trọng Hoa.

Sau khi rơi xuống đất, khoảnh khắc đẩy ra cửa điện, Tần Hạo giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy một An Ninh Hề thứ hai.

Tri Ngọc lúc này cũng đang ngồi sau bàn hý hoáy vẽ gì đó, y hệt như ban nãy khi hắn nhìn thấy An Ninh Hề. Tiếng bước chân của hắn tiến vào khiến Tri Ngọc dừng tay, rồi từ tốn ung dung gác bút sang một bên ngẩng đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: "Có thu hoạch?"

Tần Hạo gật đầu tiến lên giao phong thư mình chặn lấy được, hơn nữa còn thuật lại chuyện Nữ Hầu muốn đưa thư khẩn đến Trung Chu.

Tri Ngọc rút tấm địa đồ da dê ra rồi trải rộng ra xem, nụ cười ôn hòa trên gương mặt vốn hơi tái nhợt dần dần tắt lịm cho đến khi hoàn toàn biến mất.

"Đây là Nữ Hầu tự tay làm?" Tri Ngọc ngước mắt lên nhìn Tần Hạo, trong giọng nói có sự dao động mà bình thường rất hiếm khi xuất hiện.

"Dạ, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, công tử đã nhìn ra được gì?"

Tri Ngọc nghe xong lời của Tần Hạo, lấy tờ giấy mình cũng vừa mới vẽ cầm lên xem. Tần Hạo tập trung nhìn kỹ thì phát hiện nội dung trên tờ giấy đó giống hệt như tấm địa đồ mà An Ninh Hề đã vẽ. Nhưng điều khiến Tần Hạo khiếp sợ chính là, tờ giấy của Tri Ngọc là dùng bút vẽ trực tiếp ra địa hình sơ lược của Trung Chu, chứ không giống như An Ninh Hề là vẽ phác thảo trên tấm địa đồ có sẵn. [truyện được cập nhật nhanh nhất tại lequydon.com]

Sau một lúc khiếp sợ thì Tần Hạo cũng thở hắt thoải mái, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến sa trường ngần năm ấy của công tử, muốn trực tiếp vẽ ra bản đồ cả thiên hạ này có lẽ cũng dễ dàng chỉ trong nháy mắt.

Trong lúc Tần Hạo đang suy tư tự hỏi, Tri Ngọc đã đem hai tấm bản đồ ra cẩn thận so sánh đối chiếu lại, sự hoài nghi đối với An Ninh Hề trước đó tại thời điểm này bắt đầu lan rộng trong lòng. Hôm nay hắn có thể xác định, mặc kệ hắn có dọ thám biết được nguyên nhân chân chính về sự biến hóa của Nữ Hầu hay không, thì việc Nữ Hầu đã thay đổi hoàn toàn là sự thật trăm phần trăm. Mà sự biến hóa này tuyệt đối không phải là cái gì mà mất trí nhớ như đã nói trước đó, mà như đã biến thành một người khác nhiều hơn.

Tấm bản đồ trong tay là thứ chứng minh tốt nhất.

An Ninh Hề khoanh lại vài vị trí địa lý có lợi cho việc tác chiến trên tấm bản đồ Trung Chu, nàng ta đương nhiên biết Hoắc Tiêu không phải là hạng người tầm thường, những địa lý vị trí đặc thù này tất nhiên hắn cũng biết được. Nhưng ở mỗi địa phương nàng đều đặc biệt ghi chú lại hết sức rõ ràng, địa lý nào thích hợp cho chiến thuật nào, đồng thời những chiến thuật nào cần cho những tình huống bất ngờ xảy ra, Tri Ngọc quả thật đánh giá rất cao những kiến giải trong đó.

Đây hiển nhiên chính là tấm bản đồ bố trận để đối phó tiến đánh Đông Việt. Cũng vì vậy, Tri Ngọc mới dám xác định người làm ra bức vẽ này tuyệt đối không phải là Nữ Hầu trước kia.

Tuy nhiên, cách kiến giải của An Ninh Hề mặc dù rất độc đáo, có một số chiến thuật đến Tri Ngọc cũng chưa từng thấy bao giờ, phân tích kỹ lại thì vẫn còn có chỗ thiếu sót. Nàng không có nhiều kinh nghiệm chiến tranh thực tế, bản đồ bố trận này tuy tỉ mỉ nhưng có nhiều điểm không mấy thực tế, những lý luận suông thì cũng giống như đánh trận trên giấy.

Tri Ngọc xem lại lần nữa bản vẽ mình phát thảo, sau đó nhấc bút chấm mực thêm một số chi tiết lên tấm bản đồ của An Ninh Hề vẽ. Sau khi làm xong, hắn thổi khô tấm bản đồ rồi gấp lại như cũ bỏ vào phong thư, hoàn toàn giống hệt như lúc Tần Hạo lấy ra.

Tri Ngọc đứng dậy, nhét phong thư vào tay Tần Hạo, ung dung bước sang bên cạnh rót cho mình cốc trà, sau khi uống một hớp mới nói: "Hãy làm theo lời Nữ Hầu, đem phong thư này đưa đến đó trước, ta vốn đang lo lắng Tây Hoa lần này cứu viện sẽ không tránh khỏi hao binh tổn tướng, lần này xem ra ngược lại cũng không chừng."

Hắn vốn nghĩ thế này. Đông Việt đang là một trong những quốc gia lớn mạnh nhất hiện nay, binh lực của Tây Hoa tuy có khả năng chống đỡ được, nhưng tổng thể mà nói thì thực lực của một nước không bằng Đông Việt. Nếu vì cứu viện Trung Chu mà bị Đông Việt kéo vào vũng lầy chiến tranh dài hạn, e rằng Tây Hoa sẽ gặp phải không ít nguy cơ.

Vì vậy nên vừa rồi hắn mới định làm một tấm bản đồ bố trận gửi đến tiền tuyến, hy vọng có thể bảo đảm Tây Hoa không tổn thất binh lực, nhưng làm vậy e là sẽ khiến cho thân phận của mình bị bại lộ. Nào ngờ lúc này An Ninh Hề cũng làm một bản đồ bố trận muốn gửi đến Trung Chu, như vậy không cần hắn ra mặt mà cũng có thể giải quyết được chuyện này, thật sự không còn gì tốt hơn.

Tần Hạo nghe lời căn dặn của Tri Ngọc lập tức đi làm theo, Tri Ngọc đứng cạnh bàn mân mê cốc trà trong tay, trầm ngâm suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Nữ Hầu của ngày hôm nay kỳ lạ như vậy, mình tốt nhất vẫn nên đề phòng thì hơn, huống chi trận ám sát ngày hôm đó, bởi vì Tần Hạo rat ay cứu giúp nên đã khiến cho nàng ta hoài nghi, nếu như lúc này không nghĩ ra kế sách để ứng phó, sợ là về sau sẽ khó tránh khỏi những rắc rối.

Tri Ngọc để cốc trà trong tay xuống, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi cất bước thong thả đi tới đi lui trong điện, hắn vận một thân xiêm y tuyết trắng, ống tay áo rộng lớn đung đưa nhẹ theo mỗi chuyển động bước đi, phong thái nhẹ nhàng có cảm giác như đang bay bổng.

Sau khi đi một vòng, Tri Ngọc lập tức sắp xếp rõ ràng các mối quan hệ mà hắn đã âm thầm bố trí trong thành Kim Lăng lại một lần nữa, lúc này Tần Hạo cũng vừa đúng lúc quay về điện.

Tác phong làm việc của Tần Hạo xưa nay luôn nhanh nhẹn, quay lại giải huyệt cho tiểu thái giám nọ chỉ trong nháy mắt, khiến cho tiểu thái giám kia còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, thậm chí còn nghi ngờ không biết chuyện mình vừa ngất đi có thật hay không. Chắc hẳn tên tiểu thái giám còn đang ôm theo mộng đẹp mà đi đến Trung Chu.

Tri Ngọc thấy Tần Hạo trở lại, cười nhạt nói với hắn: "Ngày mai đi điều tra lại thích khách lần trước đã ám sát Nữ Hầu đi."

Tần Hạo sững sốt, không nhận lời ngay mà suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói với Tri Ngọc: "Lần trước thuộc hạ vô tình nhìn thấy Vũ thái phó dẫn theo rất nhiều cấm vệ quân xuất cung, trong lòng thấy hiếu kỳ nên cũng có hỏi thăm xem thế nào, nghe hắn nói là phải đi tiêu diệt tổ chứ nào đó đã ám sát Nữ Hầu, lúc này e rằng cái tổ chức đó chắc đã bị tiêu diệt rồi, sợ là sẽ rất khó cho việc điều tra."

Tri Ngọc nghe vậy thoáng giật mình, có phần bất ngờ đối với thủ đoạn mau lẹ sắc bén của Nữ Hầu. Hắn suy tư mãi lúc lâu mới nói với Tần Hạo: "Nếu đã vậy, trong khoảng thời gian này hãy thông báo cho các thế lực mà chúng ta đã an bài ở trong thành Kim Lăng nên cẩn thận chút, đừng vội hành động kẻo bị phát giác."

Lần này, trên mặt Tri Ngọc không còn nét cười dịu dàng như mọi khi nữa, dáng vẻ thoắt cái đã chuyển sang lạnh lùng, khiến Tần Hạo trong nháy mắt cảm thấy như gặp lại vị tướng quân trẻ tuổi năm nào rong ruổi chốn sa trường, gieo nỗi kinh sợ chấn động thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK