Điện Tri Ngọc nằm phía Tây vương cung Tây Hoa bị đóng cửa đã lâu, nay được dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, cũng chính là chỗ ở mới của Phong Dực, tên điện cũng chính là cái tên mà Phong Dực dùng khi rời khỏi Tây Hoa. Có điều, lúc này điện Tri Ngọc đã được đổi tên thành điện Trọng Hoa, trước cửa cũng được trồng rất nhiều trúc, nhìn qua rất giống với điện Trọng Hoa ở Nam Chiêu.
Phong Dực lúc này vẫn mặc bộ đồ trắng như trước kia, tóc chỉ cột tùy ý thả ra sau đầu, trước trán buông rũ vài sợi che đi đôi mắt sáng, nhưng không che được ý cười đang tràn khắp cả khuôn mặt. Hắn ngồi bên bàn đọc thư, không phải thư Nam Chiêu gửi tới, mà là tin tức do tai mắt của hắn nằm vùng trong vương cung Nam Chiêu đưa về.
Xem ra Nữ Hầu đã phát hiện ra manh mối rồi, thật làm khó cho nàng ấy, vì để chứng minh thân phận hắn mà phái Lang Thanh Dạ đi Trung Chu. Có điều, tại sao nàng ấy phải làm vậy?
Tần Hạo và Lật Anh Thiến đứng bên cạnh lúc này nhìn thấy nụ cười sâu xa của hắn đều đưa mắt nhìn nhau.
"Tướng quân, người nhận được tin tức gì vậy?" Rốt cuộc Tần Hạo không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Phong Dực hoàn hồn, không trả lời mà hỏi ngược lại một vấn đề rất kỳ lạ, "Nếu như có một cô gái, sau khi chàng trai rời đi rồi mà cô gái đó luôn nỗ lực tìm kiếm, và khi chàng trai đó xuất hiện thì cô gái ấy lại hết lòng trợ giúp, vậy cô gái đó có mục đích gì đây?"
Tần Hạo và Lật Anh Thiến đều ngạc nhiên, sau đó hai người không nhịn được cùng bật cười. Lật Anh Thiến nói trước: "Còn có mục đích gì nữa chứ? Đương nhiên là bởi vì cô gái kia thích chàng trai ấy rồi."
Tần Hạo cũng gật đầu phụ họa, "Nhất định là vậy, đây rõ ràng chính là biểu hiện khi thích một người."
Phong Dực nghe mấy lời này ánh mắt hơi mất tự nhiên, sau đó liếc mắt nhìn hai người, cười chế nhạo, "Xem ra hai người các ngươi ngược lại hiểu rất rõ."
Tần Hạo và Lật Anh Thiến nghe vậy liền đỏ mặt, ngượng ngùng không dám lên tiếng nói gì nữa.
Phong Dực không trêu chọc hai người nữa, khoát tay nói, "Lui xuống hết đi, hãy chuẩn bị cho tốt, Phong Vô Thù sắp quay về rồi."
Tần Hạo và Lật Anh Thiến lập tức bẩm vâng. Lúc hai người đang định rời đi thì Tần Hạo chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu lại hỏi y: "Tướng quân, thân phận của người... Trung Chu vẫn chưa thừa nhận sao?"
Mẫu thân Phong Dực chỉ là một cô gái dân gian bình thường, nói thẳng ra hắn chỉ là con riêng của Tây Hoa vương, cho nên không ai biết được thân phận thật của hắn. Nhưng Tần Hạo đồng sinh cộng tử với Phong Dực bao lâu nay nên từ lâu hắn đã biết sự thật này, hôm nay thân phận của Phong Dực bị bại lộ, hắn đương nhiên quan tâm không biết chuyện này có được các quốc gia khác chấp nhận hay không.
Phong Dực nghe vậy cười nhìn hắn: "Ngươi thấy Trung Chu có thừa nhận hay không quan trọng sao?" Tần Hạo đang sửng sốt thì nghe Phong Dực bổ sung thêm một câu, "Có điều nếu Lang Thanh Dạ ở đó, phía bên Trung Chu rất nhanh sẽ có tin tức thôi."
Tần Hạo và Lật Anh Thiến gần như đồng thanh hỏi lại: "Lang Thanh Dạ?"
Phong Dực gật đầu, "Đó là sự sắp xếp của Nữ Hầu."
Tần Hạo vẫn không hiểu, là con gái nên Lật Anh Thiến đã hiểu ra được phần nào, nàng cười hỏi Phong Dực: "Chẳng lẽ cô gái mà vừa rồi tướng quân nhắc tới... chính là Nữ Hầu?"
Trong lòng Phong Dực thoáng dâng lên một cảm xúc khác lạ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, "Hai vị tướng quân còn nhiều việc phải làm, mau lui ra đi."
Lật Anh Thiến biết mình đoán đúng rồi, kéo vai áo Tần Hạo còn đang ngây người cùng đi ra ngoài.
Phong Dực cúi đầu nhìn phong thư trong tay, trong đôi mắt đen sáng ngời như ngọc nặng trĩu sâu kín, hồi lâu mới thở dài một tiếng: "An Ninh Hề à An Ninh Hề, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì...?"
Tại thư phòng của An Ninh Hề trong vương cung Nam Chiêu, nhóm người Hoắc Tiêu vừa bẩm báo xong tình hình huấn luyện quân đội xin cáo lui. An Ninh Hề ngồi ngay ngắn sau bàn xem tấu chương, bàn tay cầm bút lông đột nhiên trượt một cái, vết mực lập tức lem lên bản tấu chương. Nàng nhíu nhíu mày, đang định dùng khăn lụa lau đi vết mực, bỗng nhiên có người vội vã xông vào điện.
"Quân thượng, xảy ra chuyện lớn rồi." Vũ Chi Duệ quỳ sụp xuống sàn, gấp gáp bẩm báo.
An Ninh Hề dừng tay đưa mắt nhìn hắn, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?"
"Quân thượng, Phong Vô Thù..."
An Ninh Hề nghe được cái tên này, vẻ mặt liền biến đổi, vội hỏi lại: "Hắn làm sao?"
Vũ Chi Duệ qùy xuống, "Xin Quân thượng bớt giận, Phong Vô Thù đang trên đường áp giải về Tây Hoa thì bị Đông Việt cướp đi."
An Ninh Hề nghe vậy lập tức đứng bật dậy, bút lông trong tay chưa kịp đặt xuống đã bị nàng bẻ gãy, "Có chắc là Đông Việt làm?" Mặc dù xảy ra chuyện như vậy nhưng giọng nói của nàng vẫn rất bình tĩnh, chỉ có hơi thở bất ổn là cho thấy nàng đang rất tức giận.
Vũ Chi Duệ vội trả lời: "Khẳng định là Đông Việt, thuộc hạ đã điều tra ra."
An Ninh Hề ném phần bút gãy bị làm đôi trong tay đi, bước sang bên cạnh hai bước, một lúc sau mới bình tĩnh lại, "Nếu đã vậy, chúng ta cứ chờ xem Đông Việt sẽ làm gì tiếp theo." Nói xong, nàng gọi Yến Lạc đang đứng cạnh cửa vào, "Thay bổn cung gửi thư thông báo chuyện này với Tây Hoa."
Yến Lạc khom người nhận lệnh.
An Ninh Hề quay lại bàn ngồi xuống, bắt đầu nghĩ cách đối phó. Bước tiếp theo chắc chắn Đông Việt sẽ lấy cớ thân phận Phong Dực không danh chính ngôn thuận mà phất cờ ủng hộ Phong Vô Thù. Hy vọng phía Lang Thanh Dạ sẽ sớm có tin tốt.
May mắn là chuyện xảy ra sau đó không khiến An Ninh Hề thất vọng. Đông Việt muốn hỗ trợ Phong Vô Thù cũng phải mất một thời gian, mà ngay trong lúc này Lang Thanh Dạ đã dựa vào tài ăn nói khéo léo của mình thuyết phục được Hoàng đế Định Gia.
Thật ra hắn chỉ có chỉ ra một điểm: Tây Hoa vốn đã có thể kiềm chế Đông Việt, mà nay lại có thêm Phong Dực, Tây Hoa càng như hổ mọc thêm cánh, vừa hay Đông Việt và Trung Chu vẫn đang mang thù cũ, do đó cuối cùng hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ mà An Ninh Hề giao phó một cách suông sẻ.
Ngày thứ năm sau khi Đông Việt cướp được Phong Vô Thù, Trung Chu gửi thư tới Tây Hoa, chính thức thừa nhận Phong Dực là vương tử Tây Hoa.
An Ninh Hề nhận được tin này lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Còn phía Đông Việt lúc bấy giờ mới nhận thấy đang có điều bất ổn. Ngày thứ hai sau khi Trung Chu tuyên bố thừa nhận thân phận của Phong Dực liền loan tin thế tử Tây Hoa - Phong Vô Thù đang ở Đông Việt, đồng thời Đông Việt có ý muốn giúp hắn quay về Tây Hoa.
Phong Dực đang gảy đàn trong rừng trúc thì nhận được tin này, sau khi khúc nhạc kết thúc mới cười nói với Tần Hạo: "Lần trước ta đã nói Đông Việt vương sẽ không cam lòng, sớm muộn cũng không tránh khỏi đánh một trận, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy." Nói xong hắn cười càng tươi hơn, "Lâu rồi không được ra chiến trường, thật sự cũng có chút mong đợi."
Nói xong hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, mắt lóe lên tia sáng cười hứng thú.
Chưa tới nửa tháng sau đó, Đông Việt dẫn theo Phong Vô Thù suất mười vạn binh hướng tới biên giới Trường An, mà Phong Dực sau khi nhận được tin cũng rất tích cực ứng chiến, tự mình dẫn năm vạn binh ra đến cách thành trăm dặm, hai quân giằng co nhau ở cửa khẩu Bình Cốc rộng lớn.
Vì để biểu hiện sự coi trọng của Đông Việt đối với Phong Vô Thù, cho nên lần này Sở Nghiệp Kỳ vẫn tự mình dẫn quân xuất chinh. Có điều Tuyên Tử Đô không đi cùng hắn, bởi vì Tuyên Tử Đô đã quyết liệt phản đối trận chiến này.
Ông ta phân tích kỹ càng cho Sở Nghiệp Kỳ thấy, rằng nền tảng của Phong Dực ở Tây Hoa rất vững chắc, còn Phong Vô Thù từ lâu đã mất lòng tin của dân chúng, lần này gây chiến chắc chắn sẽ hao binh tổn tướng. Nào ngờ lời khuyên của ông ngược lại càng kích thích lòng hiếu thắng của Sở Nghiệp Kỳ.
Sở Nghiệp Kỳ là người tự phụ, mấy trận chiến trước liên tục thất bại khiến cho lòng hắn ấm ức bực bội, bây giờ khó khăn lắm mới túm được Phong Vô Thù để dùng làm mồi, sao hắn lại không nắm ngay lấy chứ.
Ngày hắn suất quân ra khỏi thành, Tuyên Tử Đô đứng trên cổng thành đưa tiễn, ông ta chợt nhớ tới lời người kia từng nói năm đó, nàng ấy nói sẽ có một ngày Sở Nghiệp Kỳ bị thất bại bởi chính tính cách của mình, xem ra lời nói ấy ứng nghiệm rồi.
Sau khi hạ trại ở cửa khẩu Bình Cốc, Sở Nghiệp Kỳ nhớ lại những lời Tuyên Tử Đô nói, lúc này mới cảm thấy có chút lo lắng với việc giúp Phong Vô Thù vực dậy, nhưng có lẽ kết quả sẽ không tốt như mong đợi. Không ngờ Phong Dực chỉ dẫn năm vạn binh đến ứng chiến, hơn nữa sau khi Phong Vô Thù ra ngoài khảo sát trở về nói với hắn thuộc hạ Chu Lập dưới trướng của hắn không cùng theo tới đây, chắc chắn vẫn chưa quy thuận Phong Dực.
Lúc này Sở Nghiệp Kỳ mới yên tâm toàn lực trợ giúp Phong Vô Thù. Riêng Phong Vô Thù thì không ngừng đổ mồ hôi hột, kim ấn có thể chứng minh thân phận trên người hắn đã không cánh mà bay, lúc này chỉ có thể thầm cầu nguyện Sở Nghiệp Kỳ không hỏi đến.
Tin tức Phong Dực chỉ dẫn năm vạn binh đi ứng chiến được truyền ra khiến An Ninh Hề đang ở Nam Chiêu đứng ngồi không yên. Đã ba ngày liền nàng cho triệu kiến Hoắc Tiêu hỏi thăm tình hình binh lực hiện nay của Nam Chiêu, nàng đang tính đến trường hợp ngộ nhỡ Tây Hoa thất bại thì mình có nên trợ giúp hay không. Mà Hoắc Tiêu trả lời nàng hầu như đều có tiến bộ rất tốt, nhưng còn thiếu kinh nghiệm.
Thật ra An Ninh Hề không muốn bại lộ chuyện quân sự của Nam Chiêu quá sớm, vì vậy nàng mới dằn lòng chờ tin tức, chỉ hy vọng Phong Dực không làm nàng thất vọng.
Thế nhưng có nhiều sự việc luôn nằm ngoài dự tính của mọi người.
Tây Hoa và Đông Việt giằng co nhau được năm ngày thì chính thức giao chiến, mặc dù Phong Dực tự mình dẫn binh nhưng từ đầu tới cuối không hề xuất hiện, mà Sở Nghiệp Kỳ thì làm gương cho binh sĩ xung phong đi đầu, lòng quân phía Đông Việt càng thêm phấn chấn, chỉ trong thời gian ngắn đã dồn quân Tây Hoa lui về ba mươi dặm.
Sau khi giành được thắng lợi trong trận chiến mở màn, lòng Sở Nghiệp Kỳ càng thêm kiên định, lập tức quên bẵng đi những lời Tuyên Tử Đô đã khuyến cáo, càng đánh càng hăng. Ba ngày sau đó đều liên tục giành chiến thắng. Quân đội Tây Hoa dường như chỉ ngã một cú đã không gượng dậy nổi, tổn hại mấy ngàn binh, tiếp tục lui binh lại chín mươi dặm và tạm thời đóng quân tại đó. Sự việc đó khiến cho người người đều hoài nghi danh tiếng chiến thần của Phong Dực, thậm chí còn có lời đồn rằng chiến thần vừa từ cõi chết trở về này không phải là chiến thần năm xưa mà là người khác giả mạo.
An Ninh Hề nhận được tin liền nhốt mình trong thư phòng suốt hai ngày, không ngừng tự hỏi có nên xuất quân trợ giúp hay không, cho đến khi Vũ Chi Duệ gõ cửa báo vừa nhận được tin mới.
An Ninh Hề mở cửa ra liền thấy Vũ Chi Duệ đang lo lắng nhìn nàng, giọng nói cũng rất nghiêm trọng: "Quân thượng, ở cửa khẩu Bình Cốc truyền tin về báo toàn quân Tây Hoa đã bị quân Đông Việt bao vây."
An Ninh Hề trợn mắt, hoảng hốt nhìn hắn, sau đó đột nhiên xoay người bước nhanh hai bước vào trong điện, Yến Lạc đang đứng canh cửa trong mắt cũng thoáng hiện vẻ lo lắng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, An Ninh Hề lại quay trở ra, nét hoảng hốt trong mắt đã không còn nữa, bình tĩnh ra lệnh, "Truyền lệnh cho Hoắc Tiêu, lập tức dẫn năm vạn binh, ngay ngày mai tới cửa khẩu Bình Cốc cứu viện!" Vũ Chi Duệ nhận lệnh, đang định quay đi thì bị An Ninh Hề gọi lại, "Truyền lệnh xuống, ngày mai bổn cung muốn tự mình xuất binh."