• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời càng ngày chói chang, thời gian chậm rãi trôi qua. An Ninh Hề dần dần lo lắng vì vẫn không đợi được tin tức của Yến Lạc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không ổn nên vội vàng đứng dậy. Cố Bằng Hiên cũng đứng lên theo nàng.

“Ninh Hề, tỷ muốn đi đâu?” Cố Bằng Hiên thấy nàng muốn đi nên vội vàng hỏi.

An Ninh Hề xoay người nhìn hắn, “Ta xuống dưới tìm Phong Dực.”

Cố Bằng Hiên vội tới trước kéo nàng lại, “Tỷ đang nói cái gì thế? Tỷ mới vừa được cứu lên, giờ lại muốn đi xuống à?”

An Ninh Hề vùng ra khỏi tay hắn, “Không cứu được Phong Dực ta không yên lòng.”

Cố Bằng Hiên há miệng, cuối cùng vẫn nói ra lời độc ác: “Ngộ nhỡ... Nếu y chết rồi thì sao? Tỷ đi xuống có lẽ là làm việc mất công. Nếu có thêm nguy hiểm gì thì tình huống càng tồi tệ hơn.”

An Ninh Hề đột nhiên quay đầu trừng hắn, “Chàng nhất định còn sống!” Nói xong lập tức đi về phía trước. Cố Bằng Hiên hơi ngơ ngẩn sau đó hắn cười khổ rồi đuổi theo sát bước nàng.

An Ninh Hề đang định đi tới nơi tụ họp binh lính ở chỗ đỉnh núi bằng phẳng ngày hôm qua thì Yến Lạc đã chạy gấp tới. An Ninh Hề vội vàng đón.

“Sao rồi? Có tìm thấy Phong Dực không?”

Yến Lạc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sốt ruột, “Không có. Lật tuớng quân và Tần tướng quân nhận được tin tức nô tỳ đưa tới đã lập tức đi xuống, nhưng chỉ có thi thể binh lính Trung Chu tứ tán ở chân núi, căn bản không tìm được điện hạ.”

An Ninh Hề cau mày suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ không có các binh lính khác của Trung Chu hoặc Đông Việt ở dưới đó tìm kiếm Phong Dực sao?”

“Không có.” Yến Lạc bổ sung: “Bọn họ thấy một đường kiếm sâu trên vách núi. Tần tuớng quân nói có thể là điện hạ lưu lại, sau đó lại tìm được thanh kiếm Sương Hoa Vương thượng tặng cho điện hạ ở cách đó không xa, tuy nhiên vẫn không thấy bóng dáng của điện hạ đâu.”

Trên mặt An Ninh Hề lộ ra vẻ vui mừng, “Thật ư? Như vậy nhất định chàng vẫn còn sống.”

Yến Lạc gật đầu.

An Ninh Hề ôm ngực không biết nên cười hay nên khóc. Chỉ chớp nhoáng qua đi nhưng nàng như thể đã trải qua bi thương cùng cực và vui sướngs cực hạn. Trong mắt vẫn ngấn ướt lệ.

Vừa phản ứng lại nàng lại lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu Phong Dực còn sống mà lại không có binh lính đi tìm chàng ở dưới chân núi. Chẳng lẽ đã bị tìm thấy trước?

An Ninh Hề càng nghĩ càng lo lắng. Nàng vội vàng đi lên phía trước, Yến Lạc cùng Cố Bằng Hiên đuổi sát theo bước nàng.

Vừa tới trại lính ở nơi bằng phẳng thì Tần Hạo đa ra đón. Hắn chắp tay với nàng nói: “Vương thượng, có sứ giả Đông Việt cầu kiến.”

Bước chân của An Ninh Hề hơi ngừng lại. Nàng càng ngày càng cảm thấy lo lắng hơn. Một người mang bộ dạng của phó tướng bước ra từ sau lưng Tần Hạo. Hắn mặc kiểu áo giáp của Đông Việt, chắp tay với nàng, “Bái kiến Nữ hầu. Vương thượng nước ta có khẩu dụ sai mạt tướng truyền lại.”

An Ninh Hề hừ lạnh một tiếng, “Thứ nhất, bây giờ Bổn cung là Nữ vương, không phải Nữ hầu; thứ hai, Bổn cung chỉ nghe khẩu tin, không nghe cái gì mà khẩu dụ. Ngươi muốn nói thì nói đi.”

Sắc mặt sứ giả cứng đờ, lúng túng ho một tiếng, “Vương thượng nước ta sai mạt tướng truyền lời: Phong Dực tướng quân ở đại doanh của Đông Việt. Nếu như Nam Chiêu, Tây Hoa và Bắc Mạnh không lập tức giải trừ liên minh giữa ba nước và quy thuận Đông Việt thì hậu quả ra sao thì không cần mạt tướng phải nói.”

Những tướng lĩnh Tây Hoa và Nam Chiêu - bao gồm Cố Bằng Hiên - khi biết Phong Dực còn sống đều thở phào một hơi, nhưng ngay sau khi nghe thấy yêu cầu cuồng vọng kia người nào người nấy đều vô cùng tức giận. Tất cả ánh mắt đều trừng tên sứ giả Đông Việt đầy phẫn hận.

An Ninh Hề nắm chặt tay yên tĩnh nghe xong liền cảm thấy yên lòng. Quả nhiên Phong Dực còn sống, như vậy cũng tốt. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện y bị rơi vào tay Sở Nghiệp Kỳ nhất thời lòng nàng lại như lửa đốt.

Ánh mắt bén nhọn của An Ninh Hề nhìn chằm chằm sứ giả Đông Việt, “Đông Việt Vương thật lớn giọng.” Suy tính đến tình cảnh của Phong Dực, nàng cũng không nói quá nặng lời. Nàng suy nghĩ một chú rồi tiếp tục nói: “Không bằng mong Đông Việt vương thư thả ba ngày. Ba ngày sau Bổn cung nhất định sẽ cho câu trả lời chắc chắn.”

Trước khi sứ giả tới đã được Vương thượng phân phó, biết nàng ta chắc chắn sẽ không lập tức đồng ý, vì vậy liền gật đầu rồi cáo từ rời đi. Những ánh mắt xung quanh thật sự khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Sứ giả Đông Việt vừa rời đi đám người Cố Bằng Hiên và Tần Hạo vội xông tới. An Ninh Hề mở miệng nói trước: “Để ta suy nghĩ một chút.” Nói xong một mình đi về phía doanh trại, sau khi vào trướng lớn không hề đi ra.

Yến Lạc biết nàng lại muốn một mình suy nghĩ nên liền canh giữ ở bên ngoài để thay nàng từ chối khéo. Có điều cứ nghĩ đến Phong Dực vẫn còn ở doanh địa của Đông Việt nàng lại không khỏi cực kỳ lo lắng.

Vốn cho rằng lần này An Ninh Hề muốn suy nghĩ mấy ngày, trong lòng Yến Lạc gấp gáp, lúc giờ ngọ đưa cơm vào đang định hỏi nàng tính toán như ra sao nhưng dường như An Ninh Hề không hề nóng ruột chút nào, thức ăn nàng đưa tới cũng ăn hết luôn, sau đó phân phó nàng đi mời Hoắc Tiêu tới. Yến Lạc cho rằng An Ninh Hề đã nghĩ ra được cách nên mải móng đi làm.

Sau khi Hoắc Tiêu tới, An Ninh Hề nói với y một câu: “Lập tức tới Tây Hoa đón Tôn Vô Gia tới đây.”

Hoắc Tiêu vừa nghe thấy tên Tôn Vô Gia trên mặt lập tức đỏ lên rất khả nghi, ngay sau đó lại nghi hoặc nhìn nàng không hiểu, “Tại sao Vương thượng muốn gọi cô ta tới?”

An Ninh Hề khoát tay, “Tự có chỗ dùng, mau đi đi, phải nhanh lên.”

Hoắc Tiêu đành đồng ý, mang theo mấy người chạy tới Tây Hoa.

An Ninh Hề dặn dò xong những thứ này, lại gọi Yến Lạc vào, kêu nàng chải đầu cho mình. Trong lòng Yến Lạc đã cực kỳ suốt ruột nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài điều chỉnh tâm trạng và làm theo.

Lúc chải đầu, An Ninh Hề vẫn nhìn chằm chằm vào mình trong gương im lặng không nói.

Chải đầu xong, An Ninh Hề lại thay áo giáp, cả người có tinh thần hơn, sau đó an vị ngồi trong trướng lẳng lặng trầm tư, không biết đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng Cố Bằng Hiên vẫn xông vào, thấy nàng ngồi ngây ngôsau chiếc bàn dài còn tưởng rằng trong lòng nàng đang rất gấp nên đi tới muốn an ủi, nhưng An Ninh Hề lại ngẩng đầu lên cười cười với hắn, “Tiểu Hiên, tỷ đã có biện pháp, đệ cứ yên tâm.”

Cố Bằng Hiên sửng sốt. Nụ cười của nàng có sự tiêu điều nói không lên lời, như thể muốn từ bỏ điều gì đó, vừa như thể muốn chào đón điều gì đó. Quang mang trong mắt chìm nổi bất định khiến cho người ta không sao đoán được. . . . .

Khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc An Ninh Hề cũng nghe được giọng nữ quen thuộc bên ngoài trướng. Một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng vọt vào, ngay cả hành lễ cũng không để ý tới liền vội vàng mở miệng: “Công tử sao rồi?”

An Ninh Hề đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn Vô Gia, “Vô Gia, có mang đàn trúc của cô tới không?”

Tôn Vô Gia sững sờ, kinh ngạc gật đầu, “Nô tỳ còn tưởng rằng có lễ chúc mừng giống lần trước nên dĩ nhiên có mang theo. Ai mà ngờ được nửa đường nghe Hoắc Tiêu nói công tử xảy ra chuyện.” Nàng kéo tay An Ninh Hề, sắc mặt nóng nảy, “Công tử sẽ không có chuyện gì chứ?”

An Ninh Hề mím môi, hồi lâu mới trả lời: “Nên không có chuyện gì.” Không biết là đang an ủi Tôn Vô Gia hay là đang an ủi chính mình.

Tôn Vô Gia vẫn gấp, “Vậy Vương thượng đã có biện pháp gì chưa?”

An Ninh Hề nhìn nàng gật đầu, “Có, có điều cần cô giúp một tay.”

Tôn Vô Gia nhìn nàng không hiểu, “Nô tỳ chỉ là một ca cơ, có thể giúp gì được chứ?”

An Ninh Hề cười cười, “Chính bởi vì cô là ca cơ mới có thể giúp một tay.”

Tôn Vô Gia vẫn không hiểu, “Giúp như thế nào?”

An Ninh Hề vừa bước đi thong thả vừa phân tích, “Với tính tình của Sở Nghiệp Kỳ thì hôm nay bắt được Phong Dực hắn ắt phải tổ chức tiệc luận công ban thưởng. Đó chính là thời điểm tốt nhất để trà trộn vào.”

Tôn Vô Gia bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, “Nhưng nô tỳ là một cô gái yếu đuối, cho dù có thể trà trộn vào cũng không giúp được gì. Hơn nữa đột nhiên nô tỳ xuất hiện ở gần trại lính, sao bọn chúng có thể dễ dàng cho nô tỳ vào được?”

An Ninh Hề nhìn nàng chằm chằm, “Cô chỉ cần nói tới hiến một ca khúc là đủ.”

“Ca khúc nào?”

An Ninh Hề mấp máy môi, “Lệ quân thiều hoa phú.”

“ Lệ quân thiều hoa phú?” Tôn Vô Gia suy nghĩ một chút, “Đó chẳng phải bài phú Vương thượng người từng ngâm ư? Nô tỳ không biết ngâm.”

An Ninh Hề cười với nàng, mang theo một tia tiêu điều, “Không sao, ta sẽ đi cùng với cô.”

Đống lửa lớn cháy hừng hực trong quân doanh của Đông Việt. Sở Nghiệp Kỳ, Tuyên Tử Đô cùng với các khác tướng lĩnh của Đông Việt mở tiệc trên một bãi đất trống bằng phẳng, ngồi phân quân thần. Vị trí đầu tiên bên trái là lão tướng quân Mông Đình Chi của Trung Chu, các tướng lĩnh khác của Trung Chu cũng đều có mặt trong bữa tiệc.

Mông Đình Chi cười đắc chí vừa lòng, nâng ly rượu nhìn về phía Sở Nghiệp Kỳ, “Lần này ít nhiều cũng nhờ những binh sỹ thủ hạ gan dạ của Đông Việt vương, nếu không lão phu bỏ qua Phong Dực thì đại sự đã không thành rồi.”

Mắt phượng của Sở Nghiệp Kỳ nhướng lên, cười rất tự hào, “Là diệu kế lần này lão tuớng quân dùng cao minh, nếu không kẻ giảo hoạt như Phong Dực há có thể dễ dàng bị ta bắt như vậy được?”

Mông Đình Chi đã lâu không tác chiến, hôm nay xuất binh đắc lợi, lại được hắn khen ngợi một phen nên cũng không nhịn được mà đắc chí. Ông ta đã hoàn toàn quên năm ngoái người trước mắt này từng vây Lạc Dương nhiều ngày với ý chiếm lấy Trung Chu.

Tướng lĩnh hai phe nói chuyện rất vui vẻ, vài ly rượu xuống bụng mọi người càng vui vẻ hơn. Sở Nghiệp Kỳ nâng một ly rượu từ từ đưa lên miệng, ánh mắt phiêu hướng một doanh trướng cách đây không xa nơi đó nhốt Phong Dực.

Hắn cười châm chọc một tiếng, ban đầu ở Tây Hoa nói rằng ngày nào đó quân đội sẽ gặp lại, nhưng không nghĩ rằng nhanh như vậy y đã trở thành tù binh của mình. Việc này phải cám ơn sự liều lĩnh của Nữ hầu. Sở Nghiệp Kỳ nghĩ tới đây lại không nhịn được mà hơi lo lắng: Nữ hầu liều lĩnh đi vào hẳn là bởi vì vội vã báo thù, có thể thấy được nàng đối với Trung Chu và Đông Việt đã là hận tới cực điểm, lần hành động này như thể đánh cược cả mạng sống vậy.

Mặc dù lần này bắt được Phong Dực nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt. Trung Chu tổn thất thảm trọng, về phương diện binh lực của Nam Chiêu và Tây Hoa thì không hao tổn bao nhiêu. Nếu lần tới nàng ta còn liều mạng như vậy nữa, tình huống có thể sẽ không ổn. Hắn nắm chặt ly rượu nhỏ, trong lòng âm thầm quyết định lần này cần lợi dụng Phong Dực phá bỏ liên minh giữa ba nước.

Đang tỷ mỉ suy nghĩ chỗ mấu chốt thì một tên lính đến cạnh hắn bẩm báo: “Khởi bẩm Vương thượng, chúng thuộc hạ mới phát hiện ra ba cô gái khả nghi ở cổng quân doanh, đuổi thế nào cũng không đi. Một người trong đó còn nói có quan hệ sâu sa với Vương thượng.”

Sở Nghiệp Kỳ nhíu nhíu mày, “Có quan hệ sâu xa với Quả nhân? Có quan hệ gì sâu xa chứ?”

Binh lính nói: “Cô ta nói Vương thượng nghe cô ta ngâm phú sẽ biết. Cô ta nói cô ta ngâm cái gì mà . . . lệ quân thiều hoa phú.”

Chén rượu nhỏ trong tay Sở Nghiệp Kỳ bỗng nhiên rơi xuống, cả người chấn động đứng bật dậy, trong mắt lóe lên rất nhiều thần sắc, giọng nói đột nhiên cất cao, “Ngươi nói cái gì?”

Tất cả mọi người bị bộ dáng kia của hắn dọa sợ hết hồn. Tên lính vâng vâng dạ dạ trả lời: “Cô gái kia nói như vậy ạ.”

Sở Nghiệp Kỳ đứng tại chỗ hồi lâu, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Chẳng lẽ là nàng?

Nhưng sao có thể?

Trong lòng hắn kinh ngạc tột đỉnh, bên tai chỉ văng vẳng quanh quẩn mấy chữ “Lệ quân thiều hoa phú”. Mấy chữ này đã bị hắn dằn xuống đáy lòng vài chục năm rồi, cư nhiên bây giờ lại được nói ra từ miệng một cô gái.

Tên lính cẩn trọng hỏi hắn: “Vương thượng, hiện tại phải làm sao?”

Sở Nghiệp Kỳ thoáng thu hồi tâm tình, chậm rãi ngồi về vị trí cũ, “Mời ba cô gái kia vào.”

Tên lính lĩnh mệnh lui ra.

Mông Đình Chi uống hơi nhiều rượu, không nhịn được trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là hồng phấn tri kỷ trước đây của Đông Việt vương?”

Ánh mắt bén nhọn của Sở Nghiệp Kỳ quét về phía ông ta. Mông Đình Chi ngẩn ra, lúng túng ngừng miệng.

Sở Nghiệp Kỳ nắm chặt các ngón tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước, một trận nùi hương u nhiên bay tới, ba bóng dáng màu đỏ nhanh nhẹn đi vào. Ba người đều mặc y phục màu đỏ tươi, nhìn thoáng qua thì rất khó để phân biệt. Nhưng nếu tinh tế nhìn kỹ thì hai người phía trước xinh đẹp có thể so với thiên nhân, người đi phía sau lại che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt an lĩnh lạnh lùng.

Tay cô gái dẫn đầu ôm một cây đàn trúc. Nàng hành lễ với Sở Nghiệp Kỳ, “Ca cơ Tôn Vô Gia bái kiến Đông Việt vương.” Nói xong lại thi lễ với tất cả hai bên trái phải, “Bái kiến chư vị tướng quân.”

Vừa dứt lời, đã có người ngồi trong hàng tướng lĩnh phía dưới kêu lên: “Thì ra là Tôn Vô Gia cô nương. Quả thật diễm lệ rung động lòng người giống như trong lời đồn.”

Mọi người ở đây cũng đã hơi say, nghe lời này đều càn rỡ cười lớn. Tôn Vô Gia che giấu sự chán ghét trong mắt, khẽ mỉm cười nhìn Sở Nghiệp Kỳ.

Sở Nghiệp Kỳ nhìn chằm chằm nàng, “Chính cô nói muốn ngâm bài Lệ quân thiều hoa phú à?”

Tôn Vô Gia cười lắc lắc đầu, “Ta không biết ngâm thi từ hay như vậy, là tỷ muội của ta ngâm. Tỷ muội chúng ta đi ngang qua đây, trên đường đi hành lý bị mất hết không thể làm gì khác hơn là vào trại lính mãi nghệ xin ăn.”

Tất nhiên Sở Nghiệp Kỳ sẽ không tin tưởng những lời này. Ánh mắt hắn dò xét quét qua cô gái đứng cạnh nàng, “Là cô ta muốn ngâm?”

Tôn Vô Gia lắc đầu, “Đây là muội muội Yến nhi của ta. Muội ấy không biết nói thì làm sao mà ngâm? Ai, thật uổng cho dung mạo xinh đẹp...” Nàng vừa nói vừa thở dài, cho đến khi thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt của Sở Nghiệp Kỳ mới khẽ nghiêng người né ra, kéo người phía sau lên, cười khanh khách nói: “Tỷ tỷ của ta đây mới là người ngâm.”

Nháy mắt ánh mắt của Sở Nghiệp Kỳ khóa trên người nàng. Cô gái kia mang mạng che mặt khiến hắn không nhìn rõ được tướng mạo của nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như đã từng gặp nàng ở đâu đó. Cặp mắt kia như thể biết nói, mặc dù bình thản không gợn sóng nhưng lại như thể ẩn chứa sóng cả, ánh sáng trong đó chìm nổi, làm cho lòng người kinh hãi.

Giờ phút này trong lòng Sở Nghiệp Kỳ có mọi loại nghi vấn, hơn thế còn mang theo sự hồi hộp khó tả. Hắn nỗ lực ổn định cảm xúc, ổn định tâm trạng án binh bất động.

“Nếu mấy vị đều là người giỏi ca múa vậy thì hãy biểu diễn một phen vì mấy vị quý của quả nhân ở đây đi.” Sở Nghiệp Kỳ nhìn chằm chằm cô gái che mặt, “Ngâm bài Lệ quân thiều hoa phú đi.”

Cô gái che mặt khẽ khom người với hắn rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống chiếu. Tôn Vô Gia và cô gái cạnh nàng cũng ngồi xuống theo. Tôn Vô Gia nhìn cô gái che mặt một cái, người sau gật đầu với nàng, nàng liền lập tức giơ tay lên gõ lên trúc thước, khắp nơi bắt đầu an tĩnh.

Tiếng nhạc du dương vang lên, cô gái che mặt cùng tiếng nhạc như thể đang tìm kiếm, đợi tìm được điểm giao hòa mới mở miệng, giọng trầm thấp, lộ ra một tia lười biếng, khẽ chậm rãi ngâm.

“Nguy nguy trọng sơn tư, dao thủy trường lưu tư. Tố thủ bát thanh trần, phần hương chử tương tư.”

Ly rượu trong tay Sở Nghiệp Kỳ lần nữa run lên, trong mắt một mảnh thê lương, hồi lâu mới ổn định tâm tình. Thì ra là không phải trùng hợp mà thật sự là bài “Lệ quân thiều hoa phù” này. Hắn gần như đờ đẫn nhìn cô gái che mặt phía trước, môi hơi hé nói không lên lời.

Giọng ngâm trầm vẫn tiếp tục:

“Nguyệt Ảnh đăng hoàng hoàng, niệm quân lưỡng mang mang. Cẩm thư do khả thác, chẩm nại ảnh độc thương.

Quân tòng giang thượng lai, diểu diểu nhất thân bạch. Phi vi thủy lộ cố, tâm băng tự khiết hoài.

Quân vu sơn trung hiện, chước chước nhất thân diễm. Phi vi đào hoa tẩm, ngọc nhan cánh tự tiên.

Quân hữu vân trung huyệt, dao ca thanh bất yết. Lãnh hoa cô độc thế, kham tỉ thiên địa tuyệt.

Mạc tàn dương xuân khúc, nguyện dĩ bạch tuyết hòa. Chấp quân sương hoa kiếm, tặng quân phá trận ca.

Thiên hạ đa thiểu sự, hung trung hữu khâu hách. Nhất mã bình xuyên khứ, tảo thanh thiên hạ trọc.

Kiếm bính lưu tô trụy, phiến để tiếu thiển hồi. Tiễn tiễn đồng trung ảnh, doanh doanh nhược thu thủy.

Tương tư phục tương tư, dư quân biệt ly trì. Phượng Tê u nhiên ngô, long tường cửu thiên thì.”

Âm thanh bỗng nhiên dừng lại, rồi sau đó lại lần nữa vang lên, ngâm thêm hai câu: “Phương Hoa có lúc cuối cùng, thiều hoa diệc thông thông. Chỉ tiêm y ôn nhu, chấp thủ cộng bách đầu...”

Tiếng ly rượu rơi xuống lẫn vào tiếng bước chân vội vã, mọi người phục hồi lại tinh thần sau tiếng ngâm rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Sở Nghiệp Kỳ tái nhợt, không để ý vết rượu trên hoa phục màu đen mà cuống quít đứng dậy, nghiêng ngã lảo đảo chạy về phía cô gái che mặt.

Hiển nhiên hai người ở hai bên của cô gái che mặt rất kinh ngạc, mặt cảnh giác theo dõi hắn. Mà cô gái che mặt thì ngay cả mắt cũng không buồn nâng lên.

“Thanh nhi...”

Tiếng gọi nhỏ ngắt quãng truyền vào tai cô gái che mặt. Rốt cuộc nàng cũng ngước mắt lên nhìn hắn rồi sau đó chậm rãi đứng dậy, đi vài bước về phía hắn, trong mắt ánh lên ý cười.

“A Kỳ...”

Sở Nghiệp Kỳ chấn động! Là nàng, thật sự là nàng! Tuyệt đối không có ai biết tên gọi thân mật giữa hai người, trên đời này chỉ có một mình nàng gọi hắn là A Kỳ mà thôi.

Sở Nghiệp Kỳ đã chẳng còn biết trong đầu mình đang suy nghĩ gì, chỉ hoàn toàn hành động theo bản năng. Hắn gần như bước lên theo bản năng, một tay kéo cô gái che mặt vào trong ngực, giọng nói run rẩy khản đặc: “Thanh nhi, Thanh nhi...”

Cô gái che mặt tựa vào trong ngực hắn, ý cười ban đầu trong mắt dần dần biến lạnh, tay lần lên thắt lưng.

“Thanh nhi, thật sự là nàng, thật sự là nàng...” Giọng nói của Sở Nghiệp Kỳ đột nhiên im bặt, sau đó là một tiếng kêu đau đớn. Hắn kinh ngạc đẩy cô gái che mặt ra, rốt cuộc ý thức cũng có chút tỉnh táo, rồi sau đó kinh ngạc nhìn chỗ bên dưới vai trái của mình vài tấc bị đâm sâu một con dao, vẻ mặt khổ sở.

“Thanh nhi...”

Đích xác là nàng! Chỉ có nàng biết vị trí này trên người mình từng bị ngộ thương lúc đi săn thú.

Cô gái che mặt lạnh lùng nhìn hắn, trước khi những kẻ xung quanh kịp phản ứng nàng đã chế trụ Sở Nghiệp Kỳ. Tay dùng sức, Sở Nghiệp Kỳ lập tức khổ sở rên rỉ một tiếng, trước ngực bắt đầu xuất hiện một mảng máu lớn.

Cô gái che mặt mở miệng gọi một tiếng “Yến Lạc”, cô gái bên cạnh nàng lập tức đứng dậy dán lưng vào nàng, rút một cây roi dài từ hông ra. Tôn Vô Gia cũng đứng lên, phòng bị nhìn những người chung quanh.

Mọi người hết sức kinh ngạc. Ban đầu là thấy Sở Nghiệp Kỳ luống cuống kinh ngạc đến mất hồn, bây giờ lại đột nhiên gặp phải biến cố này nên nhất thời ứng phó không kịp.

Trán Sở Nghiệp Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên vết thương cũ thêm một vết thương mới tất nhiên sẽ tăng khổ sở lên gấp bội. Không phải hắn không thể ra sức đánh một trận, nhưng hắn biết người khống chế phía sau mình chính là Tiêu Như Thanh nên nhất thời xuống tay không được. Mà An Ninh Hề không có cho hắn cơ hội lựa chọn, Yến Lạc đã nhanh chóng điểm mấy đại huyệt của hắn khiến hắn tức khắc thành ‘tay trói gà không chặt’.

Ánh mắt của An Ninh Hề quét qua mọi nơi, lạnh lùng mở miệng: “Trả Phong Dực lại cho ta...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK