Anh ách giọng nói hỏi Hứa Điềm: "Có đau không?"
Trong mắt Hứa Điềm mang theo sương mù mênh mông hơi nước, nghe vậy, ngoan ngoãn có chút tủi thân nói: "Quá to, căng đến khó chịu, anh mau động đi."
Từ Chính Thanh lại nhịn không nổi, nắm đùi Hứa Điềm, banh rộng ra rồi thúc mạnh vào.
Hai người đều là lần đầu tiên, Từ Chính Thanh không có kỹ năng cũng như tư thế nào khác, mỗi lần đều thúc thẳng vào chỗ sâu nhất, cả cây rút ra, lại chọc vào......
Nhũ sóng lắc lư, da thịt va chạm, anh im lặng cứ như vậy, thúc Hứa Điềm đưa lên cao trào.
Dâm dịch phun trào ra ngoài, Từ Chính Thanh gầm nhẹ bắn tinh.
Anh nằm trên người Hứa Điềm thở hổn hển một lát, gỡ bao ra, đứng dậy muốn lấy giấy lau giúp Hứa Điềm, cô không chú ý đến hành động anh đang lấy giấy, mẫn cảm nên né tránh: "Thôi, đau lắm."
Từ Chính Thanh không làm nữa, đưa môi lại gần hôn hôn má cô: "Ôm em đi tắm nhé?"
Dư vị cao trào của Hứa Điềm còn chưa rút đi, gương mặt hồng hồng lắc đầu: "Không cần, anh ôm tôi một chút."
Từ Chính Thanh ra nhiều mồ hôi, khắp người dính nhớp, nhưng vẫn vươn hai tay ôm lấy cô, hai người chưa mặc quần áo, da thịt dán sát da thịt, nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng của đối phương.
Thịch, thịch, thịch......
Trong lòng Hứa Điềm mơ màng đếm tiếng tim đập của Từ Chính Thanh, bỗng nhiên nghĩ, chuyện này cũng chẳng dơ bẩn bất kham như trước đó cô đã nghĩ.
Linh hồn và da thịt kết hợp, là khát cầu nguyên thuỷ nhất của con người.
Hứa Điềm thỏa mãn cong khoé môi.
Lần nữa mở mắt ra, đã là sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức rèm cửa chiếu vào, trên sàn nhà ánh lên một tầng sáng lấp lánh.
Khăn trải giường dưới thân nhăn nhúm, còn thoáng thấy mảnh nước lớn lưu lại, Từ Chính Thanh sớm đã không thấy bóng dáng.
Hứa Điềm nhìn xung quanh một vòng, vì ánh mặt trời tươi đẹp làm cho tâm tình vui vẻ, không bởi vì không nhìn thấy anh nên cảm thấy buồn bã.
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời chị gái Hứa Oánh vào tối ngày đó, đàn ông đều thích mặc quần vào không nhận người.
Còn Từ Chính Thanh thì sao, sau tối hôm qua, anh lại không một tiếng nào trở về dáng vẻ không quen hay không? Ở trên bục giảng đóng vai con người lạnh lùng cao ngạo?
Đang nghĩ ngợi như vậy, Từ Chính Thanh đẩy cửa đi vào, anh nhìn thấy Hứa Điềm đã tỉnh, hỏi: "Bữa sáng ăn gì? Tôi mua bánh quẩy cùng bánh bao."
Nhìn đi, quả nhiên giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Hứa Điềm tức giận, nhưng cũng không muốn thể hiện ra ngoài, chỉ có thể dỗi trong lòng.
"Bánh quẩy." Cô ngồi dậy, cố gắng làm cho âm thanh trở nên bình thường nhưng thật ra thở hồng hộc nói:
"Tôi muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài!"
Từ Chính Thanh nghe lời cô đi ra, Hứa Điềm bắt đầu mặc quần áo, nhưng thật ra chỉ có một chiếc váy ngủ. Áo lót hôm qua tắm xong cô cũng không mặc, quần lót hôm qua đã bị nước làm ướt nhẹp, lúc này cũng không muốn mặc nữa.
Trên bàn ăn đã dọn xong bữa sáng Từ Chính Thanh mua về, Hứa Điềm cầm cái bánh quẩy, cắn từng miếng từng miếng, cắn đến khổ đại cừu thâm. ( kiểu vừa đau khổ vừa hận)
Không đến năm phút, cô bưng cốc sữa đậu nành uống một hơi cạn sạch, lau lau miệng nói: "Tôi ăn xong rồi."
Hứa Điềm trở lại phòng chuyện thứ nhất là thu dọn hành lý.
Lão già làm bộ làm tịch giả dối, mặc quần lên liền không nhận người, hừ.
Hứa Điềm lấy quần áo ngày hôm qua chuẩn bị mang đi giặt nhét vào vali hành lý, trong miệng lầu bầu oán hận nhỏ giọng mắng:
"Lúc chưa quen biết lăn lên giường thì không làm, bây giờ đã quen, lên giường xong lại không nhận, hừ, tra nam, chúc anh về sau bị bệnh liệt dương."
Từ Chính Thanh đi vào ở phía sau cô chỉ nghe được một câu cuối cùng ' bệnh liệt dương '.
Từ Chính Thanh: "......"
"Em nói gì?"
Hứa Điềm không ngẩng đầu lên: "Tôi đang nguyền rủa anh."
Từ Chính Thanh: "...... Nghe thấy."
Anh lấy ra một ống thuốc mỡ, ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Điềm, cùng cô bảo trì độ cao: "Không biết vì sao em lại tức giận, tối qua tôi làm đau em sao?"
Âm thanh của anh ôn hòa, dáng vẻ còn có thể gọi là rất nuông chiều:
"Sáng nay đi mua thuốc, để tôi giúp em bôi."