Người đàn ông này hư hỏng thật sự!
Hứa Điềm đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, chỉ muốn làm Từ Chính Thanh nhanh kết thúc, nhưng nhìn qua anh không hề có ý muốn bắn ra
Hứa Điềm cắn răng, trên tay dùng thêm lực: "Anh có khỏe không, nhanh lên!"
Từ Chính Thanh không nói lời nào, im lặng cho thấy thái độ, không ngừng nắm lấy tay cô vuốt ve điểm mẫn cảm của mình. Là một người đàn ông gần ba mươi, anh biết làm sao cho mình thoải mái.
Một chút, hai mươi, một trăm cái......
Hứa Điềm cảm giác tay mình sắp tê rần, cuối cùng, Từ Chính Thanh ngồi dậy quấn lấy cô hôn một lát, thở phì phò hỏi: "Ngọt ngào học xong chưa?"
Hứa Điềm rất muốn che đậy lương tâm nói chưa, nhưng nhìn biểu cảm này của Từ Chính Thanh, sẽ có trăm ngàn tư thế bắt cô học cho xong.
Tại một khắc này Hứa Điềm biểu hiện ra mười phần co được cũng duỗi được, ngoan ngoãn trả lời: "Học xong rồi."
"Về sau còn muốn nhìn nữa không?"
"Không nhìn không nhìn......" Hứa Điềm gật đầu như trống.
Cuối cùng Từ Chính Thanh cũng vừa lòng, ngay lúc cô vừa dứt lời, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, bắn ra tinh dịch màu trắng đục, phun đầy tay Hứa Điềm, còn có một giọt không biết vì sao bắn vào chóp mũi cô, theo sau chậm rãi chảy xuống dưới.
Hứa Điềm cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ nó chảy vào trong miệng.
Từ Chính Thanh dùng ngón tay cái lau sạch giọt tinh dịch kia: "Xin lỗi, chưa kịp bảo em tránh ra, tôi không cố ý."
Anh ôm cô đi rửa sạch tay, sau đó đưa vào phòng:
"Ngủ ngon."
Rất kỳ lạ, ngay lúc cửa phòng đóng lại, Hứa Điềm nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, tiếng sau vang hơn tiếng trước, mạnh mẽ như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hứa Điềm nhảy lên giường, vùi ở trong chăn lăn lộn hai vòng.
Ngày hôm sau, Hứa Điềm bắt đầu đi đến tiệm trà sũa làm việc. Nơi này làm theo giờ, Hứa Điềm làm việc từ giữa trưa cho đến sáu giờ chiều.
Mới vừa đến năm giờ, Từ Chính Thanh nhắn tin đến nói một lát nữa sẽ qua đón cô. Nhưng lúc đó Hứa Điềm đang bận, nhìn thấy tin nhắn đã là nửa giờ sau.
Mặt Hứa Điềm vô thức hiện lên ý cười, đang muốn trả lời, chủ tiệm thò qua hỏi: "Bạn trai?"
Từ Chính Thanh là bạn trai của cô hả?
Hình như không tính.
Hứa Điềm lắc đầu: "Không phải."
Chủ tiệm yên lòng, ý bảo Hứa Điềm nhìn qua bên trái xem, nhìn thấy hai đứa trẻ đang kề đầu vào nhau nhìn qua bên này, không biết nói gì đó, thường liếc mắt nhìn cô.
"Còn chưa bị lừa là tốt rồi, xem ra trong cái tiệm này hai đứa kia còn có cơ hội." Chủ tiệm trêu ghẹo nói.
Hứa Điềm bất đắc dĩ.
Chủ tiệm trà sữa là người cuồng mai mối được người ta yêu thích, nghe nói mấy cô gái nhỏ đến đây làm việc đều cô ấy trêu chọc, đáng tiếc chưa thành một đôi nào, việc này chắc cũng có liên quan.
6 giờ đúng, Hứa Điềm cầm theo một ly trà sữa từ trong tiệm ra ngoài. Đây là tự cô pha,thành quả cả một buổi trưa, muốn mang cho Từ Chính Thanh nếm thử.
Từ Chính Thanh vẫn đỗ xe ở lần trước khi đến đây, Hứa Điềm liếc mắt đã thấy, vui vẻ chạy chậm qua. Cô kéo cửa xe ra, gấp không chờ nổi nữa đưa trà sữa trong tay cho Từ Chính Thanh: "Tôi tự làm đấy, vẫn còn nóng, cho anh nếm thử."
Từ Chính Thanh rất phối hợp cắm ống hút vào, hút một ngụm to, vị đường nổ tung trong khoang miệng.
Thật ngọt.
"Như thế nào? Uống ngon không?"
Hứa Điềm chờ mong nhìn anh, âm thanh kiềm chế hưng phấn, không khó đoán được lúc này cô đang rất vui vẻ.
Từ Chính Thanh cũng bị niềm vui vẻ này lây nhiễm, cong môi trả lời, nói:
"Cũng giống như em."