Hứa Điềm chảy thật nhiều nước, làm cho xấp giấy lót phía dưới mông đều ướt, dính vào mông cô, có chút không thoải mái. Nhưng vừa mới có một cơn cao trào, động nhỏ tê dại còn chưa nói, hai chân cũng nhũn cả ra, phảng phất như mất đi quyền khống chế của cơ thể.
Cô thử nâng nâng mông lên, định dịch sang chỗ khác nhưng không thành công, màu đỏ thịt động kiều diễm ướt át, lông mao cũng bị thấm đến ướt nhẹp, dáng vẻ dâm mĩ này lại lần nữa gợi lên dục hỏa của Từ Chính Thanh.
Vẻ mặt Từ Chính Thanh bình tĩnh đưa tay rút xấp tài liệu dưới mông Hứa Điềm ra, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ một chút, sau đó lộ ra dáng vẻ hứng thú.
Hứa Điềm bị hành động này của anh làm cho kinh sợ, mặt còn chưa kịp đỏ lên, cả người đột nhiên bị anh ôm từ trên bàn xuống dưới.
Từ Chính Thanh đùa nghịch Hứa Điềm thành tư thế hai tay chống ở trên bàn, đưa lưng về phía mình, âm thanh như mất tiếng nhắc nhở: "Đứng vững vào."
Giây tiếp theo, anh nhanh đeo bao cao su vào, bẻ ra đôi mông thịt đầy đặn của Hửa Điềm, ngay tư thế này, cắm dương v*t vào bên trong.
"A......"
Hứa Điềm vốn đang run run rẩy rẩy đứng không vững, đột nhiên bị va chạm như vậy, chân lập tức mềm xuống.
Từ Chính Thanh bóp eo Hứa Điềm nâng lên giữ cố định, một tay khác đưa ra nắm chặt lấy vú thịt nặng trĩu trong lòng bàn tay, đong đưa eo bắt đầu làm vận động như pít-tông.
Lần này anh mang theo chút kỹ năng, không phải đấu đá lung tung chỉ dựa vào độ cứng cùng kích cỡ làm cho Hứa Điềm đạt được khoái cảm, đã khống chế được tiết tấu chín nông một sâu, không khỏi đỉnh vào điểm mẫn cảm của Hứa Điềm.
Khoái cảm dày đặc một đợt tiếp theo một đợt, Hứa Điềm giống như bị cho vào trong chảo dầu chiên rán, nhưng lại không sôi trào vì bị nóng, mà lỗ nhỏ được lấp đầy cùng nước dâm đang mất khống chế.
Cô bị thúc bức ra nước mắt sinh lý, thất thanh gào lên: "A a a...... Đừng thúc nữa, căng quá......"
Từ Chính Thanh cũng bị lỗ nhỏ ướt nóng chặt chẽ của Hứa Điềm hút đến không thể chịu được, anh dừng dừng, dùng cách nói chuyện muốn rời đi lực chú ý:
"Ừm...vậy tôi dừng lại?"
Anh cũng không rút ra, cắm trong âm đ*o Hứa Điềm, chỉ là vẫn không nhúc nhích.
Theo lý thuyết đây là kết quả mà Hứa Điềm mong muốn, nhưng một lát sau, âm đ*o đã chịu không nổi, trong não Hứa Điềm gửi đi mệnh lệnh, tự mình chủ trương làm cho vách trong kẹp cứng phun ra nuốt vào côn th*t của anh.
Các bạn đọc chính chủ do Ly Tran edit tại wattpad Lytran118.
"Hửm? Sao có thể còn tự mình nuốt vào?"
Từ Chính Thanh cảm nhận được, cười nhẹ: "Điềm Điềm không nghe lời rồi."
Bàn tay rộng của anh đánh bốp lên mông Hứa Điềm vài cái, làm cho cô bị kích thích, âm đ*o hung hăng co rút lại một chút, thiếu chút nữa Từ Chính Thanh bị bấm gãy.
"Hư......"
Anh phát ra một âm thanh ngắn ngủi có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vừa đau lại sướng.
Từ Chính Thanh không thể không xoa bóp đôi vú Hứa Điềm, trấn an cô: "Thả lỏng nào."
"Ừm." Hứa Điềm trả lời lung tung, âm thanh mềm mại, như đang khóc nức nở xin anh: "Sắp đến rồi, anh động đi, mười cái là được rồi."
Từ Chính Thanh làm theo, thọc vào rút ra được mười lần, đã cảm giác được một dòng nước tưới lên quy đầu của anh, chảy qua thân gậy, còn có vài giọt rớt trên sàn nhà.
"......"
Vậy mà nhận thức chính xác cả bản thân mình?
Từ Chính Thanh bật cười, từ phía sau ôm lấy cơ thể run rẩy vì cao trào của Hứa Điềm, yên lặng trấn an cô.
Anh nghe thấy trong miệng Hứa Điềm đang thì thầm, không biết đang nói cái gì, bắt đầu nghi ngờ, cẩn thận nghe ngóng, đã rõ lời cô đang lẩm nhẩm.
Hứa Điềm như vô thức lẩm bẩm: "Thầy Từ, về sau chúng mình cứ quan hệ như thế này được không, giống như hồi nghỉ hè..."
Từ Chính Thanh bật cười, dưới thân đỉnh vào hai cái: "Nếu không thì sao, em cho rằng lúc này tôi đang làm gì?"
Hứa Điềm không nghe rõ anh nói gì, cô đang đắm chìm trong thế giới của mình: "Bạn chịch hay là tình nhân, em..."
Từ Chính Thanh nghe không nổi nữa, hít sâu một hơi rút dương v*t ra ngoài, sau đó quay người ép Hứa Điềm qua đối mặt với mình.
Mặt anh trầm xuống, nghiêm túc nói: "Không biết em đang hiểu lầm cái gì, nhưng anh ở tuổi này, không muốn hẹn bạn chịch, cũng không có hứng thú tìm tình nhân. Nếu em không muốn nghiêm túc có tương lai với anh, nhân lúc còn sớm chúng ta nên kết thúc."
Hốc mắt Hứa Điềm hồng hồng, tình dục ở đáy mắt vẫn còn chưa rút đi, ngơ ngác nhìn anh. Treo ở lông mi có giọt nước mắt chưa rơi xuống, trong lòng Hứa Điềm giống như đang bắn pháo hoa.
Hứa Điềm chớp chớp mắt, xác nhận với anh: "Cho nên, vậy là anh muốn cùng em yêu đương?"
Từ Chính Thanh đĩnh đĩnh dương v*t vẫn đang đứng thẳng của mình trong không khí:
"Nếu không thì sao? Em coi anh thành người nào?"
Nếu không phải quyết định muốn yêu đương tốt đẹp, Từ Chính Thanh sẽ không chạm vào cô.
Lúc này Từ Chính Thanh mới ý thức được, khả năng tuổi này của anh với cô gái nhỏ thật sự khác biệt, anh có thói quen của người trưởng thành chỉ cần hiểu chứ không cần phải nói ra, cứ ăn ý như nước chảy thành sông, nhưng lại xem nhẹ Hứa Điềm, thứ cô cần là một tình yêu cuồng nhiệt, hoặc là nói, chỉ cần một điều được xác định, hứa hẹn.
Từ Chính Thanh nghĩ ngợi một chút, vừa muốn xin lỗi, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Điềm đã ' hu ' một tiếng bổ nhào vào trên người anh: "Huhu, sao anh không nói sớm!"
Cô vui vẻ, thẳng thắn, tình yêu cuồng nhiệt.
Từ Chính Thanh cứng họng, cũng bị lây nhiễm bởi cảm xúc này, lồng ngực không chịu được nóng lên.