• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã trải qua phần nhạc đệm nhỏ như vậy, dương v*t Từ Chính Thanh tuy rằng còn cứng, nhưng cũng không muốn làm cho nó mềm xuống.

Anh lấy giấy lau khô giúp Hứa Điềm, mặc quần lót vào, lại kéo khóa váy cho tốt.

Hứa Điềm bị ôm từ bàn sách xuống, thấy dương v*t Từ Chính Thanh còn chưa được phóng thích, có chút ngượng ngùng.

"Anh thật sự không cần bắn ra à?"

Cuối cùng bản thân Hứa Điềm đã sướng rồi, lại quét đi hứng thú của Từ Chính Thanh.

"Không cần, anh chậm rãi xuống là được rồi."

Thầy giáo Từ có năng lực nhẫn nại người thường không gì sánh bằng, lúc này, vậy mà anh còn nhớ đến bài tập Hứa Điềm còn chưa làm xong.

Từ Chính Thanh lau dọn nhanh chiến trường, sau đó tầm mắt dừng lại phần sách vở Hứa Điềm đang mở ra. Anh nhớ rõ giai đoạn này nhiệm vụ chính của Hứa Điềm là đọc sách,vậy mà còn ra vẻ là một người thành thục lớn tuổi, anh là bạn trai, không muốn mình trở thành chướng ngại vật đối với việc học của Hứa Điềm.

Vừa nãy là do t*ng trùng lên não không nhịn xuống được, Từ Chính Thanh cảm thấy bản thân mình cần thiết làm cho những việc này trở về quỹ đạo. Anh lấy sách bài tập của Hứa Điềm đến, nhìn lên trang giấy chỉ thấy viết linh tinh vài công thức, một đề hoàn chỉnh cũng chưa giải ra được.

Từ Chính Thanh không quá chú ý đến thành tích của Hứa Điềm, cho rằng cô bị đề này làm khó, nên hỏi: "Sẽ không làm?"

Hứa Điềm tất nhiên là sẽ, nhưng cô cùng Từ Chính Thanh vừa mới xác định quan hệ yêu đương, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo: "Ừm."

Từ Chính Thanh nhìn vào một đề, nói: "Chỗ này chắc phải dùng biến đổi Fourier, lại đây anh dạy cho em."

Ngày thường lúc Từ Chính Thanh đi dạy học luôn có dáng vẻ xa cách, nhưng lúc này, anh lại làm ra vẻ dạy dỗ tri thức, vừa dịu dàng lại thân thiết. Trong lòng Hứa Điềm ngọt ngào như mật, bắt đầu ngốc nghếch thổi: "A, thầy Từ không phải là dạy Tiếng Anh à, như thế nào còn biết công thức biến đổi Fourier, anh quá giỏi luôn."

Từ Chính Thanh bất đắc dĩ: "Hồi học đại học môn Tiếng Anh, cũng học cao đẳng toán học."

Vốn Hứa Điềm chỉ muốn khen Từ Chính Thanh hai câu vì tâm tình đang rất tốt, nhưng nghe anh giảng bài xong, Hứa Điềm thật sự có chút bội phục anh. Suy nghĩ của anh rất rõ ràng, tuy rằng có một vài nội dung công thức cụ thể không còn nhớ rõ, nhưng quá trình suy luận cũng rất hiểu biết, đối với điểm thi cũng nắm chắc chấm chuẩn.

Hứa Điềm cảm thấy không thể lãng phí mà không dùng đến tri thức của thầy giáo này được, có đề đúng là cô không làm được, nên đưa cho Từ Chính Thanh xem, sau khi Từ Chính Thanh nhìn xong lại trở nên im ắng.

Anh.....cũng không được...

Vốn dĩ không được cũng là bình thường, nhưng vừa mới được Hứa Điềm khoác lác khen anh giỏi như vậy, bây giờ nói không giải được lại có hơi xấu hổ. . T𝗋𝓾yệ𝙣 hay? Tìm 𝙣gay 𝘵𝗋a𝙣g chí𝙣h == 𝘵𝗋𝓾m𝘵𝗋𝓾 ye𝙣.𝘷𝙣 ==

Từ Chính Thanh nhìn thời gian, châm trước nói: "Không còn sớm, tối nay ăn gì? Anh đi nấu cơm trước, ngay mai dạy cho em."

Hứa Điềm không hoài nghi.

Thẳng cho đến sáng ngày hôm sau cô lướt vòng bạn bè, nhìn đến thầy giáo dạy toán đêm khuya đăng một status: Tên nhóc giáo viên tiếng anh trong văn phòng, ngủ không được cùng tôi giảng giải sự huyền bí của toán học, sống đến bây giờ mới thấy đáng giá, đáng giá học tập.

Bức ảnh là một đề toán.

Hứa Điềm phóng to hình ảnh này lên xem xét cẩn thận, ha, đây còn không phải là cái đề mà cô nói à, trong bức ảnh còn có sách giáo khoa chính là của mình.

Hứa Điềm nghĩ đến dáng vẻ do dự châm trước của Từ Chính Thanh ngày hôm qua, bật cười thành tiếng.

Rất nhanh đến buổi tối, Từ Chính Thanh lái xe đưa Hứa Điềm về trường học. Anh không lái chiếc xe bình thường hay lái đi làm, cũng không xuống xe, chỉ dặn dò Hứa Điềm chú ý an toàn, đến ký túc xá nhắn tin cho anh.

Hứa Điềm đồng ý, nhưng cũng không xuống xe, lưu luyến không rời nhìn ngắm Từ Chính Thanh.

Anh cười cười hôn vào môi cô một cái, nói: "Học tập cho tốt, tuần sau dẫn em ra ngoài chơi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK